Chương tám
Ngày khai giảng
Thứ hai, 28 tháng 8, 9 giờ s
“Chào buổ
i sáng, Đầu Đii.... Cậu bị làm sao thế?” – Jason há hốc mồm khi thấy mình leo lên ghế sau của con B sáng nay.
“Có sao đâu” – mình nói tỉnh rụi, với tay đóng cửa lại. Vẫn cái đĩa tổng hợp của năm 1977. Cứ nghe tiếng nhạc ầm ỹ của Rolling Stones là biết – “Sao? Có chuyện gì à?”
“Tóc cậu bị làm sao thế?” – Jason quay ngoắt lại băng sau để nhìn cho rõ, thay vì ngó vào gương chiếu hậu.
“À, má tóc này ý hả?” – mình cố vuốt cho cái mái rủ xuống che một bên mắt như cách anh Christoffe đã dạy – “Mình chỉ dùng máy ép thẳng thôi mà”.
“Mình thấy rất xinh” – Becca phản đối.
“Cảm ơn cậu, Becca” – mình mỉm cười đắc thắng nhìn Jason.
Cậu ấy vẫn đang quay người lại ngó mình chằm chằm như nhìn sinh vật alj: “KIỂU TẤT gì thế kia?”
“Tất cao tới bắp đùi chứ sao” – mình kiên nhẫn giải thích.
Mặc dù trong lòng có hơi chột dạ, không biết có phải đã làm gì sai không. Tất cả các tạp chí dành cho tuổi teen đều nói rằng tất da chân mỏng, cao tới bắp đùi là thứ không thể thiếu cho mùa Thu năm nay.
Ấy vậy mà vẻ mặt hiện giờ của Jason như thể mình đang đi đôi tất cầu vồng xanh đỏ tím vàng của chú hề không bằng.
“Mình thấy đẹp đấy chứ” – Becca xuýt xoa.
“Cái váy của cậu có đủ dài không thế?” – Jason hỏi mà mặt đỏ lựng hết cả lên. Trong khi váy của mình không đến mức ngắn lắm đâu. Không hiểu có phải sáng nay cậu ý b mẹ bắt ăn cháo yến mạch hay không mà ăn nói linh tinh thế không biết. Khai giảng năm nào mẹ cậu ý cũng bắt phải ăn cháo yến mạch lấy may. Tệ hơn nữa, bác ý còn bỏ thêm nho khô vào đó. Trong khi Jason, sau sự cố sặc nho hồi 3 tuổi, ghét cay ghét đắng món nho khô.
“Mô-đen năm nay đấy, biết chưa?” – mình nhún vai nói.
“Từ bao giờ cậu quan tâm tới mô-đen thế hả giời?” – Jason đột nhiên quát ầm lên.
“Cám ơn sự động viên của cậu” – mình giả vờ nói lẫy – “Mình không hè cố ý trưng diện trong ngày đến trường hay gì hết”.
“Mnh nghĩ cậu ấy trông rất tuyệt” – Becca líu lo rất đáng yêu.
Nhưng Jason không dễ bị lừa đên như vậy.
“Chuyện này là sao, Đầu Điên?” – Jason vừa nói vừa vào số - “Kế hoạch là gì?”
“Chẳng có kế hoạch nào hết” – mình ngúng nguẩy – “Mà cậu thôi ngay cải trò gọi mình là Đầu Điên ngay. Tọc mình có xoăn nữa đâu”.
“Mình sẽ vẫn gọi cậu là Đầu Điên bất cứ lúc nào mình muốn” – Jason cấm cảu nói – “Còn giờ thì nói cho mình biết kế hoạch của cậu là gì đây?”
Mác cho mình có ra sức giải thích rằng không hề có kế hochj nào hết (dù rằng có thật), Jason vẫn nhất quyết không tin.
Lúc xe của bọn mình rẽ vào bãi để xe, tình cờ lại đậu ngay đằng sau con xe mui trần đỏ chót của Laurren Moffat. Vừa nhìn thấy cô nàng õng ẹo bước từ trong xe ra, Jason gầm lên như phải bỏng: “Cô ta cũng đi đôi tất y xì!”. Cũng may bọn mình vẫn đang ở trong xe nên Lauren không nghe thấy.
Mình ngoái đàu nhìn theo và thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng thì tờ tạp chí thời trang dành cho teen cũng dự đoán đúng... tất mỏng cao đến bắp đùi là chuẩn. Hoặc chí ít thì Lauren Moffat cũng đang đi nó.
Chỉ có diều tất của mình màu xanh da trời, trong khi của Lauren có màu trắng.
Đây là một trong những điều tối kị trong Cuốn Sách – rằng tất chân màu trắng – dù là mỏng – chỉ phù hợp nếu bạn là y tá, bởi vì màu sáng thường khiến cho đôi chân bạn trông to hơn bình thường.
Điều này rất chính xác với Lauren, đang mải mê buôn điện thoại đi bộ về phía cổng trường. Đôi chân thon thả thường ngày của cô ta hôm nay trông chẳng khác gì chân voi. Gần giống vậy.
“Chuyện gì thế này không biết?” – Jason ngao ngán ôm đầu, lúc ba đứa tụi mình đi vào cổng sau của trung học Bloomville (lần đầu tiên bọn mình đi lối cổng này, mọi năm xe buýt toàn thả ở cổng chính) – “Steph Landry và Lauren Moffat ăn mặc giống nhau”.
“Bọn mình không hề ăn mặc giống nhau mhas” – mình với tay mở cửa, phản bác – “Cô ta mặc váy siêu ngắn, còn mình chỉ...”
Nhưng mình không có cơ hội để nói hết câu bởi có nói gì lúc này cũng chỉ như tiếng muỗi vo ve. Bên trong sảnh đám con gái lâu ngày gặp lại đang rú rít tít mù ôm hôn chào hỏi nhau. Đám con trai thì tay bắt mặt mừng. Các giáo viên tay cầm cốc cà phê trước cửa lớp xì xào nói chuyện với nhau. Chỉ có cô Phó Hiệu Trưởng Maura Wampler – hay Swampy Wampler gì đó – đang ra sức hét trước cửa văn phòng: “Tất cả về phòng điểm danh mau! Trước khi hồi chuông cuối cùng cất lên! Không ai muốn bị phạt cấm túc ngay trong ngày đầu tiên đấy chứ?”
“Lát ngồi cùng với nhau ở buổi lê khai giảng nhé” – Becca gào lên vào tai mình.
“Ừ, lát gặp” – mình cũng phải gào
“Mình vẫn chưa xong chuyện với cậu đâu, Đầu Điên ạ” – Jason đe. Còn mình vội chuồn ra chỗ tủ đựng đồ cách đó không xa – “Cậu đang âm mưu chuyện gì đó. Và mình sẽ tìm ra là cái gì”.
“Chúc may mắn” – mình bật cười trước câu nói của Jason.
Càng tiến về phía cái tủ đựng đò của mình, mọi thứ càng trở nên yên lặng hơn thì phải. Thật lạ, bởi chỗ đó vốn là nơi giao nhau của hai sảnh lớn, đáng lý ra càng phải ồn ào chứ nhỉ. Bên cạnh tủ đựng đồ của mình là tó lét nữ VÀ cái máy uống nước, còn chưa kể mấy cánh cửa dẫn tới căng tin dưới tầng. Thường thì đây là nơi ầm ỹ nhất trong trường, bất kể lúc nào.
Nhưng hôm nay, vì một lí do nào đó mà cả sảnh đường như im lặng một cách khác thường khi mình sải bước dọc hành lang. Không phải vì mình đẹp tới sững sờ trong bộ đò mới và kiểu đầu mới, như khi Drew Barrymore xuất hiện tại buổi vũ hội trong bộ đồ thiên thần trong phim Ever After.
Hoặc có thể hôm nay vẫn ồn ào như mọi khi, chỉ có mình tự cho rằng nó yên tĩnh hơn mà thôi.
Hơn nữa, anh Mark Finley vừa xuất hiện trước mắt mình.
Tủ đựng đồ của anh Mark đối diện với tủ của mình. Lúc mình đi qua anh ý đang đứng trò chuyện với mấy đồng đội trong đội bóng đá. Chiếc áo bó sát màu tía và trắng càng làm tôn lên nước da bánh mật của Mark, trông thất khỏe khoắn. mái tóc màu nâu nhạt của anh, có điểm vài sợi lơ thơ vàng – kết quả của cả mùa Hè dạo chơi dưới ánh nắng bên hồ. Đôi mắt màu nâu lục nhạt nổi bật trên khuôn mặt đẹp như tượng của anh.
Tất nhiên mình không thể rời mắt khỏi anh. Có đứa con gái nào cưỡng lại đượượng đài sắc đẹp hoàn hảo như thế chứ?
Mải mê chìm đắm trong cơn mộng tưởng trước mặt, mình khong hề nhận ra rằng Lauren Moffat và đồng đảng Alyssa Krueger và Bebe Jonhson đang đứng cạnh máy uống nước nhìn chằm chặp về phía mình.
“CẬU” – Lauren gằn từng tiếng một, mắt lướt một dọc từ đầu tới chân mình – “đang bày trò gì thế này?”
Cũng may là tối qua mình vừa đọc trong Cuốn Sách nói về sự ghen tỵ, nên mình biết phải làm gì.
“Ôi, chào cậu, Lauren” – mình cười rạng rỡ - “Cậu nghỉ hè vui chứ?”.
Lauren quay sang nhìn Alyssa và Bebe, sau đó nhìn mình, mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cái gì?”
“Mùa hè của cậu” – hy vọng là bọn họ không nhìn thấy bàn tay đang run lẩy bẩy mở khóa tủ của mình – “...vui chứ? Mẹ cậu có thích mấy quyển sách đó không?”.
Lauren há hốc mồm như vừa bị ăn một cú knock-out trời giáng vào mặt. Từ mình. Cuộc nói chuyện gần đây nhất của hai bọn mình – từ sau sự cố Ly Super Big Gulp – là một tối thứ bảy nào đó cách đây khá lâu. Lauren đã nói mấy câu vô cùng nhỏ mọn với mình và mình đã đáp trả bằng cách... lặng thinh.
Còn lần này cú đáp trả của mình có vẻ như hơi nặng đô thì phải. Chưa bao giờ thấy Lauren bối rối đến như vậy. Thì cũng phải thôi, khi người ở thế thượng phong lại là một đứa như mình.
“Mình cũng hi vọng là bác thích mấy cuốn sách đó” – mình vẫn vui vẻ như không có gì xảy ra.
Đôi mắt kẻ xanh của Lauren nheo tít lại, giọng đầy bực t̗c: “Cái gì?”
“Mẹ cậu đã mua sách ở cửa hàng nhà mình mà” – mình vẫn từ tốn giải thích.
Đúng lúc đó – ơn Chúa – chuông reo. Mình đóng vội cửa tủ lại, quàng baloo trên vai: “Hẹn gặp các cậu ở hội trường nhé”, sau đó ba chân bốn cẳng chuồn thẳng ...... vụt qua cả Mark Finley.
Người, trong tích tắc mình vẫn còn kịp nhận thấy, đã ngoái nhìn theo lúc mình chạy qua. Có thể bởi thấy mình đứng trò chuyện cùng bạn gái anh ý hoặc cũng có thể vì... – cái này thì hơi hão huyền. Nhưng chẳng phải Cuốn Sách đã nói lạc quan là nhân tố quyết định cho thành công hay sao – đôi tất mỏng màu xanh cua rminhf.
Dù là lí do đi chăng nữa thì trong khoảnh khắc ánh mắt của bọn mình đã gặp nhau.
Mình mỉm cười và nói: “Chào anh, Mark. Hy vọng anh đã có một kì nghỉ vui vẻ”.
Trong cuộc đời mình, đây là những lời đầu tiên của mình với Mark Finley nổi tiếng.
Và có vẻ như là nó có tác dụng. Bởi vì sau đó mình nghe loáng thoáng tiếng anh hỏi: “Ai thế?” và tiếng Lauren rít lên đầy phẫn uất: “Đó là Steph Landry chứ ai, anh đúng là đầu đất”.
Yeahh, mình vừa mới làm một điều đúng chất Steph đấy chứ.
Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy HẠNH PHÚC vì điều đó.
******************************
Sau khi tủ quần áo đã chấn chỉnh xong, giờ là lúc bắt tay vào tính cách của bạn.
Bạn có dễ gần không? Liệu bạn có phải là người của công chúng không? Nếu không, bạn vẫn hoàn toàn có thểười như vậy.
Bằng cách nào ư?
Bằng cách đăng kí vào các câu lạc bộ và hoạt động mà bạn cảm thấy yêu thích nhất.
Con người thường bị lôi cuốn bởi những người có khả năng tạo sự hứng khởi cho họ - cho dù đó là công việc rửa xe, rán bánh hay nhảy bao tải......
Vì thế hãy đăng kí tham gia càng nhiều hoạt động xã hội của trường càng tốt, miễn là không để chúng ảnh hưởng đến lịch học của mình... Hãy cho cả trường thấy tinh thần và lòng nhiệt huyết của bạn!
Lòng nhiệt tình luôn có sức lan tỏa rất lớn, chẳng mấy chốc mọi người sẽ để ý tới bạn thôi.