Làm Sao Yêu Em

”Em là Trữ Đình Đình, tên tiếng Anh là Trixie nhân viên của bộ phận hình ảnh” Cô gái như nụ hoa xinh đẹp e ấp nở

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ dù là e dè nhưng ý chí kiên cường hiện rõ trong mắt

“Em đang là sinh viên, 18 tuổi ạ”

“Vậy làm sao mà vào đây làm được?” Vũ Minh không lẽ lại thiếu chuyên nghiệp tuyển người không có bằng cấp vào công ty?

“Là do cô ấy thắng cuộc thi làm ảnh của triển lãm quốc tế nên được tuyển thẳng đấy ạ” Ái Linh lúc này liền phát huy “công dụng” giải đáp thắc mắc giúp Vy

“À, cũng giỏi nhỉ” Vy mỉm cười gật đầu

“Sao lại muốn đi làm sớm thế?” Tựa người ra sau ghế Vy hỏi cô

“Là vì em muốn được tự lập” Cô gái nhỏ không chút che giấu ý chí trong mắt

Tề Vy lần nữa ngẩng cao đầu quan sát cô ta, Trữ Đình Đình... Một cái tên rất vui tai, tên tiếng Anh cũng mang ý nghĩa vui vẻ hạnh phúc. Người con gái này ăn vận rất giản dị, nhưng cô lại nhìn ra khí chất thanh cao của cô bé, Đình Đình chắc chắn có thân phận không thường. Khuông mặt không tí phấn son kia rất sáng, rất đẹp, đôi mắt trong veo ngây thơ khiến Vy ganh tị trong lòng vì trời sinh đôi mắt của cô đã rất sắc xảo, quyến rũ lòng người nhưng sự ngây thơ trong veo là cực khó mà thể hiện ra.

“Chị, sắp đến giờ họp rồi ạ!” Tề Vy muốn hỏi thêm vài chuyện nhưng bị Ái Linh tiến lên nhắc nhở.

Vy nở nụ cười thiện cảm với Đình Đình, hai người chào nhau sau đó Vy bước ra khỏi phòng chụp ảnh.

_______________

Trong phòng họp có khá nhiều người, cũng có người Vy đã từng gặp qua vài lần cũng có người chỉ mới gặp lần đầu. Cô cẩn thận ngồi ghế gần với Vũ Minh, không dự đoán trước Phổ Thịnh cũng có mặt và ngồi cạnh cô bên phía khác. Từ lúc đến công ty cô không thấy anh đâu cứ ngỡ anh không đến.

“Anh đến lúc nào?” Tranh thủ khi cuộc họp chưa bắt đầu cô quay sang hỏi anh

“Vừa mới đến thôi” Anh ta cười có chút gượng gạo

Cô ngồi yên không hỏi gì nữa đến khi người phụ trách thông báo đến giờ thì mọi người đều có mặt đầy đủ. Chủ yếu nói về kế hoạch sẽ tiến hành sắp tới. Rất nhiều dự án đề ra nhưng cái được nhấn mạnh nhiều nhất có lẽ là sự hợp tác với nhãn hàng thời trang cao cấp tại nơi được cho là một trong những kinh đô thời trang kinh điển, Paris Pháp.

“Về việc hợp tác với Passionné Trịnh tổng của chúng ta đã suy xét kĩ, lần khảo sát vừa rồi ngài ấy rất vừa lòng nên mọi người cứ việc yên tâm theo kế hoạch mà làm...” Trợ lí ở trên bục từ tốn, đầy tự tin nói.

Vấn đề này không có gì là lớn, cũng chỉ như những lần hợp tác trước. Lạ ở duy nhất một điều, người mẫu đại diện kì này cho “FLY” ở Pháp sẽ không là Tề Vy mà là Văn Trạch Nhu!!

Tin này vừa được thông báo xuống đã khiến các bộ phận lớn nhỏ trong công ty ít nhiều hoảng loạn. Đặc biệt là phòng hình ảnh, Đình Đình cùng nhiều nhân viên mang nét mặt rất khó chịu không hiểu sao Trịnh tổng lại ưu ái cô gái hống hách đó đến vậy. Không phải Tề Vy mới là người mẫu đại diện chính của công ty hay sao?

“Chị à, có phải lần này sếp tổng rất kì quặc không? Em còn nghĩ lần này chúng ta sẽ được đến Pháp một thời gian đáng kể” Ái Linh suốt đoạn đường từ phòng họp đến phòng chụp ảnh đều càm ràm không thôi

“Linh à, anh ấy là chủ tịch tất nhiên sẽ làm việc tốt cho công ty, anh ấy nhất định có ý nghĩ riêng, với lại chị có rất nhiều dự án, nhận thêm nữa chỉ khiến chị mệt mỏi hơn” Mặc dù nói vậy nhưng ai dám chắc Tề Vy không cảm thấy khó chịu, Vũ Minh đưa quyết định như vậy cũng không hề hỏi cô một tiếng, cứ thế thông báo trong buổi họp, ít nhiều những người khác sẽ có thắc mắc, cô cũng cảm thấy xấu hổ không thôi

________________

Chụp ảnh xong, thì cuối cùng Quách Duy cũng ló mặt ra dẫn cô đến một hội quán cao cấp gặp gỡ người của bộ phim sắp tới. Cố Thuần, bà ta là biên kịch nổi tiếng, có hơn 10 kịch bản lọt vài hàng kinh điển, tính cách lại ôn hoà lấy cảm tình người khác. Còn về Giảo Thành là đạo diễn lão luyện, nghiêm khắc có tiếng nhưng kết quả mang lại cho phim cùng diễn viên là cực kì tốt, Phổ Thịnh có được thành công như hiện tại cũng do một phần vào sự chỉ dạy của ông.

“Phân đoạn này cô nhớ kĩ phải thật nhập tâm, trước khi bấm máy tôi sẽ cho cô 30 phút đi dạo và nghe nhiều lần bài hát chủ đạo, cô nhất định phải đặt mình vào vị trí của cô gái trong bài hát” Đạo diễn nghiêm giọng chỉ vào kịch bản trên bàn

“Tôi nhớ rồi, bài hát đó cũng đã nghe rất nhiều lần... Thật sự rất lay động” Tề Vy nhoẻn miệng cười

“Tốt!” Đạo diễn vẫn giữ nét mặt khó gần nhưng giọng nói có chút cao thể hiện sự vừa ý

“Không chỉ riêng Ivy, Tyler cậu cũng nên hoà nhập cảm xúc với nam chính” Cố Thuần nhẹ nhàng nói, bà nghĩ thật kì lạ, Giảo Thành là đạo diễn rất công tâm, đến diễn viên phụ hay vai cực nhỏ ông cũng nghiêm khắc chỉ dạy, Phổ Thịnh được cho là học trò của ông nhưng lại không nghe ông đối hoài gì đến cậu ta. Bà đành thay ông quan tâm đến anh.

“...” Nhưng sau khi thấy Phổ Thịnh không chút phản ứng bà mới vỡ lẽ. Anh thường bông đùa hoạt bát cười nói thế mà hôm nay lại có dáng vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt cơ hồ nổi vài đường vân đỏ, sắc mặt tối sầm, như người mất hồn nhìn chầm chầm vào tách cà phê đang bốc khói trước mặt. Chính thái độ như vậy khiến Giảo Thành bực tức không muốn nói gì với cậu ra

“Thịnh!” Vy húc nhẹ khuỷ tay anh ta, lúc này cậu ta bắt đầu có phản ứng đưa mắt nhìn cô lại cảm giác có người đang nhìn mình đâm đâm, khẽ xoay đầu thì ra đạo diễn Giảo Thành đang tia mắt về cậu ta, ông ta không nói gì nhưng cơ mắt méo mó, chắc chắn đang rất tức giận, im lặng mà xem phản ứng của cậu ta quả thật cậu ta như người bị treo trên mây.

“Cậu! Lập tức tìm chỗ nghỉ ngơi, trong vòng một giờ đồng hồ quay lại, lúc đó tôi sẽ bàn việc với cậu sau! Bây giờ tôi không muốn thấy dáng vẻ vô trách nhiệm này!” Giảo Thành cuối cùng cũng mở miệng sắc thép ra lệnh “đuổi người”, tay run run chỉ về phía Phổ Thịnh

Phổ Thịnh mảy may có chút lúng túng rồi cũng bình thản cúi đầu chào mọi người, xoay người cùng người trợ lí đang tái mặt đi ra khỏi hội quán. Vy lúc này mới giật mình nhận ra, từ lúc trong phòng họp công ty anh ta đã mệt nhọc gượng gạo chỉ là không trầm trọng như bây giờ. Cô muốn xem anh ta thế nào nhưng nghĩ lại chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng, nên tiếp tục cùng hai vị trưởng bối bàn luận. Với tác phong chuyên nghiệp, tập trung nghiêm túc cao độ của Vy khiến mọi người rất hài lòng, thoáng chốc chỉ trong vòng nửa ngày mọi việc gần như hoàn tất, thứ cần làm rõ đã rõ. Suốt buổi chẳng thấy Phổ Thịnh quay lại, trợ lí của anh ta gọi đến bảo rằng sức khoẻ của anh ta không ổn, phải tịnh dưỡng cùng lời xin lỗi đến đoàn phim. Giảo Thành bất lực thở dài, Vy thoáng thấy ông ta hai tay đã nắm chặt thành quyền.

______________

Hơn 9 giờ đêm, thành phố cũng không còn quá đông đúc nhưng nét xa hoa nhộn nhịp vẫn nổi bật. Ánh đèn sáng rực từ các cao ốc khổng lồ, thương hiệu trứ danh, nhà hàng sang trọng, tất cả toát lên hương vị của đồng tiền. Vy bảo Ái Linh đi lấy một chiếc xe sau đó bảo Quách Duy đưa Ái Linh về còn mình thì tự thân lái xe chậm rãi ngắm nhìn thành phố. Chợt cô dừng xe lại, nhìn phía bên kia đường là một câu lạc bộ thượng hạng, được bảo vệ nghiêm ngặt chỉ có thẻ hội viên mới vào được, mà muốn trở thành hội viên của nơi này thì ít nhất phải tiêu hơn 100.000 đô la trong một năm cho câu lạc bộ. Cô biết điều đó vì “ác thần” là một trong những hội viên VIP ở đây, anh ta không cần dùng đến một năm, có khi ba ngày con số đã hơn mức tiêu chuẩn gấp nhiều lần. Nơi đây không chỉ có người trong nước mà giới thượng lưu khắp thế giới đều đến đây ăn chơi, hoang phí. Mà thứ làm cô chú ý chính là Phổ Thịnh đang lảo đảo bước ra từ câu lạc bộ, có lẽ anh ta đã quá say, cô thấy nhân viên lái chiếc xe đắt tiền của anh ta đến nhưng hình như họ sợ anh sẽ gặp tai nạn nên cân nhắc không muốn anh tự lái xe đi, dù sao rượu anh ta uống cũng do họ cung cấp. Phổ Thịnh dường như đã quá say nên gạt bỏ cánh tay nhân viên đang cản trước mặt, miệng đang nói gì đó. Vy đánh vô lăng một vòng lái xe về hướng đó. Nhanh chóng chạy đến, cô thật sự lo lắng và tò mò muốn biết anh ta đang gặp chuyện gì, bộ dạng này bị đem lên báo thì thật... Không dám nghĩ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui