LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CÔ ẤY ĐƯỢC

Hạ Minh Hy cố tình không chặn Ôn Lễ. Việc ở nhà ăn tuy có chút nguy hiểm nhưng không gặp vấn đề gì, khiến cô tự tin rằng mình có lẽ có thể thử thách giới hạn chịu đựng của người đàn ông thêm một chút nữa. Cô muốn Ôn Lễ biết rằng không yêu thích việc học là thái độ sống của cô, mục tiêu là làm người khác tức chết mà không phải đền mạng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cứ thử quản cô đi, xem anh có quản nổi không. Thế nhưng Ôn Lễ lại không có bất kỳ hành động nào, cũng không like bài viết của cô trên trang cá nhân, mấy ngày liền hai người đều không liên lạc gì với nhau. Cho đến hôm nay Hạ Minh Hy lại có tiết học. Cô vốn không muốn đi, nhưng nghĩ lại, tiết này không phải của Ôn Lễ, nếu không đi, cho dù Ôn Lễ không có quyền trừ điểm của cô, thì các thầy cô khác cũng sẽ trừ điểm của cô. Điểm số vẫn rất quan trọng, nếu không tốt nghiệp được, gia đình hỏi tội, dù không chết cũng sẽ bị lột da. Vẫn phải đi thôi. Hạ Minh Hy đặc biệt đặt báo thức vào hôm nay, hiếm khi dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm suốt một tiếng đồng hồ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Khi bước ra khỏi phòng ngủ, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong, thấy cách ăn mặc của Hạ Minh Hy, mặc dù đã quen nhưng vẫn không tránh khỏi bị lóa mắt. Mái tóc xoăn sóng to màu hồng rực rỡ, lớp trang điểm trên mặt hòa hợp với màu tóc, áo thun bó hở eo, quần jeans ống rộng, cộng thêm biểu cảm tự tin, thời thượng và rực rỡ. Trông cô giống như sắp đi quẩy hơn là đi học. "Dì ơi, thế nào, phong cách Y2K hôm nay của cháu có ổn không?" Dì giúp việc không biết Y2K là gì, chỉ gật đầu phụ họa nói: "Đẹp lắm, nhưng mấy ngày nay mưa lạnh, cháu không lạnh bụng sao?" "Không sao đâu, muốn đẹp thì phải chịu lạnh, với lại cháu đi xe mà." Ăn sáng xong, Hạ Minh Hy lái chiếc xe yêu quý đã được cửa hàng 4S gửi về ra khỏi nhà đến trường học. Khi cô lái xe vào trường, mặc dù trời mưa nhỏ, nhưng vẫn có không ít người cố ý nhấc cao ô lên để ngắm chiếc xe của cô. Hạ Minh Hy cứ thế kiêu ngạo xuống xe, bước vào tòa nhà giảng dạy. Cô vốn đã có ngoại hình rất đẹp, từ nhỏ sống trong nhung lụa, mọi thứ đều dùng loại tốt nhất, đã trải sự đời rất nhiều, lại không thiếu thốn vật chất, phong cách và khí chất cũng tự nhiên mà hình thành. Trong thời gian du học, cô đứng cùng nhóm bạn gái người da trắng cũng không hề kém cạnh, đứng thẳng lưng như một thiên nga nhỏ tự tin. Ở nước ngoài cũng không kìm nén hành động khoe khoang sự giàu có, mỗi bộ đồ của cô đều có giá hàng chục vạn tệ, mang túi Hermes đi học, ai mà không tự tin cho được chứ. Môi trường trong nước khác với nước ngoài, đa số sinh viên vẫn giữ phong cách giản dị khi đến trường. Huống chi là lớp học buổi sáng, việc rửa mặt trước khi đi học đã là sự tôn trọng lớn nhất cho tiết học lúc 8 giờ sáng. Nhưng một cô gái trẻ mặc đồ màu hồng tươi tắn xuất hiện trước mặt họ với phong thái rất kiêu ngạo. Làn da trắng như tuyết, mái tóc hồng mềm mượt như được đánh bóng. Chương trình MBA không bắt buộc phải ở nội trú, người nhà cũng biết Hạ Minh Hy là người lười biếng, không thể sống thiếu người giúp việc, nên không ép cô ở ký túc xá. Hạ Minh Hy chỉ giao tiếp với bạn cùng lớp qua nhóm chat, nên cô không biết ai trong lớp cả. Nhưng mọi người trong lớp đều biết cô. Rốt cuộc thì mới buổi học đầu tiên, Hạ Minh Hy đã nghỉ học, giảng viên điểm danh hai lần mà không có ai trả lời. Dù sao thì cũng là đến để "lấy điểm danh", nên Hạ Minh Hy cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về cô, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống. Tiết học này do một giáo sư già dạy, ông ấy không thích điểm danh, chuông vào lớp vừa reo, ông ấy đã cầm bình giữ nhiệt và giáo án, đứng trên bục giảng, chỉnh lại mắt kính rồi bắt đầu giảng dạy. Hạ Minh Hy khá thất vọng. Dậy sớm, trang điểm xinh đẹp để đến lớp, nhưng giáo viên không điểm danh. Bởi vì dậy quá sớm, lái xe cần tập trung, cuốn sách trong tay như là sách trời, lời của giáo sư già như mật mã Morse, không hiểu một chữ nào, Hạ Minh Hy nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Nửa tiết học trôi qua, thời gian nghỉ 10 phút, giáo sư già tranh thủ về văn phòng lấy nước nóng, vừa đúng lúc Ôn Lễ tới nơi. Ôn Lễ chào giáo sư một tiếng rồi hỏi: "Hạ Minh Hy hôm nay có đến lớp không ạ?" Giáo sư biết Hạ Minh Hy, trước đó Ôn Lễ đã đặc biệt dặn dò ông ấy, nhờ ông ấy chú ý đến Hạ Minh Hy trong lớp. "Cô gái tóc hồng phải không?" Giáo sư có thị lực không tốt lắm, nhận biết sinh viên không qua khuôn mặt mà qua đặc điểm cá nhân, đặc điểm lớn nhất của Hạ Minh Hy là mái tóc của cô. "Có đến, không trốn học, nhưng đã ngủ nửa tiết rồi.” Giáo sư cảm thấy có chút tự nghi ngờ bản thân, "Tôi mới giảng chưa đến mười phút mà cô ấy đã gục xuống ngủ, chẳng lẽ tiết học của tôi nhàm chán đến vậy sao?" "Không phải vấn đề của thầy.” Ôn Lễ an ủi, "Là vấn đề của cô ấy." Giáo sư thở dài nói: "Thái độ học tập như vậy không được đâu, cô ấy là con cháu của cậu phải không, thầy giáo Ôn, cậu phải nói chuyện với ba mẹ cô ấy, bỏ nhiều tiền đưa con gái đến đây học, cứ thế này thì tiền cũng đổ sông đổ biển cả thôi." Ôn Lễ gật đầu: "Tôi sẽ nói, nếu trong nửa tiết sau mà cô ấy còn ngủ tiếp, làm phiền thầy gọi cô ấy dậy." Thời gian nghỉ 10 phút trôi qua trong chớp mắt, nửa tiết học sau bắt đầu, Hạ Minh Hy vẫn ngủ. Giáo sư già đã được nhờ để ý Hạ Minh Hy, không thể không quản, chỉ có thể gõ gõ bàn. "Hạ Minh Hy." Không có phản ứng gì. "Sinh viên Hạ Minh Hy." Vẫn không có phản ứng gì. Giáo sư già hít sâu một hơi, vẫy tay: "Các em ngồi phía sau, gọi em ấy dậy giúp thầy với." Một cô gái từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Minh Hy và đẩy nhẹ cô một cái. Hạ Minh Hy cuối cùng cũng tỉnh dậy. Vừa mới ngủ dậy, mắt cô vẫn còn mờ mờ, giáo sư già nói: "Hạ Minh Hy, tiết học của tôi ngủ ngon đến thế à?" Lúc này đầu óc Hạ Minh Hy vẫn chưa tỉnh táo, nghe thấy thầy giáo hỏi vậy, cô thành thật nói: "Ngủ rất ngon ạ." Trong lớp có vài tiếng cười thầm, giáo sư già thở dài nói: "Không được ngủ nữa, em lên phía trước ngồi mà nghe giảng đi." Nửa tiết đầu cô ngủ say như chết, giáo sư không quản, sao nửa tiết sau lại quản cô rồi? Hạ Minh Hy không hiểu, nhưng cô không đến mức nghịch ngợm mà chống lại thầy giáo lớn tuổi như vậy, thầy bảo cô ngồi phía trước, cô lên ngồi phía trước thôi. Gần đây thời tiết chuyển lạnh, không biết cửa sổ nào không đóng chặt, có gió lùa vào, ngủ một giấc, Hạ Minh Hy cảm thấy mũi hơi ngứa. Nửa tiết đầu cô ngủ rất ngon, nửa tiết sau lại không buồn ngủ nữa, Hạ Minh Hy không ngủ tiếp. Cô hít hít mũi, lúc thì nhìn sách ngây người, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lại cúi đầu chơi điện thoại dưới bàn. Giáo sư già đã làm trong ngành giáo dục mấy chục năm, sinh viên có tập trung nghe giảng hay không, ông ấy nhìn một cái là biết ngay. Huống hồ còn như cô, làm lộ liễu thế này. Đây không phải là ngây người, mà là hồn đã bay đi đâu rồi. Giáo sư già còn vài năm nữa là nghỉ hưu, ông ấy rất khoan dung với học sinh, nếu không phải vì thầy giáo Ôn dặn dò, thì ông ấy cũng chẳng muốn để ý. Đó không phải tự rước bực vào mình sao. Chuông hết giờ vang lên, Hạ Minh Hy đứng dậy muốn đi, giáo sư già gọi cô lại. Lại bị giữ lại à? Hạ Minh Hy trong lòng bực bội, không muốn nhưng vẫn phải bước đến bên bục giảng. Giáo sư già nhìn cô từ trên xuống dưới, đến gần mới thấy rõ mặt cô. Nhìn là biết chưa từng chịu khổ. Giáo sư già từ tốn nói: "Tôi nghe thầy giáo Ôn nói, em là người nhà của thầy giáo Ôn đúng không?" Hạ Minh Hy sững người, Ôn Lễ nói thế à? Cũng phải thôi, chẳng lẽ lại nói họ là vợ chồng, thế không phải dọa chết người ta sao. Cô gật đầu: "Đúng ạ." Giáo sư tiếp tục: "Người nhà sắp xếp cho em học ở đây, chắc chắn là muốn em học hành lấy bằng đàng hoàng, sau này kế thừa công việc của gia đình, phải không?" Người nhà đúng là nói như thế, nhưng cô không tin. Bởi vì từ nhỏ cô đã biết, việc kế thừa sự nghiệp của gia đình, căn bản không đến lượt một cô gái như cô. Trước mặt thầy giáo, Hạ Minh Hy không tiện nói gì, chỉ đáp: "Chắc là vậy ạ." "Em nhìn xem, gia đình đã mở đường cho em rồi, điều kiện tốt như thế, em lại ngủ trong lớp, như thế có đúng không?" Giáo sư nói, "Ngày xưa tôi muốn học mà không có điều kiện, ba mẹ và các chị gái tôi ngày ngày làm lụng vất vả, bán sạch mọi thứ mới đủ tiền cho tôi đi học." Hạ Minh Hy nhíu mày. Giáo sư già thấy Hạ Minh Hy có vẻ nghiêm túc, tưởng cô đã hiểu, bèn nói tiếp: "Hạ Minh Hy, em phải trân trọng hiện tại." "Thầy nói đúng, nhưng em muốn hỏi một câu.” Hạ Minh Hy nhìn thẳng giáo sư, "Ngày xưa ba mẹ thầy tại sao không cho các chị của thầy đi học?" Giáo sư không ngờ trọng điểm của cô lại ở đây, vô cùng ngạc nhiên. "Nhà nghèo, không đủ tiền cho nhiều người đi học, nếu cho các chị tôi đi học thì tôi không có cơ hội được học." Hạ Minh Hy lại hỏi: "Vậy tại sao người không được đi học không phải là thầy?" "Bởi vì tôi là con út trong nhà." "Thầy chắc chắn là vì thầy là con út nên được mới đi học à? Không phải vì thầy là con trai sao?" Hạ Minh Hy giả định, "Thầy ơi, nếu ngày xưa người đi học là chị của thầy, vậy bây giờ đứng trên bục giảng dạy em liệu có phải là chị của thầy không." Giáo sư đã hiểu được góc độ mà Hạ Minh Hy muốn tranh cãi với mình. Bản thân ông ấy đã từng được nhận nền giáo dục cao cấp, lời của Hạ Minh Hy ông ấy đương nhiên là hiểu, nhưng cô là học trò, ông ấy là giáo viên, làm sao giáo viên có thể bị học trò đánh bại được. Thế nên giáo sư chuyển sang chủ đề: "Hạ Minh Hy, tôi đang giảng đạo lý với em, sao em lại nói đến tôi chứ?" "Em không nói về thầy, em đang trình bày sự thật.” Hạ Minh Hy nhướng mày, cười nói, "Sự thật về trọng nam khinh nữ." Giáo sư thở dài: "Tôi thừa nhận tư tưởng này là sai, nhưng mà..." "Thầy ơi, em không có ý chỉ trích gia đình thầy trọng nam khinh nữ, em chỉ muốn nói rằng, gia đình thầy trọng nam khinh nữ, cho con trai đi học mà không cho con gái đi học, nhà em cũng thế, nên việc học với em cũng chẳng quan trọng gì cả." Hạ Minh Hy ngẩng đầu lên, tự tin nói: "Dù sao thì trong gia đình trọng nam khinh nữ, con gái có cố gắng đến mấy, số phận chỉ là kết hôn sinh con, nhà có nhiều tiền cũng không đến lượt em thừa kế, em học làm gì chứ?" Giáo sư bị nói đến đơ người. Ông ấy vẫn muốn cố gắng tranh luận với Hạ Minh Hy: "Nhưng em nhìn xem bây giờ đi, không phải gia đình nào cũng vậy, nhiều người muốn học mà không có điều kiện, nhiều học sinh nghèo chỉ có thể thay đổi số phận bằng cách học tập, em sao có thể không trân trọng chứ." "Vậy thì em càng nên nhường cơ hội thay đổi số phận bằng học tập cho những học sinh nghèo đó, xã hội này có thêm một người con nhà giàu không biết gì như em, thì sẽ có thêm một cơ hội thành công, thêm một học sinh nghèo có thể thay đổi số phận, thầy thấy em nói đúng không?" Nói xong, Hạ Minh Hy chớp chớp đôi mi dài, chân thành nhìn giáo sư già. Giáo sư giật giật môi. Làm trong ngành giáo dục mấy chục năm, chưa từng thấy đứa con nhà giàu nào đã không chịu học mà còn lý lẽ như vậy. Giáo sư già không thể tranh luận lại với Hạ Minh Hy, ông ấy trở về văn phòng, gọi Ôn Lễ đến. Giáo sư già bày ra vẻ mặt đầy bực bội nói: "Thầy giáo Ôn, cậu tự đi mà dạy dỗ đứa trẻ nhà cậu đi, toàn là lý lẽ ngang ngược, tôi với cô ta như học giả gặp binh lính, không nói lại được, không nói lại được." [Tác giả có lời muốn nói] Hạ Minh Hy: Quá khen rồi quá khen rồi. Ba mẹ: ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui