Làm thế nào để bạn "Tỏa sáng"


Chương sáu
Đếm ngược: còn 1 ngày, vẫn tiếp tục đếm
Chủ Nhật, 27 tháng 8, 3 giờ chiều.
Jason thò mặt vào lúc mình đâng ngồi sửa soạn đồ nghề cho tuần tới: “Cậu đang làm gì thế?”
“Theo cậu” – mình hỏi ngược lại.
“Biết được đấy. Sắp xếp lại tủ quần áo?”.
“Giỏi quá, không uổng công các thầy cô cho cậu lên lớp 11”.
“Cậu đánh giá mình hơi thấp đấy!!” – Jason bĩu môi, đưa mắt dò xét một lượt đống quần áo vứt la liệt trên giường – “Mấy bộ đó mới đấy hả?”.
“Ờ”.
“Cậu lấy đâu ra lắm tiền thế?” – Jason trố mắt lên.
Mình ngước mắt lên nhìn Jason một cách ý nhị. Hiển nhiên người như cậu ấy không thể hiểu nên dùng tiền thế nào cho hợp lý. Để mà mua được cái xe ô tô bây giờ, Jason đã phải đưa hết tiền nhờ mình giữ. Sau 6 tháng, cậu ấy lấy lại được một khoản tiền sinh lời không nhỏ.
Mình thấy không nhất thiết phải kể cho Jason biết là mình đã vay của ông. Mấy chuyện này tế nhị lắm! Nếu cần tiền mình có thể vay của ông bởi toàn bộ các khoản tiết kiệm của mình hiện đang được đầu tư vào mấy cái quỹ chung.
“Ồ. Hiểu rồi” – Jason hấp háy mắt cười, ra chiều hiểu ý – “OK. Nhưng từ bao giờ cậu đổ đốn ra đam mê giày dép thế hả?”.
“Mình lúc nào chẳng quan tâm tới quần áo” – mình giật bắn người, như vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó xấu xa – “Ý mình là, mình luôn quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình”.
“Không phải chứ, Đầu Điên?”
“Xin thưa với cậu, kiểu đầu mới này chính là một trong những mẫu mới nhất ở Paris đấy” – thực ra phải é thẳng mới đúng kiểu chưa đi học thì khỏi đê. Mất thời gian lắm! khi nào đi học hẵng tính!
“Có mà pái ở Texas ý!” – Jason vừa cười vừa lúi húi tìm chỗ ngồi bệt xuống sàn mà không giẫm lên mớ quần áo của mình. Trong Cuốn Sách đã ghi rất rõ: bạn phải lựa chọn quần áo thật kĩ càng, đồ nào đi với phụ kiện ấy trước tất cả các sự kiện sắp diễn ra để tránh tình trạng “khủng hoảng thời trang vào phút chót:.
“Kệ mình!” – Đảm bảo khi nào nhìn thấy mái tóc sau khi đã ép thẳng mượt của mình cậu ấy sẽ thay đổi quan điểm ngay tắp lự. Quan trọng hơn là cả Mark Finley cũng vậy – “Cậu không còn việc nào khác để làm hay sao?”.
“Có chứ. Mình đang tính mang con B ra hồ chơi đây” – đó là cách Jason gọi cái xe mới của mình – “Đi cùng không?”
Mặc dù không gì sung sướng hơn là được ra hồ hóng mát trong một ngày oi bức như thế này, nhưng mình đành phải nuối tiếc từ chối lời đề nghị hấp dẫn ấy bởi mình còn cả tủ quần áo mùa thu cần phải sắp xếp lại.
“Ôi giời! Đi mà!!!” – Jason nài nỉ- “Từ khi nào cậu tỏ ra nữ tính thế hả?”
“Cám ownnnn!” – mình dài giọng ra.
“Cậu hiểu mình đang nói gì mà” – Jason lăn lộn trên sàn, mắt ngó đăm đăm lên dàn sao phát sáng trên trần mà bọn mình đã dán từ hồi còn học lớp 4 – “Ý mình là, trước giờ có bao giờ thấy cậu quan tâm tới quần áo, đầu tóc đâu. Cứ nhìn vòng 3 của cậu thì biết”.
“Đâu phải ai cũng muốn thì ăn mà không sợ tăng cân đâu” – mình đủng đỉnh giải thích – “Cũng khonong phải tất cả mọi người CẦN tăng cân. Như một số người mà mình biết”.
Jason chống tay ngó lên hỏi: “Có phải là Mark Finley không thế?”.
Mặt mình đột nhiên đỏ bừng bừng, không phải vì cậu ý nhắc tới anh Mark Finley, mà vì cái tư thế nằm duỗi dài ra của Jason vô tình trông rất hấp dẫn. Lại làm mình liên tưởng tới buổi tối hôm qua lúc nhòm trộm cậu ý qua cửa sổ.

“Không” – mình nói to hơn mức cần thiết – “Nếu vì thế thì mình đã co cẳng chạy ra hồ với cậu rồi. Ngày hôm nay anh Mark và đám hạng A sẽ tụ tập chơi ở hồ là cái chắc. Mà này, sao tự dưng cậu nổi hứng muốn ra đó chơi thế hả? Cậu có thiết tha gì đám ấy đâu?”
Jason lăn thêm một vòng nữa, cau có: “Mình muốn đưa B ra hồ chơi. Từ hôm mới mua tới giờ B vẫn chưa được một lần hìn thấy hồ. Ít ra là đi với mình. Hơn nữa ở đó có mấy khúc cua mình rất muốn thử”.
“Ôi giời ơi” – mình bĩu môi – “Cậu vừa nói mình yểu điệu. Còn cậu thì man quá?.
“Thế thì tùy. Đi một mình đây” – Jason đột nhiên đứng phắt dậy bỏ về.
“Sao cậu không rủ Becca xem? Giờ này chắc cậu ý lại đang hí hoáy ngồi bọc sách vở” – Becca sau khi ra thành phố sống vẫn không quen được việc có thời gian nhàn rỗi. Cậu ấy thường lấp đầy quãng thời gian đóbằng các dự án thủ công nho nhỏ của mình, ví dụ như may vỏ gối thành váy, dán hình mèo con lên bìa sách, vở...Nếu Becca không phải bạn mình từ trước thì chỉ riêng lí do đó thôi cũng đủ khiến mình giải tán ngay....
“Chỉ đi có vài vòng thôi mà cậu ý đã say xe điên đảo rôi, quên à?” – Jason giận dỗi nói.
“Nếu cậu cho cậu ý ngồi ghế trước thì lại khác”.
“Becca...” – Jason vẫn lởn vởn bên ngoài cửa chưa chịu đi – “Becca dạo này cư xử cứ là lạ với mình ý. Cậu không để ý thấy à?”
“Không hề” – mình không thấy gì thật.
Mà nói thật, người nên cư xử kỳ lạ trước mặt Jason phải là mình mới đúng. Mình là đứa nhòm trộm sang nhà Jason, chứ không phải Becca.
Công nhận so với mấy đứa em trai của mình thì Jason đúng là một đẳng cấp khác hẳn.
“Có đấy. Nhằng nhẵng bám theo bắt mình đặt biệt danh cho cậu ý. Rồi cả chuyện tìm bạn tâm giao tối qua nữa”.
“Không phải chứ, Jason” – mình cười phá lên – “Cậu ý chỉ là cố gắng muốn hòa nhập với mọi người thôi. Đột nhiên chuyển ra thành phố sống đâu phải là chuyện đơn giản. Trước giờ cậu ý chỉ quen làm bạn với trâu, bò và ngựa. Đừng có xét nét người ta như thế. Mà nghĩ cho cậu ý một biệt danh cũng có mất gì của cậu đâu?”
“Không” – Jason lạnh lùng nói – “Tối nay lên đồi chơi đi”.
“Không. Lần trước mình đã phải dùng dầu hỏa để giặt cái quần bị rệp bám đầy đấy”.
“Thế thì lên đài thiên văn?”
“Tại sao? Mưa sao băng Perseid qua rồi. Còn mưa sao băng Orionid tới tháng 10 mới bắt đầu”.
“Ngoài mưa sao băng cong ói thứ khác để xem tên trời, Steph ạ. Còn có sao Antares và Arcturus”.
Thế là mình chỉ muốn gào lên vào mặt cậu ấy: Jason, đây chính là lí do tại sao cậu không nổi tiếng – nhất là với khuôn mặt và thân hình chết người kia. Cậu có khiếu hài hước bẩm sinh, lại là con một nên bố mẹ cậu sẵn sàng chu cấp cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Cậu học giỏi – điều khá hiếm hong đồng người nổi tiếng – nhưng bù lại cậu chơi golf – môn thể thao ngày càng được ưa chuộng trong giới teen. Nhưng hãy nhìn xem cậu đã làm gì?
Phá hỏng mọi chuyện chỉ vì cái sở thích ngắm sao và nguyên tắc BMW khác người kia. Cậu bị làm sao thế hả?
Tất nhiên muốn là một chuyện, còn làm được hay không lại là chuyện khác. Bởi vì xét cho cùng thì nói như vậy cũng hơi quá đà.
Thay vào đó mình chỉ nói: “Jason, mai phải đi học rồi. Còn bao nhiêu thứ phải chuẩn bị. Mình không muốn lên đài thiên văn đâu”.
“Ai không muốn lên đài thiên văn thế?” – bố ngó đầu qua vai Jason.
“Ối, cháu chào chú Landry” – Jason quay người ra chào bố - “Steph và cháu chỉ đang nói chuyện thôi ạ”.
“Ừ, chú nghe thấy rồi” – bố cười như không có chuyện gì xảy ra. Bình thường các ông bố khác sẽ nghiêm mặt khi thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi đang đứng trong phòng ngủ của cô con gái tuổi teen mình. Nhưng nếu là Jason thì lại khác – “Xe mới của cháu thế nào?”
“Hay cực ạ” – Jason hớn hở ra mặt – “Sáng nay cháu vừa lau lại mấy cái bóng đèn sau xe, sáng coong như mới”.

“Tốt quá” – nói rồi bố và Jason mải mê đứng thảo luận với nhau về cách cuốn dây, thay dầu...
Chúa ơi, đàn ông con trai cũng có nhiều chuyện rất nhạt.
*************************
Xem lại trong đám bạn xã hội của bạn, ai là người nổi tiếng hơn ai.
Học hỏi ở
Tìm hiểu xem họ đã đi đâu.
Quan sát cách họ nói chuyện và giao tiếp với mọi người.
Nghiên cứu cách họ ăn mặc.
Lắng nghe cách họ dẫn dắt câu chuyện.
Những người bạn này chính là hình mẫu lí tưởng cho bạn học theo. Đừng “bắt chước” một cách mù quáng (Không ai thích bị người khác bắt chước đâu) , cố gắng học cách cư xử giống như họ!
Chương bảy
ĐẾM NGƯỢC: CÒN MỘT NGÀY, VẪN TIẾP TỤC ĐẾM
CHỦ NHẬT, 27 THÁNG 8, 9 GIỜ TỐI
Xong xuôi! Mọi việc đã sẵn sàng. Mình đã có:
1. Một chiếc quần jeans ống đứng tối màu (không quá chật, nhưng không quá rộng).
2. Quần nhung kẻ sọc nhiều màu.
3. Áo len hai mảnh đơn giản, nhiều tông màu.
4. Áo thụng (có mũ) – không mặc cùng với quần thể thao vì dải rút sẽ thu hút sự chú ý của mọi người vào phần thân giữa.
5. Áo khoác vải bò và nhung, ngắn đến eo dể tôn lên thân hình “đồng hồ cát” của mình.
6. Các loại chân váy – dài đến gối, cũng bằng vải bò và nhung (một cái là vải kako); váy ngắn (nhưng không đến nỗi siêu ngắn… cái đó chỉ dành cho Darlene Staggs
7. Các loại áo – (không cái nào hở rốn – con gái cần phải có VÀI bí mật dành riêng cho những buổi đi chơi hoặc ai đó đặc biệt), cái thì cổ thuyền, cái thì có đính đăng ten; áo khoác dài tay có bèo ở cổ tay để tăng thêm phần nữ tính.
8. giày hở ngón hiệu Mary Janes; bốt cao; giày bệt…
9. Áo khoác đơn giản cho các buổi đi chơi bình thường. Áo choàng cổ lông (giả) dành cho các sự kiện quan trọng; cùng với khăn choàng cashmere và găng tay cho mùa đông.
10. Các loại váy liền (không quá hở hang) màu đen hoặc hồng dành cho các buổi dạ tiệc.

Tất nhiên mình phải biến tấu MỘT VÀI lời khuyên trong Cuốn Sách. Dù gì thì nó cũng có từ lâu rồi. Một vài điểm trong đó không còn hợp thời nữa. Thử nghĩ xem nếu mình đeo găng tay trắng vào các buổi tối (kể cả khi “không tì vết”, “không vết rách”) thì trông sẽ kệch cỡm đến thế nào. Chắc chắn sẽ bị hội Lauren và đám bạn cười cho thối mũi.
Hiển nhiên là mình còn phải học hỏi nhiều về cách phối đồ và ăn mặc sao cho hợp mốt.
May mà mình có mấy quyển tạp chí thời trang dành cho tuổi teen nên cũng học được đôi chút mẹo vặt trang bị lại cho tủ quần áo trước ngày khai giảng. Mình thích nhất đồ của T.J.Maxx và mấy đại lý quần áo lớn ở trung tâm, nơi bố mẹ Becca đưa tụi mình tới đó mua đồ hồi cuối tháng 7. Nếu không làm sao có chuyện mua được áo của Benetton với giá 50 đôla hả trời?
Mình cảm thấy rất sẵn sàng cho buổi ngày mai rồi đấy. Sáng mai – và các buổi sáng còn lại của cuộc đời mình, như hướng dẫn trong Cuốn Sách – mình sẽ:
1. Tắm gội sạch sẽ - có dùng xà phòng và dầu xả, kì cọ, shaving cả chân và nách, sau đó bôi kemưỡng ẩm.
2. DÙng lọ khử mùi (loại không màu, khô nhanh để không bị lộ trên áo).
3. Đánh răng thật sạch (dùng Crest Whitestrips nửa tiếng mỗi sáng và ban đêm)
4. Sấy khô tóc, ép tóc thật thẳng và bôi dầu dưỡng Frizz-Ease.
5. Đồ underwear phải vừa với người (cũng nhờ mấy cô bán hàng ở cửa hàng Maidenform mới đo được người mình chuẩn, chứ không như mẹ) và tôn được dáng, chứ không như cái bra cũ mình thường mặc.
6. Đánh giày bóng lộn, khử mùi trong giày.
7. Chú ý giữ gìn ngón tay sạch sẽ, bôi màu bóng, không cắn móng tay (hàng tuần nên đến tiệm giũa lại móng).
8. Trang điểm thật đẹp – phấn nền, che đi những chỗ da xấu hoặc mụn, xoa thật đầu với loại kem có độ chống nắng ít nhất ở mức 15. Nếu mặt bị mụn cần điều trị bằng Retin-A, do bố của Jason kê đơn, kèm theo rửa mặt thường xuyên vào các buổi tối và dùng chất làm se da, sau đó bôi benzoyl peroxide trước khi đi ngủ. Ngoài ra cần phải bôi kem quanh vùng mắt; dùng son màu hoặc son bóng không trôi, màu thật nhẹ; kẻ viền mắt không quá đậm và đánh mắt nhẹ màu ghi và màu hoa oải hương; dùng mascara đen không thấm nước.
9. Đảm bảo quần áo tươm tất, không nhàu nhĩ, mọi thứ đều phối với nhau, không phô trương những gì không cần thiết. CHUẨN BỊ QUẦN ÁO TỪ TỐI HÔM TRƯỚC!!!!!
10. Lựa chọn phụ kiện – hoa tai phù hợp (CHỈ đeo loại đơn giản 1 viên đá hoặc vòng khuyên); không quá 1 chiếc vòng cổ, nếu có; đeo đồng hồ ở 1 bên, vòng tray ở 1 bên (nếu có); không vòng chân, khuyên rốn, khuyên mũi, hình xăm (nếu có); đeo ba lô (cỡ nhỏ đến cỡ trung bình, còn mới, không kéo lê) màu đen hoặc nâu; hoặc túi xách (nh). Nếu dùng ví thì CHỈ dùng đồ thiết kế, có tên tuổi.
Phù. Đây quả là 1 cuộc cách mạng đối với đứa không-thể-dậy-sớm như mình.
Nhưng nếu mình bắt đầu sửa soạn từ 7 giờ kém 15 thì mình vẫn ocnf đủ thời gian ăn 1 cái bánh trứng hoặc cái gì đó cho bữa sáng, sau đó gặp Jason và Becca lúc 8 giờ để tới trường. 8 giờ 10 bọn mình sẽ có mặt kịp lúc với tiếng chuông đầu tiên. Trên đường tới phòng thể dục mình vẫn còn thời gian mua 1 chai Diet Coke ở máy bán tự động.
Mẹ vừa vào phòng, mon men ngồi xuống giường cạnh mình: “Mọi việc xong xuôi hết chưa con? Sẵn sàng cho buổi học ngày mai rồi chứ? Một này khá quan trọng nhỉ… lớp 11 rồi cơ đấy. Không thể tin được con gái bé bỏng của tôi đã vào cấp 3!”.
“Vâng, xong rồi ạ. Mọi thứ đều hoàn hảo. Mẹ không phải lo gì đâu.”
“Ừ mẹ yên tâm lắm” – mẹ vỗ nhẹ lên đùi mình – “Mẹ biết con gái mẹ vừa thông minh vừa nhanh nhẹn”.
Rồi mẹ nhìn thấy bộ quần áo đang treo trên cánh tủ của mình: “Ồ, đồ mới thì phải”.
Mẹ cũng nói như thế là tốt hay xấu.
Mẹ mình là vậy đấy. Mình đã từng mất hàng giờ cố giải thích cho mẹ hiểu quần bò của hãng Wrangler không giống như của Calvin Kleins. Hay chuyện “cứ lờ Lauren” đi mỗi khi cô nàng bắt đầu cái điệp khúc “đừng có mà Steph như thế!” ở trường là không thể.
Nhưng cả mẹ - và cả bố - không chịu hiểu điều đó cho mình. Có lẽ bởi mẹ chưa bao giờ quan tâm tới việc nổi tiếng trong trường. Tất cả những gì mẹ làm là đọc sách. Ước mơ duy nhất của mẹ là mở 1 tiệm sách của riêng mình, giống như trở thành 1 nhà văn trinh thám của bố (1 ước mơ tới giờ vẫn chưa thành hiện thực).
Mình cũng đã cố để mẹ hiểu rằng với mình nổi tiếng không phải là mục tiêu chính, cái mình cần là cơ hội được mọi người yêu quý – thứ mà Lauren đã cướp mất của mình sau cái ngày định mệnh năm lớp 6 đó.
Nhưng mẹ vẫn không hiểu tại sao mình quan tâm đến việc được những người như Lauren Moffat yêu quý, típ con gái mà mẹ luôn đánh giá thấp về trình độ học vấn.
Đó là lý do tại sao mình không kể cho mẹ nghe về Cuốn Sách. Mẹ sẽ không bao giờ hiểu.
“Mẹ đoán con vay tiền của ông để mua đúng không?” – mắt mẹ vẫn không rời khỏi chiếc váy.
“Dạ… vâng” – mình lí nhí trả lời.
Thay vì vặn vẹo thêm mẹ chỉ nhún vai nói: “mẹ biết con không bao giờ chịu bỏ tiền tiệt kiệm ra để mua váy áo mới đâu. Bởi vì như thế thật hoang phí”.
Mình biết mẹ vẫn đang giận ông.

“Mẹ không giạn con chứ? Việc con vẫn nói chuyện với ông ý”.
“Ôi con tôi” – mẹ cười ầm lên, với tay gạt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cho mình (theo lời anh Christoffe, thợ làm tóc chính của tiệm Curl Up and Dye, thì đây là kiểu đầu mốt nhất năm nay: “Kiểu đầu nghịch ngợm này sẽ khiến cho đám con gái trường em phải ngả mũ thán phục và ghen tỵ. Ở em toát lên vẻ ‘Tôi là con người tinh tế!’”).
“Con và ông ngoại hợp nhau như vậy” – mẹ nói tiếp – “Ai nỡ chia rẽ 2 ông cháu chứ”.
Ôi nghe mà nhẹ hết cả lòng! Mặc dù mẹ vẫnhưa nguôi giận với ông nhưng thật vui là mẹ cũng phải thừa nhận ông cháu mình rất giống nhau. Mình luôn muốn được giống ông. Trừ vụ có ria mép.
“Con không hiểu tại sao mẹ và ông không thể làm hòa” – mình nhân đà này tỉ tê – “Con biết mẹ vẫn giận ông về vụ siêu thị Super Sav-Mart. Nhưng có phải ông dùng tiền đó cho bản thân ông đâu. Ông xây đài thiên văn và tặng nó cho thành phố đó thôi”.
“Ông con không hề làm việc đó vì thành phố này” – mẹ lắc đầu – “ông làm thế là vì bà ấy”.
Ui, xem ra mẹ thực sự không thích bà Kitty rồi.
Hoặc có thể mẹ chỉ là không thích việc ông từ bỏ thuốc lá vì bà Kitty, mà không phải vì bà ngoại, sau khi bà mất vì ung thư.
Mặc dù có lần bố đã lén kể cho mình sau lưng mẹ rằng bà ngoại là 1 người cực kì ghê gớm. Đó là lý do tại sao ngay từ bé mẹ đã dành nhiều thời gian đọc sách đến như vậy. Mẹ cần phải tìm 1 nơi để trốn chạy khỏi những lời cằn nhằn, chỉ trích không ngừng của bà ngoại.
Nhưng ngay cả có như thế thì cũng chẳng ai lại muốn bố mình suốt ngày đi tán dương người phụ nữ khác là người con gái trong mộng của ông, như ông ngoại vẫn thường gọi bà Kitty.
“Cái thành phố này cần 1 khu vui chơi cho đám trẻ các con” – mẹ nói tiếp – “để mấy đứa không phải lang thang cả ngày thứ 7 dọc mấy khu phố chính trên trung tâm, hoặc ngồi ở chỗ Bức Tường ngắm người qua lại, hay nằm dài trên đồi để rồi bị rệp cắn cho sưng hết người. Nếu ông muốn là người nhân ái thì ông nên xây dựng mấy thứ có ích như vậy chứ không phải cái mô hình vũ trụ vô tích sự kia”.
“Là đài thiên văn” – mình chỉnh lại – “Con không hiểu ý của mẹ nhưng không lẽ mẹ và bố thực sự sẽ không tới dự đám cưới của ông sao?”
Đám cưới của ông và bà Kitty sẽ là 1 sự kiện của năm… hơn 1 nửa thành phố đã được mời, ông tiết lộ đám cưới đã tiêu tốn của ông tới 50.000 đôla. Nhưng ông cảm thấy rất xứng đáng… bởi ông đã cưới được người con gái trong mộng của đời mình.
Cứ mỗi lần nghe ông nói vậy là mẹ mím chặt môi lại, tỏ ý không vui. “Bà Kitty Hollebach đó trước giờ có bao giờ để mắt tới bố đâu” – có lần mình tình cờ nghe lỏm được mẹ phàn nàn với bố - “Nay vừa thấy bố bỗng chốc trở thành triệu phú thì bà ý quay ngoắt ra quấn quít không rời”.
Nghe theo lời mẹ thì có vẻ bà Kitty hơi thực dụng, nhưng cá nhân mình lại thấy bà rất đáng mến, luôn gọi cho mọi người những món yêu thích mỗi khi ông đưa bà cùng với mình và Jason đi ăn tiệm. Trong khi nếu là bà ngoại thì đừng hòng có chuyện đó, bởi với bà uống rượu bia là 1 tội trong khi ông ngoại thì có thể uống tì tì.
“Để xem đã” – mẹ nói.
Mình đã biết cái câu “Để xem đã” của mẹ là thế nào. Trong nhà mình câu đó có nghĩa là “Đừng hòng có chuyện đó” – đòng nghĩa với việc mẹ sẽ không tới dự đám cưới của ông.
Mình có thể hiểu tại sao mẹ lại giận dữ đến như vậy. Sự xuất hiện của những chuổi siêu thị khổng lồ như Super Sav-Mart – nơi bán cùng 1 loại sản phẩm với giá rẻ hơn rất nhiều, lại được tập trung vào một chỗ, không phải đi đâu xa để mua – sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến các của hàng nhỏ lẻ trong thành phố.
Mặt khác siêu thị Super Sav-Mart sẽ cần có người quản lý gian hàng sách mới, mà ngoài mẹ ra thì ai có nhiều kinh nghiệm bằng?
Nhưng mẹ nói mẹ thà húp cháo còn hơnà đeo cái tạp dề đỏ chói của siêu thị đó.
“Chúc con ngủ ngon, con gái yêu” – mẹ khó nhọc đứng dậy, ì ạch ra khỏi phòng – “Sáng mai gặp”.
“Mẹ ngủ ngon”.
Mình không nói ra cái điêug mình muốn nói – đó là: “Nếu mẹ xin tiền ông để mở rộng cửa tiệm ra tận chỗ cửa hàng Hoosier Sweet Shoppe mới đóng cửa, vừa kết hợp bán sách, vừa có thể bán cà phê, chắc chắn ông sẽ cho. Và như vậy nhà mình khỏi phải lo cạnh tranh với Super Sav-Mart hay phải đeo tạp dề đỏ bán hàng thuê”
Bởi vì mình biết nếu mẹ nhận tiền, mẹ sẽ có cảm giác có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bà Kitty.
Mà như thế với mẹ thì thà chết còn hơn.
**************
Kiểu tóc và tủ quần áo của bạn có thể đã hoàn hảo nhưng công cuộc lột xác vẫn chưa được gọi là hoàn thiện nếu thiếu những thứ sau:
Thứ duy nhất bạn có thể dùng được vào bất kì mùa nào trong năm mà không sợ bị lỗi mốt: sự tự tin.
Sự tự tin chính là món trang sức không nên bỏ lại ở nhà mỗi khi ra ngoài đường.
Người lãnh đạo giỏi là người tạo ra sức hút với những người xung quanh. Trong họ luôn tràn trề sự tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận