Ngay sau đó, một con hổ hai cánh to lớn toàn thân màu vàng kim lại lần nữa xuất hiện.
"Đây là thứ gì?"
"Trời đất ơi! Thật là một con hổ có hai cánh kìa!"
"Không thể tưởng tượng! Không thể tưởng tượng!"
"Quá thần kỳ! Thật sự là từ không khí đột nhiên hiện ra!"
"Thượng đế ơi! Ta xác định cái này cũng không phải mấy trò ảo thuật gì đó!"
............
Hổ hai cánh vừa xuất hiện, không chỉ đám Kathy phu nhân giật mình hoảng sợ, mà ngay cả Edward, Ruth ngày đó từng nhìn thấy một lần cũng nhịn không được giật mình kinh hô.
Thuật pháp Đông Phương thật là quá thần kỳ!
"Phong thuỷ sư tiên sinh, thần thú phong thuỷ sẽ không đột nhiên nhảy lại đả thưởng người khác đúng không?" Edward nhìn hổ hai cánh cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi Đường Triều.
Mấy hành khách khác nghe được câu hỏi cũng tha thiết nhìn về phía Đường Triều.
Lỡ mà Đường Triều không khống chế đượccon thần thú này,vậy gặp người gặp nạn đầu tiên chính là đám người bọn họ đó nha!
"Yên tâm, chỉ cần mọi người không khiêu khích nó, thần thú phong thuỷ sẽ không vô cớ đả thương người!" Đường Triều cười đáp.
Chúng hành khách nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, không vô cớ đả thương người là tốt rồi! Theo sau, liền tò mò đánh giá nổi lên này chỉ đổ thừa dị phong thuỷ thần thú!
Cũng không biết này con thần thú phong thuỷ này ngày thường dấu ở nơi nào, ăn cơm như thế nào nữa?
"Rống!" Đúng lúc này, hổ hai cánh đột nhiên ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, hai cánh trên lưng cũng nhẹ phất vài cái.
Mấy hành khách vốn tính đi lên xem kĩ hơn thấy như vậy, vội vàng chạy ngược về sau! Má ơi nguy hiểm quá!
"Phong thuỷ sư tiên sinh, nó làm sao vậy?" Một hành khách béo mập hoảng sợ hỏi Đường Triều.
"Không có việc gì! Thần thú phong thuỷ vừa mới nói cho ta, mọi người chỉ cần ở trên thuyền chờ hơn hai giờ là sẽ được cứu viện, ở trên thuyền cứu nạn còn nguy hiểm hơn so với ở trên Titanic gấp mấy lần." Đường Triều giải thích, sau đó giơ tay lên, hổ hai cánh đã bị cậu thu vào.
Bây giờ không thu cũng không được! Nếu mà còn không thu, cái hình di động sẽ từ trong hai cánh của nó bay ra ngoài, sau đó di động sẽ càng lúc càng lớn, hổ hai cánh sẽ càng lúc càng nhỏ cuối cùng chỉ còn cỡ một con mèo con mà thôi.
Hình ảnh cuối cùng là đặc tả cái di động kia!
Mấy cái quảng cáo lung tung rối loạn này sẽ làm uy hiếp của hổ hai cánh biến mất sạch trơn hết.
Ở trong mắt mấy quý tộc kia, chỉ thấy Đường Triều nhẹ vung tay lên liền đem thần thú phong thuỷ triệu hoán trở về.
Hoàn toàn một bộ dáng giếng cổ không gơn sóng, cao nhân đắc đạo.
Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Triều cũng tôn kính lên!
............
"Phong thuỷ sư tiên sinh, hai giờ sau thật sự sẽ có thuyền đến cứu viện sao?"
"Titanic thật sự sẽ không chìm sao?"
"Tiên sinh, lên thuyền khác rồi sẽ an toàn sao?"
"Phong thuỷ sư tiên sinh, khi tới New York không biết tôi có vinh hạnh được dùng bữa tối cùng ngài không?"
"Tiên sinh, ta là chủ quản của Morgan, ta muốn mời ngài trở thành thủ tịch phong thủy sư, không biết ngài có hứng thú hay không?"
............
Sau khi xác định tính an toàn tạm thời của Titanic xong, đám quý tộc cao ngạo này lập tứcđi nịnh bợ Đường Triều, có người nhạnh nhạy một chút thì bắt đầu chào mời cậu.
Có thể kết bạn với một vị phong thủy sư có thực lực cường đại như vậy là một chuyện vô cùng vinh hạnh!
"Có cơ hội rồi nói sau." Đường Triều tiếp tục duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân của mình, sau nghiêm túc nói: "Mọi người đem hành lý chính mình thu thập tốt đi, ta nghĩ thuyền cứu viện không thể đem tất cả hành lí của các ngươi lên đâu."
"Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi thu dọn thôi."
"Thiên a! Mấy món đồ sứ của ta chỉ sợ không thể đem theo rồi!"
"Đáng chết!Công ty White Star Line nhất định phải bồi thường tất cả!"
............
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng đều đồng ý với quan điểm của Đường Triều.
Hiện tại bảo mệnh mới là mấu chốt nhất!
Nghĩ đến đây, cũng bất chấp chuyện khác đều ào ào chạy về khoang thuyền.
Chỉ chốc lát , lễ đường to lớn chỉ còn có hai người Đường Triều và Edward.
"Tiên sinh, ngươi có đồ vật muốn thu thập không?" Edward nhìn Đường Triều dò hỏi.
Đường Triều nghe vậy, lắc lắc đầu, cậu chính là thanh liêm( là trong sạch, không đem gì hết) lên thuyền, nào có cái gì hành lý!
Bất quá......!Cũng không biết đồ vật trên Titanic có thể đem về Hoa Hạ Tinh hay không.
"Tôi hiện tại muốn đi ra ngoài tiến hành chỉ huy, đại sư muốn đi ra ngoài cùng tôi hay không?" Edward lại hỏi tiếp.
Hiện tại vấn đề khoang hạng nhất đã giải quyết, việc cấp bách của ông bây giờ là đi ra ngoài duy trì trật tự.
"Edward thuyền trưởng cứ đi lo việc của mình đi, không cần quan tâm tôi làm gì." Đường Triều cười đáp.
"Vậy được rồi, một lát gặp lại sau." Edward gật gật đầu.
Đợi đến khi Edward rời khỏi đây, trong lễ đường cũng chỉ còn mỗi mình Đường Triều.
............
"Ha ha, chủ bá ngươi mau thả thần thú phong thủy ra cho nó hít thở không khí đi a!"
"Hai tiếng nữa? Chủ bá tính đổi thuyền thiệt hả?"
"Chủ bá trang thần côn càng lúc càng ngưu a!"
"Chủ bá! Cầu phát sóng trực tiếp ở đầu thuyền! Cầu phát sóng trực tiếp băng sơn!"
"Lẽ đường này thật cổ xưa! Chủ bá cầu giải thích a!"
............
Đường Triều nhìn nhìn làn đạn của phòng phát sóng trực tiếp, bất đắc dĩ cười cười.
Sau đó điều chỉnh lại tầm quan sát, không thêm để ý yêu cầu của mấy người xem mà nhìn một lượt xung qunh lễ đường.
Cái bàn? Không được! Đèn treo? Không được! Giá cắm nến? Không được!
Đường Triều lắc lư một vòng, từ trên bàn cầm lấy một cái nĩa, sau đó......!Cất vào trong lòng ngực.
"Di? Chủ bá lấy cái nĩa làm gì?"
"Đúng vậy đúng vậy! Chủ bá thích nĩa thì báo cái địa chỉ đi, ta chuyển phát nhanh cho ngươi một thùng luôn nha!"
"Chẳng lẽ......!Là tại cái nĩa này lớn lên đáng yêu? Ha ha ha!"
"Mọi người mau góp vốn mua cho chủ bá vài tá đi nào!"
"Chủ bá có cần nghèo như vậy không? Cho dù lụm thì cũng nên lụm cái giá cắm nến kia a!"
............
Sau khi xác định cái nĩa đã được cất kỹ, Đường Triều liền cho mình cái đại đặc tả, lộ ra nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn, nói: "Chủ bá thật sự rất là nghèo, liền cái nĩa cũng mua không nổi! Không cần chuyển phát nhanh đâu! Hoan nghênh mọi người đánh thưởng nha!"
"Ai u, đây là lần đầu tiên chủ bá mở miệng cầu đánh thưởng a! Duy trì duy trì, đánh thưởng đi thôi!"
"Đinh! Yêu yêu mèo nhỏ đánh thưởng 20 Tinh tệ."
"Đinh! Đế * sư đánh thưởng 50 Tinh tệ."
"Đinh! Lấy hành tinh thành banh đá chơi đánh thưởng 100 Tinh tệ."
......
......
......
Đường Triều vừa dứt lời, liền nghe được tiếng thông báo đánh thưởng kêu lên không dứt.
Thật là......!Quá tuyệt vời!
Xem ra cái chức nghiệp chủ bá này cũng vô cùng có tiền đồ a!
............
"Phong thuỷ sư tiên sinh!" Giữa lúc Đường Triều đang cùng các người xem ve vãn đánh yêu, thanh âm hồn hậu của Edward liền xuất hiện.
Đường Triều ngẩng đầu nhìn xem thời gian, ba giờ kém mười.
"Thuyền trưởng Edward, làm sao vậy?" Đường Triều lên tiếng hỏi, bất quá xem biểu tình Edward hẳn là tin tức tốt.
"Thuyền Carpathia vừa mới phát tin lại đây, đại khái khoảng nữa giờ nữa nó liền tới nơi!" Edward vui vẻ nói
Đường Triều nghe vậy cũng nở nụ cười.
"Phong thuỷ sư tiên sinh, ngài đã cứu tất cả con người trong thuyền này, chờ một lát thuyền Carpathia tới, ngài sẽ là người đầu tiên được lên thuyền.
Tôi tin chắc rằng sẽ không ai dám ý kiến gì." Edward lại nói tiếp, ông muốn lấy phương thức này tới cảm tạ Đường Triều.
"Thuyền trưởng Edward, ta chỉ sợ không thể cùng các ngươi lên thuyền." Đường Triều có chút bất đắc dĩ nói, cậu phải ở trên Titanic sinh tồn sáu ngày, hiện tại còn thiếu một ngày, thật sự là không thể rời đi.
"Không thể lên thuyền cùng, trời ạ! Phong thuỷ sư tiên sinh, ngài muốn một mình ở lại Titanic sao? Bây giờ tuy làTitanic chưa chìm, nhưng mà nước biển vẫn liên tục tràn vào, nó có khả năng rất lớn sẽ chìm a." Edward kinh ngạc nói.
"Đúng vậy!" Đường Triều nghiêm túc nói: "Ngươi phải biết rằng những phong thủy sư giống như bọn ta đều cần phải trải qua khổ tu, mới có thể đạt được thành tựu lớn.
Cho nên ta cần phải ở lại trên Titanic này."
"Phong thuỷ sư tiên sinh nếu ngài muốn khổ tu thì đợi tới New York hoặc là chỗ khác đều có thể , hoàn toàn không cần thiết ở trên Titanic mà?" Edward hoàn toàn vô pháp lý giải mạch não của Đường Triều.
"Thuyền trưởng Edward, nói như thế nào đâu......!Đây là phương thức tu hành đặc biệt của phong thuỷ sư chúng ta.
Bất quá ông yên tâm, ta không phải là còn có thần thú phong thuỷ sao, chờ tới lúc ta gặp phải nguy hiểm, thần thú phong thuỷ sẽ chở ta bay qua Đại Tây Dương."
"Thần thú phong thuỷ? Phong thuỷ sư tiên sinh, thần thú phong thuỷ của ngài có thể bay qua Đại Tây Dương?"
"Đúng vậy." Đường Triều trả lời cực kỳ khẳng định.
"Được rồi, bất quá, tôi vẫn hy vọng ngài sẽ cùng đi chung với chúng tôi"Edward nói, Đường Triều khẳng định như vậy, ông cũng không còn cách nào.
Nếu không phải cần thiết trở về New York để xử lí rõ ràng vụ va chạm này, ông cũng thật sự rất muốn ở lại trên Titanic.
Dù sao thì trong vụ va chạm này ông cũng là người chịu trách nhiệm lớn nhất.
............
"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Thuyền tới, thuyền Carpathia tới!" Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh kinh hỉ của thuyền viên.
.
"Thuyền tới!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Sống sót, rốt cuộc sống sót!"
Ngay sau đó, những thanh âm nhảy nhót liên tiếp không ngừng vang lên.
"Thuyền trưởng Edward, ông đi đi." Đường Triều cũng nghe được tiếng hoan hô ở bên ngoài, nhìn Edward sắc mặt kích động lên tiếng.
Edward nghe vậynhìn nhìn Đường Triều, sau đó cúi người thật sâu: "Bảo trọng!"
"Bảo trọng!" Đường Triều gật đầu.
Sau đó mắt nhìn bóng dáng Edward rời đi.
............
"Tam Tam a, sao ngươi không đi theo bọn họ đi a?"
"Đúng vậy đúng vậy! Titanic đã bị đâm nát bét rồi, làm sao mà chạy được nữa.
Ngươi ở lại đây để làm gì a!"
"Đi thôi, ha ha! Chủ bá tiếp tục phát sóng trực tiếp thuyền Carpathia đi nào!"
"Đừng có nói là chủ bá yêu boong tàu sâu sắc không rời không bỏ, tính toán tiếp tục phát sóng trực tiếp boong tàu nữa đi?"
"Dựa! Ý tưởng của lầu trên thật sự rất khủng bố!"
............
Đường Triều nghe vậy, giảo hoạt cười cười, sau đó đứng đắn nói: "Vị người xem thân ái kia ơi! Chúc mừng ngươi!Đáp đúng rồi! Ha ha, boong tàu thẳng tiến!"
"Chủ bá! Chơi như vậy rất là không vui đâu nhé!"
"Đứa nào nói phát boong tàu vậy.
Đúng là cái mỏ quạ đen!"
"Hu hu! Quỳ cầu đừng xem boong tàu mà!"
Không xem boong tàu nữa! Đối với một chủ bá lười biếng như Đường Triều, đương nhiên có thể bớt bao nhiêu việc liền bớt bấy nhiêu việc!.