"Đường công tử, Thiên Sơn Thánh Thủy tuy rằng hiếm lạ, nhưng mà ngươi ra giá đến năm ngàn lượng....!Cái này, hình như không ổn đâu?" Cao Vinh đánh giá vẻ mặt của Đường Triều, thấy cậu cũng không phải đang nói giỡn nên hơi trầm ngâm rồi mở miệng nói.
Cái giá này đâu phải chỉ là không ổn thôi đâu, hoàn toàn là giá trên trời đó ! Vừa mở miệng đã hét năm ngàn lượng, cậu ta cho rằng Bột Hải rất giàu sao?
Không chỉ mình hắn cho là không có khả năng, chỉ sợ cho dù là đám phú thương quăng tiền như rác cũng cảm thấy không ổn đó!
Hôm qua vừa trò chuyện xong, Cao Vinh vốn còn tưởng Đường Tam là một người thông minh hiểu lí lẽ, nhưng mà hôm nay hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
"Cao đại nhân, cái này là toàn bộ bán hết cho ngài đó nha, phải biết rằng bây giờ ở trong thành Trường An này còn không có bình thứ sáu nào nữa đâu."
"Mặc kệ là bán lẻ hay bán hết toàn bộ thì cái giá năm ngàn lượng này thật sự là quá cao rồi!" Sắc mặt Cao Vinh cũng có chút không vui.
"Vậy nếu không thì ta lại khuyến mãi tặng kèm cho ngài thêm một vật vậy?" Đường Triều nhẹ nhàng cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm.
"Tặng kèm thêm cái gì?" Cao Vinh lập tức hỏi.
Hắn thật sự muốn nhìn xem là vật tặng kèm gì mà đáng giá đến năm ngàn lượng.
............
Đường Triều nghe vậy liền cười.
Cậu đang chờ những lời này nha.
Sau đó cậu mở ba lô, lấy cây phong đao mà mình mới mua ở thương trường ra: "Cao đại nhân, nếu như ta bán cây bảo đao Đồ Long này cho ngài luôn thì không biết có đáng giá năm ngàn lượng không đây?"
Đêm qua sau khi cậu rời khỏi quảng trường hệ thống thì vẫn luôn suy nghĩ cách làm nhiệm vụ.
Ngày mai chính là ngày hoàng đế tiếp đón sứ thần nước Bột Hải, mà cậu cũng còn một cái nhiệm vụ "Lực sĩ thoát ủng" chưa làm xong....
Lúc đầu cậu vốn định bán rẻ dinh dưỡng dịch cho Cao Vinh để kết thiện duyên, thử xem có thể nương nhờ ân tình này để giả trang thành tùy tùng của hắn trà trộn vào trong cung hay không.
Đương nhiên, cũng có khả năng cậu sẽ bị Cao Vinh từ chối, nếu vậy cũng cậu phải nghĩ ra biện pháp ứng đối trước.
Nhưng mà....!bây giờ cậu có được túi Càn Khôn, nếu như hoàn thành nhiệm vụ xong lại tay không mà về thì cũng không có lời rồi.
Bạc! Luôn là vật không thể thiếu được!
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Đường Triều quyết định lấy phong đao làm hàng khuyến mãi tặng kèm, gom hết một mớ hằm bà lằng này bán lấy giá cao.
..................
"Đường công tử, cái này là cái bảo đao Đồ Long mà ngươi nói đó sao?" Cao Vinh sau khi nhìn kỹ vật mà Đường Triều gọi là bảo đao Đồ Long xong thì giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Thứ Đường Triều lấy ra là một cái que kim loại dài chừng bảy tấc màu đỏ hồng, cái vật này....!nìn chả khác gì cái que cời củi* cả.
*Que cời củi: Cái này nhà ai hồi đó xài bếp than hay bếp gỗ sẽ biết, có mấy quán bán đồ nướng cũng sẽ xuất hiện cái que này, gg không tìm được hình.
"Đường công tử, xin tha thứ cho ánh mắt thiển cận của tại hạ, xin hỏi thứ này chỗ nào là chuôi đao, chỗ nào là lưỡi đao?" Lý Mục cũng tò mò chạy lại gần nhìn thử nhưng cũng không nhìn ra cái thứ này có gì đặc biệt.
Đường Triều cũng không trả lời ngay mà lại ung dung kéo khóa ba lô lại, sau đó đứng dậy nhìn xung quang một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái bình sứ men xanh đặt cạnh bàn.
"Lý đại nhân, cái bình sứ này giá cả bao nhiêu?"
"Đây cũng không phải thứ quý trọng gì, đại khái chắc khoảng ba trăm văn tiền đi." Lý Mục không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn trả lời cậu.
"Lý đại nhân, Cao đại nhân, hiện tại mời các vị nhìn cho cẩn thận vào!" Đường Triều trầm giọng nói sau đó cầm lấy phong đao vung mạnh.
"Phanh!"
Sau đó, cái bình sứ men xanh kia giống như là bị cái gì chém phải, vỡ thành hai mảnh, một mảnh phía trên rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Đường công tử, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Bình sứ này vì sao đột nhiên lại bể nát vậy?"
Ngay lúc bình sứ vớ nát, Cao Vinh và Lý Mục đều khiếp sợ đứng thẳng dậy.
Vừa nãy bọn họ hoàn toàn chắc chắn Đường Triều đứng cách cái bình sứ này hơn năm thước, căn bản không có cách nào đụng vào nó được.
"Hai vị đại nhân, đối với cây bảo đao Đồ Long này của tại hạ cảm thấy như thế nào?" Đường Triều xoay chuyển cổ tay, giơ thanh phong đao lên cười hỏi.
Lý Mục và Cao Vinh hơi khó tin, chuyện đó thật sự là do thanh đao này làm ra sao?
............
"Ơ? Chú bá, cái này hình như là sản phẩm đời thứ ba của công ty Cự Phong mà phải không?"
"Tui biết nè, cây này là Cự Phong HT65 đó! Ha ha, tui cũng có một cây nè!"
"Má ơi, cái cây đao này đổi tên thành bảo đao Đồ Long hồi nào vậy?"
"Đồ Long đao sao? Tên này đủ khí phách nha!"
"Aaaa! Cái bình sứ men xanh bị chém nát hồi nãy tới 300 văn lận đó, chắc chắn mắc hơn cây Cự Phong HT65 nhiều.
Mà nói chứ có ai biết HT65 bao nhiêu tiền không? Cỡ một ngàn không?"
"Lầu trên, hôm qua tui mới dạo trung tâm mua sắm xong nà, chỉ có 650 tinh tệ mà thôi! Hơn nữa là giá chưa giảm đó nha!"
......................
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy Đường Triều lấy cây bảo đao Đồ Long ra liền sôi nổi để lại bình luận.
Đồ Long đao? Cái này là phong đao được đổ đống bán trong trung tâm mại mà!
...............
"Đường công tử, cái bình sứ men xanh này bị sao thế này?" Lý Mục lấy lại bình tĩnh đầu tiên, trong lòng vẫn như cũ có chút sợ hãi mà hỏi thăm Đường Triều.
Cái thứ này chỗ nào là cái que lấy cũi chứ! Rõ ràng là một thứ đại sát khí.
"Lý đại nhân, là do Đồ Long Đao trong tay ta làm đó." Đường Triều nói, sau đó lui về phía sau vài bước, ấn nút khởi động trên tay cầm của HT65, lập tức một đạo kiếm quang hiện ra.
Lần này động tác của Đường Triều chậm hơn nhiều, sau khi Đường Triều bấm nút khởi động xong thì trên đỉnh của cái que liền xuất hiện một cột ánh sáng màu xanh nhảy ra...
Lý Mục và Cao Vinh vô cùng cẩn thận quan sát thứ này.
"Đường công tử, thứ này rốt cục là thứ gì thế, tại sao lại có ánh sáng xanh ở trên đỉnh thế này? Cao Vinh kinh ngạc hỏi, thứ này thật sự quá không thực tế rồi, hoàn toàn vượt xa vốn hiểu biết của bọn họ.
"Lý đại nhân, Cao đại nhân, bảo đao Đồ Long là do tại hạ mang từ nước Châu Úc đến, lưỡi đao của nó mỏng như giấy, độ cứng lại cực kì cao, hơn nữa còn có tính dai tốt không dễ dàng gãy.
Đừng nói là cái bình sứ men xanh kia, cho dù đổi thành một tảng đá dày hai thước thì nó cũng chém được một cách nhẹ nhàng." Đường Triều cẩn thận giải thích.
"Vậy cái cột ánh sáng xanh kìa là thứ gì thế?" Lý Mục lại hỏi.
"Ờ...! Cái ánh sáng xanh này chính là lưỡi dao, là do thợ khéo nhất nước Châu Úc làm ra.
Các vị nhìn thấy cái nút màu đỏ trên thân đao không? Đây chính là chốt mở của lưỡi dao.
Đồ Long Đao ở nước Châu Úc cũng là thứ cực kì quý hiếm, chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng.
Tại hạ cũng là do tình cờ may mắn mới có được một cây." Đường Triều tiếp tục bịa chuyện.
Lý Mục và Cao Vinh sắp sửa tiêu hóa không xong mấy lời Đường Triều nói rồi.
Thuật luyện kim của nước Châu Úc không lẽ đã lợi hại đến mức này rồi sao?
"Cao đại nhân, ngươi cũng có thể tự mình thử xem." Đường Triều thấy Cao Vinh đang tò mò đáng giá cây phong đao trên tay nên đề nghị.
Dứt lời liền đưa cây phong đao qua cho Cao Vinh.....
"Đường công tử, không, không được! Không được!" Cao Vinh thấy hành động của Đường Triều mà hoảng sợ vội vàng lùi về phía sau, hình ảnh của cái bình sứ nát bét kia hắn vẫn còn nhớ rõ ràng đấy nhá.....
"Cao đại nhân không cần lo lắng, tại hạ đã đóng lưỡi đao lại rồi, ngươi cầm lấy rồi bấm nút màu đỏ kia là được!" Đường Triều giải thích.
Cao Vinh nghe xong, lại thấy Đường Triều nói rất chắc chắn hơn nữa cái chuôi đao kia nhìn qua cũng không mấy nguy hiểm nữa....
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền gọi một binh lính đứng canh ngoài cửa vào.
Tuy rằng tên Đường Tam này nhìn không giống hạng người gian ác này nọ, hơn nữa nếu như có ý muốn ám hại hắn thì cũng đã chẳng chờ đến bây giờ mới ra tay, nhưng mà,...!nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ vẫn phải cẩn thận là trên hết.
Binh lính được gọi vào mặc một thân trang phục màu đỏ, để râu cá trê, dáng người cũng nhỏ gầy.
Sau khi được Cao Vinh ra lệnh liền thấy chết không sờn mà cầm lấy chuôi đao trong tay Đường Triều.
Đường Triều im lặng nhìn tên lính đứng trước mặt.....
Có cần nghiêm túc vậy không anh giai?
Nhưng mà nhìn cách làm việc của Cao Vinh, có thể thấy hắn cũng không phải là người hành sự lỗ mãng, không biết có thể dụ hắn dẫn mình trà trộn vào cung được không nữa đây.....
Bình lính cầm lấy chuôi đao liền tò mò đánh giá một lát mới bấm vào cái nút mà Đường Triều chỉ.
Lý Mục và Cao Vinh cũng vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm.
Một đạo lam quang xẹt lên....!Không có chuyện gì xảy ra ráo rọi.
........
"Cao đại nhân, cái ánh sáng xanh này chính là lưỡi đao của bảo đao Đồ Long sao?" Tên lính thấy cái mớ ánh sáng này chả có gì nguy khiểm hết cả, hắn quay đầu nghi ngờ hỏi Cao Vinh.
" Ha ha....Chắc vậy" Cao Vinh cũng không rõ lắm.
Hắn nhìn chung quanh một lượt lại đi ra ngoài cửa nhìn, rồi chỉ vào một cây cổ thụ đứng đằng xa nói: "Ngươi thử dùng bảo đao Đồ Long chém cái cây đó đi!"
"Vâng!" Tên lính ôm quyền nói, lập tức sải chân chạy đến bên cây cổ thụ giơ đao lên chém.
Hắn đã tập võ rất nhiều năm, động tác chém cây vô cùng có khí thế.
" Cao đại nhân...." Sau khi chém xong, tên lính thấy cây chả nhúc nhích gì liền buồn bực vô cùng, ngay lúc hắn định xoay người lại bẩm báo thì đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng ầm thật lớn..