Không biết đứa trẻ nhà mình và giáo sư già đã xảy ra chuyện gì, Ôn Lễ bày ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Cô ấy đã làm gì thế?" Miệng lưỡi sắc bén của Hạ Minh Hy, khi nói ra quan điểm thì cứ như súng máy, bắn một tràng liên tục, giáo sư già chuyên về lý thuyết, so với nói lý lẽ ngang ngược, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạ Minh Hy. Chủ yếu là bản thân giáo sư già cũng đuối lý.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Là con trai, trong thời đại khó khăn đó, ông ấy đã được hưởng lợi từ tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Mặc dù ông ấy cũng rất nỗ lực, nhưng thực sự giới tính đã mang lại cho ông ấy rất nhiều sự trợ giúp. Giáo sư già đơn giản kể lại quan điểm của Hạ Minh Hy cho Ôn Lễ, chuẩn bị lát nữa gọi điện thoại chào hỏi mấy chị già của mình. Ôn Lễ nghe càng lâu càng nhíu mày chặt lại, cuối cùng không biết là do đang nghĩ gì, yết hầu động đậy, kéo khóe miệng cười một tiếng. Anh đi thẳng đến lớp học vừa nãy giáo sư già dạy, lúc này vẫn chưa đến giờ vào lớp, chỉ có lác đác vài sinh viên ngồi trong lớp. Thấy Ôn Lễ đến, những sinh viên nhận ra anh lập tức chào hỏi. "Thầy giáo Ôn, tiết sau thầy dạy ạ?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Không phải, thầy đến tìm người." Ôn Lễ quét mắt nhìn qua lớp học trống trải, đâu còn bóng dáng của cái đầu tóc màu hồng đó nữa. Chạy nhanh thật. Anh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, xem thời khóa biểu của Hạ Minh Hy. Chiều nay cô còn có tiết học. - Buổi chiều còn một tiết học phải chịu đựng, Hạ Minh Hy dự định buổi trưa sẽ ăn qua loa gì đó ở căng tin trường. Cô đi đến khoa Văn học, gửi tin nhắn cho Ôn Đào, muốn gọi Ôn Đào cùng cô giết thời gian, nhưng không may là cả buổi sáng Ôn Đào đều kín lịch học, Hạ Minh Hy đành phải từ bỏ, chuyển sang tìm Trần Thanh Lê. May mắn là Trần Thanh Lê sáng nay không có tiết, bảo cô đến thẳng văn phòng tìm mình. Trần Thanh Lê lúc này đang đọc tài liệu, thấy cô đến, câu đầu tiên là: "Hôm nay trời chuyển lạnh, em không thấy lạnh sao?" Nói xong, ánh mắt lướt qua vòng eo lộ ra của cô. "Vừa nãy khi học, cửa sổ lớp học không đóng chặt, lạnh chết đi được.” Hạ Minh Hy xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm, "Thời tiết ở thành phố Lư thất thường quá, mấy hôm trước còn hơn ba mươi độ." "Đã về mấy tháng rồi mà vẫn chưa quen thời tiết ở đây à?" Trần Thanh Lê đưa áo khoác của mình cho Hạ Minh Hy mặc, rồi hỏi cô tìm mình có việc gì. "Không có việc gì đâu, chỉ là chán quá, muốn giết thời gian, anh có rảnh không? Dẫn em đi dạo quanh trường được không, học lâu như vậy rồi mà em còn chưa đi dạo quanh trường nữa." Trần Thanh Lê chỉ vào máy tính của mình, nói: "E rằng không được rồi, nếu em muốn đi dạo trường thì có thể nhờ Ôn Lễ dẫn đi." Nghe đến tên Ôn Lễ, Hạ Minh Hy lập tức nhăn mặt lại, cả người đều phản kháng. "Em điên à mà đi tìm anh ta." Trần Thanh Lê hơi khó hiểu: "Anh cảm thấy rất kỳ lạ, giữa hai người chắc không có thù hằn gì, tại sao em lại chống đối cậu ấy như vậy thế? Cậu ấy đã làm gì sai với em à?" Chưa để Hạ Minh Hy nói, Trần Thanh Lê đã nhắc nhở: "Đừng có bịa chuyện, cảnh tượng lần trước bị anh ấy bắt quả tang ở căng tin, em vẫn còn nhớ chứ." "..." Hạ Minh Hy không tình nguyện mà nói: "Cũng không phải là anh ta làm gì sai với em." "Vậy anh ấy đối xử với em không tốt sao?" "Không tệ lắm." "Vậy thì tại sao?" Hạ Minh Hy gãi gãi đầu, nói: "Em chỉ cảm thấy anh ta quá cổ hủ, không giống người cùng thế hệ với em, cảm giác không hợp." Giống như cô và các vị trưởng bối trong nhà, cô không hiểu được tư tưởng của bọn họ, bọn họ cũng không hiểu được suy nghĩ của cô, nói chuyện được nửa câu cũng là nhiều lắm rồi. Cô thừa nhận mình là một rác rưởi, đánh giá người khác dựa trên vẻ bề ngoài, nhưng đánh giá cũng phải có điều kiện chứ. Ví dụ như mấy anh em họ của cô cũng rất đẹp trai, nhưng cô không hề mê chút nào. Cho dù có là gương mặt đẹp trai nhất, trong mắt cô cũng chỉ có hai từ, "nam giới". Đặc biệt là khi cảm nhận được Ôn Lễ có ý định quản lý dạy dỗ cô, trong lòng cô càng phản kháng, mỗi tế bào trên cơ thể đều muốn chống lại anh. Trần Thanh Lê coi như là đã có kết luận. Hạ Minh Hy cảm thấy Ôn Lễ quá nghiêm túc, còn Ôn Lễ lại cảm thấy tâm lý của Hạ Minh Hy không chín chắn. Hạ Minh Hy không muốn giao lưu với người có tâm lý già, Ôn Lễ không muốn giao lưu với người có tâm lý quá trẻ. “Còn chưa từng tiếp xúc, làm sao em biết là không hợp chứ?” Trần Thanh Lê nói, “Ôn Lễ thực ra cũng không cổ hủ như em nghĩ đâu, bình thường cậu ấy hòa hợp với sinh viên rất tốt.” Từ góc độ môn chuyên ngành, môn của Ôn Lễ được coi là khá dễ qua, trước kỳ thi anh cũng sẽ chỉ ra trọng tâm cho sinh viên. Phần lớn thời gian anh đều hiền hòa nhưng xa cách, ít khi nói chuyện với sinh viên, nhưng không phải là một giảng viên cứng nhắc, không linh hoạt, nếu sinh viên gặp khó khăn, anh cũng sẽ xem xét tình hình mà cân nhắc cho sinh viên. Anh được xem là một giảng viên không thể chê vào đâu được. Khi nhắc đến thầy giáo Ôn, phần lớn sinh viên đều thể hiện tôn trọng, có một số nữ sinh tưởng tượng phong phú, mặc dù thỉnh thoảng cũng có những tưởng tượng không đứng đắn về thầy giáo Ôn, nhưng trước mặt thầy giáo Ôn, tất cả đều rất lễ phép. Điều quan trọng nhất là, Ôn Lễ có vẻ ngoài rất quân tử đứng đắn, đứng trên bục giảng, nghe giảng cũng trở thành một niềm vui. Tất nhiên, cũng có những người không nghe giảng, như vài năm trước có một nữ sinh khoa Mỹ thuật, bởi vì đã nghe danh về vẻ đẹp trai của thầy giáo Ôn khoa Quản trị kinh doanh từ lâu, nên cố tình chọn môn tự chọn của Ôn Lễ, trong giờ học không nghe giảng mà lén lút vẽ fanart về anh. Bị thầy giáo Ôn bắt tại trận. Thầy giáo trên bục giảng ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi đã cài đến cúc cuối cùng, không lộ chút xương quai xanh nào, nhưng trong nét vẽ của nữ sinh, mọi thứ đều lộ ra, mà lại còn là màu hồng phấn nữa. Hạ Minh Hy nghe thôi mà cũng thấy xấu hổ thay cô gái đó. Cô tò mò hỏi: “Sao anh biết rõ vậy, chẳng lẽ anh đã xem qua rồi sao?” “Không có xem qua, là nữ sinh đó sau khi tốt nghiệp đã lên diễn đàn trường mình kể lại chuyện xấu hổ thời đại học, kể xong còn đặc biệt cảm ơn thầy giáo Ôn ở cuối bài viết.” Hạ Minh Hy không hiểu lắm: “Cô ấy đã xấu hổ như vậy mà còn cảm ơn nữa sao?” Trần Thanh Lê nói: “Không xấu hổ chết đâu.” Thầy giáo Ôn lúc đó không nói gì, cũng không vạch trần cô gái, bình tĩnh đặt quyển sổ xuống, nói một câu: “Học hành chăm chỉ đi.” Cô gái cứ thế mà lo lắng suốt một học kỳ, đến cuối học kỳ, thầy giáo Ôn mới tìm cô ấy nói chuyện. “Do em không chăm chỉ nghe giảng trong giờ của thầy, nên điểm chuyên cần của em rất thấp, luận văn cuối kỳ nhớ viết cẩn thận, không thì coi chừng chỉ được 59 điểm.” Cô gái sợ hãi lập tức về nhà học đêm học hôm, một sinh viên mỹ thuật cắn răng đọc hết một cuốn sách kinh tế, sau đó điểm luận văn ra, môn của Ôn Lễ cô ấy đạt hơn chín mươi điểm, còn cao hơn cả điểm chuyên ngành của cô ấy. Nghe xong câu chuyện kết thúc ngược này, Hạ Minh Hy bày ra vẻ mặt phức tạp mà nhếch môi. ... Sao cứ cảm thấy Ôn Lễ có chút xấu xa thế nhỉ. “Vậy nên thầy giáo Ôn cố ý dọa cô gái đó đúng không?” “Ai mà biết được…” Trần Thanh Lê nhún vai, “Dù sao thì điểm chuyên cần của cô gái đó được bao nhiêu, chỉ có thầy giáo Ôn biết thôi.” “Anh không hỏi anh ta sao?” “Anh hỏi chuyện này làm gì chứ?” Trần Thanh Lê cười, “Anh có tò mò đâu.” Nhưng cô tò mò mà. Hạ Minh Hy mím môi, đột nhiên hỏi: “Bài viết đó còn không? Em muốn vào xem.” “Chắc là còn đấy, em lên diễn đàn tìm thử xem.” Hạ Minh Hy lập tức mở điện thoại ra. Thấy cô hứng thú như vậy, Trần Thanh Lê hỏi: “Sao, em có thay đổi suy nghĩ về chồng em không?” “Thay đổi gì chứ?” Hạ Minh Hy chớp chớp mắt, “Nếu kỳ này cuối kỳ anh ta cũng để luận văn của em đạt hơn chín mươi điểm, thì em sẽ xem xét việc thay đổi suy nghĩ về anh ta.” “Người ta đạt điểm cao là do họ học hành chăm chỉ, em không làm gì mà muốn có điểm cao sao?” Trần Thanh Lê nói, “Đừng nói là Ôn Lễ, nếu anh là giảng viên của em, anh cũng không đồng ý.” Hạ Minh Hy lập tức lườm anh ấy một cái rõ nét. “Được rồi, giờ em tuyên bố, em cũng không hợp với anh, Trần Thanh Lê, chúng ta nghỉ chơi đi.” Y hệt một đứa trẻ tiểu học. Trần Thanh Lê cố ý hỏi: “Vậy em hợp với ai? Em trai anh à?” Hạ Minh Hy ngẩn ra một chút, rồi giật giật khóe môi nói: “Không hợp, đã nghỉ chơi với anh ta tám trăm năm rồi.” “Em nghỉ chơi với Hướng Bắc sao?” Trần Thanh Lê lại cố ý nói, “Ồ, vậy chắc chắn nếu kỳ nghỉ này thằng bé về nước, em cũng sẽ không ra sân bay đón đâu ha.” Nghe đến hai từ "về nước", mắt Hạ Minh Hy không kìm được sáng lên, nhưng nhanh chóng lại ảm đạm hẳn, lạnh lùng nói: “Không đi, đang đi học mà, không có thời gian.” Trần Thanh Lê còn muốn nói gì đó, Hạ Minh Hy đã đứng dậy, quay đầu rời đi. “Em đi đây, anh tiếp tục xem máy tính của anh đi.” Vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, cô đi nhanh quá, Trần Thanh Lê gọi cũng không dừng lại. Ban đầu còn muốn hỏi Hạ Minh Hy buổi trưa tính ăn gì, thậm chí còn chưa kịp đưa thẻ ăn của Ôn Lễ cho cô. Ôn Lễ coi cô là trẻ con, còn lo lắng đến chuyện ăn uống của cô, Trần Thanh Lê không nghĩ Hạ Minh Hy là đứa trẻ không có thẻ ăn mà không biết cách kiếm ăn. Cô có nhiều tiền lắm, để ăn một bữa, một ngàn đồng tiền boa cũng có thể cho được mà. Trần Thanh Lê không bận tâm nữa, tiếp tục công việc. Đến giờ ăn trưa, anh ấy mới nhớ ra áo khoác của mình bị Hạ Minh Hy mặc đi mất. “... ” Đường đường là cô chủ Hạ, vậy mà lại còn thuận tay lấy luôn áo khoác của anh ấy. - Hạ Minh Hy biết mình mặc áo khoác của Trần Thanh Lê đi, cô cố ý làm thế. Nếu không thì khi đi dạo bên ngoài, chẳng phải là cô sẽ lạnh chết sao. Người quá sành điệu cũng không có cách nào khác, áo khoác nam to rộng không vừa người mặc trên người, ngược lại lại mặc ra phong cách oversize thoải mái. Hạ Minh Hy không có thẻ ăn, cũng lười đi làm, nên nghĩ đến việc ăn nhờ Ôn Đào, lúc này Ôn Đào đã sắp tan học rồi, cô tùy tiện tìm một phòng tự học đợi một lúc, cuối cùng cũng chờ được đến khi tan học, cô và Ôn Đào thuận lợi gặp nhau, câu đầu tiên Ôn Đào thấy cô nói chính là: "Wow, hôm nay chị ăn mặc đặc biệt thật đấy." Trực tiếp khen đúng vào lòng Hạ Minh Hy, nói nếu có hứng thú với ăn mặc, lần sau có thể hẹn cô đi dạo phố cùng. Ôn Đào có chút do dự: "Nhưng em chưa thử qua phong cách này bao giờ, em có thể hold (xử lý) được không?" "Tuyệt đối có thể, em xinh đẹp như vậy cơ mà." Hạ Minh Hy nghiên cứu đường nét khuôn mặt của Ôn Đào một chút, đột nhiên cảm thán: "Gen nhà các em thật tốt, ai cũng mắt hai mí to tròn, mũi cao." Nam nữ đều đẹp cả. Mắt Hạ Minh Hy sáng lên, nhìn là biết lời nói thật lòng. Hôm nay cô trang điểm cũng rất hợp với phong cách của mình, hồng phấn lại xinh xắn, gương mặt lung linh như ánh sáng mờ ảo, đặc biệt là mái tóc dài xoăn màu hồng như lụa, thật sự rất giống búp bê mà Ôn Đào thích chơi hồi nhỏ. Lúc này, Ôn Đào thực sự cảm thấy Hạ Minh Hy trước mắt rất đáng yêu. Ăn cơm xong, Ôn Đào kéo Hạ Minh Hy về ký túc xá của mình để nghỉ trưa. Hạ Minh Hy dậy quá sớm, cô không bị quen giường, nên ngủ ngay trên giường của Ôn Đào. Khi Ôn Đào gọi cô dậy, cô vẫn chưa tỉnh, bò từ trên giường xuống như ốc sên, chậm chạp thu dọn. Đến khi Ôn Đào không nhịn được nhắc cô sắp đến giờ lên lớp rồi, Hạ Minh Hy mới nhanh chóng tăng tốc. Trước khi đi, Hạ Minh Hy chuyển khoản cho Ôn Đào một số tiền. Ôn Đào hỏi: "Sao chị lại chuyển nhiều tiền cho em thế?" "Tiền cơm mà, chị không làm thẻ ăn, sau này chị sẽ ăn nhờ thẻ ăn của em." Hạ Minh Hy ngốc nghếch lắm tiền nói, "Năm nghìn có đủ không? Không đủ thì để chị chuyển thêm." Đây là ở nước ngoài lâu quá, mức tiêu dùng chưa kịp thay đổi. Ôn Đào vừa định giải thích, thì Hạ Minh Hy lại nói: "Xong rồi, còn mười lăm phút nữa, chị đi đây." Cô vội vã muốn đi, vừa mở cửa lại nhớ ra gì đó, cởi áo khoác đưa cho Ôn Đào. "Đúng rồi, em giúp chị đi trả cái áo khoác này nhé, chị mượn của người khác." Ôn Đào không hiểu: "Em đâu có quen ai đâu, em giúp chị trả thế nào chứ." Hạ Minh Hy còn không hiểu hơn: "Không phải em là người khoa Văn học sao, áo khoác này là của thầy Trần Thanh Lê khoa Văn học, em không quen anh ấy à?" Ôn Đào đột nhiên ngạc nhiên mở to miệng. "... Áo khoác này là của thầy giáo Trần sao?" "Thấy chưa, chị biết ngay là em quen anh ấy mà." Hạ Minh Hy bày ra vẻ mặt thông minh, "Chị lười đi một chuyến nữa, em giúp chị trả lại cho anh ấy nhé, cảm ơn nha, hôm khác chị mời em ăn cơm." Ôn Đào ngây người "ồ" một tiếng, nhận lấy áo khoác. Nhìn áo khoác trong tay, ngẫm nghĩ một lúc, cô ấy ngẩng đầu, do dự mở miệng: "Cái đó, chị dâu Minh Hy, chị với thầy giáo Trần... ủa, người đâu rồi?" Nhìn kỹ lại, cái bóng mảnh mai màu hồng đã sớm chạy vội xuống lầu. Ôn Đào nghĩ, chị dâu Minh Hy có lẽ không phải là người học hành giỏi, nhưng có lẽ là người giỏi thể thao cũng không chừng. - May mà Hạ Minh Hy chạy nhanh, mới không bị trễ. Buổi chiều lại đổi giảng viên khác, nhưng cô hoàn toàn không sợ, dù sao thì cũng không làm gì được cô. Nghỉ trưa xong, tuy nghe giảng vẫn như nghe sách trời, nhưng ít nhất thì cũng không buồn ngủ nữa. Hạ Minh Hy tuỏng tượng đang nghe sách trời khoảng năm phút, sau đó bắt đầu ngứa tay, lén lút lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô vẫn chưa quên câu chuyện sáng nay nghe từ Trần Thanh Lê, lên diễn đàn trường định tìm lại. Nhưng mà diễn đàn trường làm quá tệ, mồ còn chưa đào được, trang web lại hết giật lag rồi đơ. Hạ Minh Hy chỉ có thể thử tìm tên Ôn Lễ. Vừa nhập tên Ôn Lễ, đã trực tiếp hiện ra mấy bài viết. Được lắm nha, xem ra Ôn Lễ cũng hay được các sinh viên lấy làm đề tài thảo luận. Vừa định nhấn vào một bài viết, thì một bạn học ngồi trước Hạ Minh Hy đột nhiên gõ gõ bàn của cô. Hạ Minh Hy giật mình ngẩng đầu, dùng khẩu hình hỏi: "Có việc gì không?" Bạn học ho một tiếng, không trả lời, có chút ngượng ngùng chỉ chỉ phía sau cô. Hạ Minh Hy quay đầu, ngẩng lên nhìn. "..." Nhân vật chính của bài viết, thầy giáo Ôn Lễ, lúc này đang sống sờ sờ đứng trước mặt cô. Từ góc nhìn này, người đàn ông trông có vẻ càng cao hơn, anh nhàn nhạt nhìn Hạ Minh Hy, trên mặt không có biểu cảm gì, không thấy vui giận, nhưng lại cho cô áp lực cực lớn. Tim Hạ Minh Hy như ngừng đập, vẻ mặt cứng đờ, lúng túng nhét điện thoại vào túi quần. Động tác nhỏ ngốc nghếch này đều bị Ôn Lễ nhìn thấy, anh kéo kéo môi, đầu tiên là xin lỗi giảng viên trên bục giảng, sau đó quay lại nói với Hạ Minh Hy, khóe môi lại lập tức kéo thẳng. "Em ra ngoài một lát." Hạ Minh Hy đứng ở hành lang, tay để sau lưng, cúi đầu không nói một lời. Ngoài trời đang có mưa phùn lác đác, gió mang theo những giọt mưa thổi vào hành lang, Hạ Minh Hy cảm thấy bụng lạnh lạnh, lén lút đưa tay từ sau ra trước, che lấy bụng. Cứ im lặng như vậy một lúc lâu, Ôn Lễ lên tiếng: "Minh Hy." Hạ Minh Hy vẫn cúi đầu: "Dạ." "Em thực sự không định tốt nghiệp à?" "Không có đâu.” Hạ Minh Hy nói, "Tôi tất nhiên là muốn tốt nghiệp, chỉ xem anh có chịu để tôi tốt nghiệp hay không thôi." Ôn Lễ nhàn nhạt nói: "Thái độ này của em, cho dù tôi có muốn để em tốt nghiệp, cũng không thể giúp được." Hạ Minh Hy nhếch miệng: "Sao lại không thể chứ?" "Vậy tôi hỏi em, tôi có thể giúp em đi thi và viết luận văn không?" "Anh không thể giúp tôi đi thi và viết luận văn, nhưng anh chắc chắn sẽ dùng cách khác giúp tôi mà.” Hạ Minh Hy ngẩng đầu nhìn anh, hít mũi, cười nói, "Tôi biết thầy giáo Ôn là người khẩu xà tâm Phật, nhưng đến cuối kỳ, chắc chắn sẽ lén lút cho tôi điểm cao, tặng tôi một bất ngờ, đúng không?" "......" Ôn Lễ cứng họng, không biết cô lấy tự tin từ đâu ra. Nói xong một tràng, không thấy anh có phản ứng gì, ngược lại bị anh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn chằm chằm mình, Hạ Minh Hy không phục lại hít mũi, nghiêng đầu hắt hơi. Nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng hơi ngứa. Hạ Minh Hy che bụng, nói với Ôn Lễ: "Anh muốn mắng tôi cũng được, nhưng chúng ta có thể vào văn phòng của anh không? Hành lang lạnh quá." Ôn Lễ nhíu mày, nhìn gương mặt nhăn nhó của cô. "Cảm cúm à?" "Có thể vậy." Cô cũng không chắc. Cơn bệnh này đến thật đúng lúc. Mắng đến giữa chừng cũng không mắng được nữa, Ôn Lễ đưa tay, thử chạm vào trán cô. Hạ Minh Hy không động đậy, cô cảm thấy tay Ôn Lễ hơi lạnh, khá dễ chịu. Ôn Lễ thả tay xuống, giọng điệu không rõ là bất lực hay không nói nên lời: "Minh Hy, em là trẻ con sao? Học hành cần người dạy, thời tiết nào mặc đồ gì cũng cần người dạy nốt à?" Hạ Minh Hy lại hít mũi, cứng đầu nói: "Tôi thế này gọi là sành điệu, anh thì biết cái gì chứ." "Sành điệu của em là khi trời lạnh còn để lộ rốn chào mọi người phải không?" Ôn Lễ gật gật đầu, thừa nhận: "Vậy thì tôi thực sự không hiểu." "......" [Tác giả có lời muốn nói] Rốn: Everybody! How are you? (Mọi người! Có khỏe không?)