Làm Sao Yêu Em

Trở về thực tại, tiểu Hàn Phong giờ đã là một người đàn ông mưu mô, thâm sâu độc đoán đôi khi lại vô tình. Anh mở khoá cảm ứng đi vào nhà, trời còn sáng nhưng nếu ở trong nhà không mở màn hay đèn vẫn có cảm giác u ám. Đảo mắt làm quen với ánh sáng anh phát hiện Tề Vy đang ngồi trên nền, úp mặt vào hai cánh tay đang xếp trên đầu gối co lên, váy ngủ trắng dài tương phản tóc đen nhánh xoã xuống của cô.

“Em! Ở trường quay có vấn đề gì sao? Ngoan, ngồi lên đây” Phong vội vã kéo Vy đứng dậy, ôm cô ngồi lên sô pha.

Vy không nói gì chỉ cúi đầu xuống cả quá trình không thèm nhìn anh một chút nào... Phong chột dạ hít sâu, tim bất giác đập nhanh lên

“Chẳng lẽ không phải chuyện ở trường quay? Hay em phát hiện được điều gì?” Anh nâng mặt cô, nựng nựng gò má cô, ánh mắt dịu dàng hết mực

“Anh có chuyện giấu em đúng không?”

Phong trầm mặc một chút, đến lúc này thật sự giấu cô không nổi nữa

“Nhưng nghe anh nói một chút, chuyện đó...”

“Vậy tức là anh có? Phong, uổng công em thật tâm như thế anh lại bên ngoài có người phụ nữ khác, còn lấy em làm cái cớ để đi gặp cô ta!” Vy bật dậy xoay người chỉ vào anh

“... Người phụ nữ khác? Em đang nói gì vậy?” Phong ngẩn ra vài giây rồi khó hiểu hỏi ngược

“Giả dối, vừa rồi anh chẳng phải đã thừa nhận rồi còn gì?” Cô giận đỏ mặt nghiến răng nói

“Không, anh nghĩ em nói về chuyện khác” Phong giải thích

“Vậy tức là anh có rất nhiều chuyện giấu diếm em?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mong đợi xa xôi điều gì đó

“Không, hoàn toàn không có chuyện giấu em” Phong ngưng một khắc như suy nghĩ mới lên tiếng

Nét mặt cô vô cùng hụt hẫng... Anh... Chọn che giấu

“Em tự mình tìm được, đây này!” Cô lấy ra bức thư hôm trước Trữ Đình Đình gửi cho Phong thẳng tay ném về phía anh.

“Cô bé này đang ở một bộ phận trong công ty, anh dạo đó thường xuyên đưa đón em đến trường quay có phải tìm cớ để hai người gặp nhau? Con bé mới mười tám tuổi thôi, hai người đã dan díu với nhau lâu rồi khi cô ta còn rất nhỏ kìa” Vy trừng mắt

Phong dở khóc dở cười đưa tay kéo cô lại gần ôm ghì lấy thuận thế hôn lên hai má đỏ bừng vì tức giận của Vy.

“Đình Đình chỉ là người quen trước đây của anh thôi. Em biết Trữ Cố Thâm cũng là người có tiếng trong thương trường, anh gặp Đình Đình từ lúc nhỏ nên hai bên xem nhau như anh em cũng không có gì lạ, em đừng nghĩ bậy”

“Còn nữa lá thư này em tìm được trong ngăn đồ của anh đúng không? Nếu đã là dan díu lại có thể để em biết được sao?”

Phong năn nỉ một hồi Vy cũng thôi tỏ vẻ giận hờn, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, Phong thì cười ám muội luôn miệng chọc cô ăn giấm hôm nay. Còn Vy... Tâm tình cô lại để ở phong thư sáng nay đã nhận được. Cô chỉ dùng lá thư làm cái cớ để anh nói ra sự thật nhưng Phong chẳng những không hé miệng còn cố ý nói dối.

“Em ăn xong rồi, gọt ít trái cây cho anh” Vy nói xong đứng dậy đi thẳng vào bếp đem táo đặt lên thớt, táo lần này đặc biệt đỏ, đỏ như máu, cô từng nhát dao cắt xuống chúng. Hệt năm đó Ngô Thương cho người từng nhát chém lên người cha mẹ cô. Quả táo bổ đôi như trái tim cô bị chia làm hai nửa, anh rõ ràng biết chuyện Ngô Thương gây ra lại giấu cô, đưa cô đến gặp ông. Biểu hiện của anh sau khi nghe việc cha mẹ cô mất tích thay đổi rõ rệt, nồng nhiệt tuyệt đối, càng lúc càng muốn chiếm hữu cô đến cùng. Đến ngày cô biết tin, chôn cất cha mẹ thì anh lại bình thản một mực đem miệng đóng chặt, an ủi qua loa lấy lệ. Xâu chuỗi lại không khó đặt giả thuyết. Anh, sau khi nghe được việc cha mẹ cô mất tích mới điều tra lại. Cô, hoàn toàn không được biết cha mẹ mình bị giết bởi ông chú của anh. Anh, sau khi biết được người năm đó ông chú mình giết là ba mẹ cô liền tích cực yêu chiều cô, chiếm lấy cô để cô không dứt khỏi anh được, giúp anh hoàn thành mục đích mà ngay chính cô cũng không được biết. Cô, ngu ngốc tin vào tình yêu của anh để rồi nắm được thông tin từ người khác. Còn Trữ Đình Đình, đã bị mang ra như thế mà anh cũng chỉ giải thích qua loa, anh ta vốn dĩ có dụng ý riêng, trăm ngàn chuyện muốn nhẹm đi.

“E” rốt cuộc là ai? Năm lần bảy lượt đưa sự việc ra ánh sáng, riêng mình thì núp trong bóng đêm. Người này nhất định có liên quan đến mọi chuyện, tại sao lại không trực tiếp liên hệ cô mà phải giấu giấu diếm diếm, âm thầm hành động?

“Em đang băm nhuyễn táo ra đấy?”

“Hơ!” Vy bị Phong phía sau tiến tới làm cho giật nảy mình xoay người mang theo con dao đang giơ lên. Mũi dao sắc bén chạm hẳn lên ngực anh, cũng may vải len dày chặn lại.

“Em định giết anh sao? Nguy hiểm lắm bỏ xuống trước đi” Anh thoáng giật mình mở to mắt sau đó liền cười hiền nắm lấy tay cô cùng cán dao muốn để nó xuống.

Không ngờ Vy lại nắm chặt hơn dùng thêm ít lực cơ hồ muốn đem trái tim anh moi ra từ lồng ngực.

Phong không nói gì nữa, buông tay, hít thở sâu như thách thức như chờ đợi hành động của cô

“Chúng ta tìm một bộ phim để xem đi” Cô cười thật gượng gạo, giãn cơ mặt đem con dao bỏ xuống, kéo cổ tay anh lôi ra phòng khách

Nằm gọn trong lòng anh trên sô pha, Vy chăm chú xem phim nhưng suy nghĩ lại bay đi đâu đâu. Lần này không phải là bộ phim tình cảm lãng mạng mà là tuyển tập nhiều phần của loạt phim kinh dị “The saw” kể về gia tộc cùng hội người đằng sau con búp bê gây ám ảnh, họ tạo ra một không gian trò chơi giải cứu mà người chơi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

“Em đang tìm những cách kinh khủng nhất để giết anh sao?” Phong vuốt ve năm ngón tay cô

“Ừm”

Cô đáp lại duy nhất một tiếng ậm ừ trong cổ họng. Căn nhà chìm ngay vào không khí kì dị hoà lẫn tiếng hét rối loạn trong phim.

“Phong, tuần sau em sẽ quay lại Mỹ” Lát sau cô vẫn tựa lưng lên ngực anh, không ngoái đầu nói

“Công việc à? Đi bao lâu?”

“Không. Em muốn thư giãn một thời gian, ngắn nhất là một tuần” Hoàn toàn không cần nói dối anh

“Lâu nhất thì sao?”

Mặc dù trong đầu là hai từ “mãi mãi” nhưng ngoài miệng cô chỉ nói vài tháng cho êm chuyện.

______________

Một tuần sau, Phong đưa cô ra sân bay, anh không níu kéo hay dặn dò gì nhiều vì anh đinh ninh cô nhất định sẽ quay về rất sớm thôi. Sau này khi được hỏi tại sao anh lại chắc chắn như vậy thì Phong chỉ cười và thú nhận bản thân đã đếm từng ngày cô về trong sợ hãi.

Tất nhiên Ngô Mỗ chưa muốn chết, ông còn một đống tài sản cần phải tiêu hết. Sau lần anh đến tìm một ngày ông liền mở cuộc họp gấp trong hội đồng cấp cao, đưa quyết định khiến nhiều cổ đông hốt hoảng, Ngô Đổng thì hoàn toàn chết chân trên ghế da, hít thở không thông. Ban đầu tất nhiên thiên hạ bất bình vì tự nhiên mọc lên một chủ tịch mới không rõ danh phận, mặt cũng chỉ thấy lần đầu, nhưng bằng cấp cùng thành tích quả thật rất kinh hãi, theo hồ sơ thì năm 20 tuổi anh ta đã tốt nghiệp tại Cambridge bật nhất Anh Quốc cũng như thế giới. Điều bất ổn duy nhất là sau khi có bằng thì mọi thông tin đều bị bấm nút dừng lại, cơ hồ nhiều năm nay anh ta không đến bất kì nơi nào công tác, đơn giản là không có kinh nghiệm. Lúc bị phản pháo Hàn Phong cũng chỉ nhếch mày chéo chân dựa lên ghế lắng nghe, Ngô Mỗ tất nhiên cười thầm trong lòng lại không dám thể hiện sợ anh ta nổi điên đem thuốc giải cho thú ăn thì ông ta tiêu đời.

“Trong vòng một tuần nếu lợi nhuận Ngô Thị không tăng hơn 20% thì tôi chấp nhận đem chức chủ tịch trả lại...” Đợi mấy ông già bụng phệ chỉ trích xong anh mới từ tốn rõ ràng từng chữ

“Cậu có thất thế thì cũng không nên cá cược mạo hiểm như vậy? Một tuần? Lợi nhuận của Ngô Thị trong một năm vừa qua chúng tôi cố gắng lắm cũng chỉ hơn được 10%” Một ông lão có lẽ là người chuyên theo dõi sổ sách của tài chính tập đoàn lên tiếng

“Cậu định làm vua một tuần ra mức quậy phá rồi quẳng lại rác cho chúng tôi thu dọn sao?” Người đàn ông ngoại quốc nóng tính đập bàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui