Vừa nghĩ như vậy, đại não lập tức thanh tỉnh.
Cho nên để ngăn chặn việc bị coi trở thành biến thái, cuối cùng Cố Quyết cũng không thật sự nhảy xuống. Mà Nguyễn An An cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, ngoại trừ giọng mũi và hốc mắt ửng đỏ bên ngoài ra thì cũng nhìn không ra điều gì bất thường.
Trí nhớ của Cố Quyết rất tốt, có nhiều thứ anh chỉ cần xem một lần là có thể khắc sâu vào trong đầu, nói theo cách của người bình thường đó chính là quá thông minh. Mỗi lần trước kỳ thi, Cố Minh luôn cõng trên lưng một cuốn văn cổ vừa tức giận mắng anh không học vấn không nghề nghiệp còn có thể thi được kết quả cao như vậy, đúng là không có thiên lý.
Cho nên khi anh cố tình muốn nhớ kỹ một cảnh tượng thì gần như mỗi khung hình đều vô cùng rõ ràng, không thể quên được. Ngày đó Nguyễn An An khóc, mỗi một câu cô nói anh đều nhớ rõ.
Cho dù anh cảm thấy như vậy có chút không ổn, không được bình thường, nhưng chuyện nghe lén ở góc tường này, anh dường như càng ngày càng nghiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày không cần ai nói, thân thể đã tự giác tới đây.
Còn dựa vào quan hệ mà mượn một bộ đồng phục của trường trung học số 1, sợ bị đám học sinh hư bên này nhận ra, nên có đôi khi anh sẽ mang khẩu trang đi dạo trong sân trường, xác suất vô cùng vô cùng nhỏ mới có thể gặp được Nguyễn An An, đa số thời gian bên người cô đều có một hoặc hai nữ sinh đi theo.
Lần đầu tiên Cố Quyết gặp lại con trai là vào cuối tháng mười hai, nửa tháng sau nghênh đón kỳ thi cuối kỳ, mà trước khi thi, Nguyễn An An đột nhiên bắt đầu lo âu một vấn đề.
“Thi xong tới kỳ nghỉ đông mày phải làm sao bây giờ, tao chắc chắn không thể mang mày về nhà nuôi, chính tao cũng —— haizz……”
“Nhưng tao hỏi bạn học nếu không phải là trong nhà không cho nuôi thì lại dị ứng lông……”
“Làm sao bây giờ……”
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều lải nhải vấn đề này, cô thật sự cảm thấy phiền muộn.
Cố Quyết nghĩ anh có thể đưa con trai trở về, nhưng anh lại sợ sau khi cô không thấy Bổn Bổn sẽ cảm thấy nó đã xảy ra chuyện.
Mãi cho đến khi bạn học Nguyễn An An tới đường cùng, cô đành phải dán giấy bên ngoài cổng trường, cách thức giống như đi tìm mèo. Đại ý là nó rất ngoan, không có bệnh, hy vọng người hảo tâm có thể nuôi dưỡng nó.
Cô cũng đã đăng bài lên diễn đàn, nhưng từ mấy lời nói lẩm nhẩm của cô, dường như một chút thông báo cũng không có, mọi tin tức giống như bị chìm vào hư vô.
Cố Quyết nghĩ rồi lại nghĩ.
Loại thời điểm này nếu anh còn không ra mặt…… có vẻ không quá hợp lý.
……
Cố Quyết nhặt con trai mình trở về, chỉ để lại một tờ giấy, đồng thời mang theo một chút cảm giác mất mát mà chính anh cũng nói không rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau kỳ nghỉ đông, anh lấy cớ học tập và nuôi mèo để dọn tới một khu chung cư cao cấp gần trường học, ai gọi điện thoại tới khuyên cũng không chịu quay về, nhất quyết cùng con trai hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình.
Trong lúc ba mẹ cô chú anh em thay phiên nhau tới thăm, ngay cả Tần Túc cũng theo tới, cô ta lại thành khẩn xin lỗi một lần nữa. Thành khẩn tới mức nếu anh không phải đương sự và con của anh không phải người bị hại, thì chắc chắn anh cũng sẽ tin vào lời xin lỗi của cô ta.
Trước kia xem ở thân phận Tần Túc Cố Quyết thỉnh thoảng sẽ giảng bài cho Tần Túc, tuy nhiên kỳ thật từ trước tới nay thời điểm nói chuyện anh cũng chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn cô em họ này. Thậm chí gương mặt của cô ta ở trong suy nghĩ của anh chỉ là một đống ký hiệu nhận dịnh—— cũng chính là một khuôn mặt được dán tên để anh có thể nhận ra mà thôi.
Mặc dù vậy…… trong số các nữ sinh cùng tuổi, hình như cũng chỉ có Nguyễn An An là có hình ảnh rõ ràng trong suy nghĩ của anh.
Chính là kiểu hình ảnh dùng mấy ngàn vạn pixel để quay chụp lại.
Cố Quyết tự nhận cảm thấy rằng mình nhìn người rất chuẩn, ngày thường đi ra ngoài đánh lộn chỉ cần đối mặt anh sẽ biết đối phương là nhân vật thật sự tàn nhẫn hay chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu. Ngày đó thời điểm Tần Túc đi theo mẹ tới chung cư của anh, lần đầu tiên anh chính thức đối diện cùng Tần Túc, anh đột nhiên phát hiện ra đáy mắt của người này cất giấu một thứ gì đó đang vô cùng háo hức.
Khi cô ta nhìn anh, khuôn mặt an tĩnh, nhưng đôi mắt lại bán đứng tất cả.
Loại cuồng nhiệt, khát vọng này thật sự không giống thứ mà một nữ sinh mười sáu tuổi nên có.
Trong lòng Cố Quyết cười lạnh, mặc kệ ai nói gì anh cũng không thay đổi quyết định, thậm chí càng thêm kiên với quyết định dọn ra ngoài sống.
Sau kỳ nghỉ đông liền bắt đầu khai giảng, Cố Quyết vẫn giống như học kỳ trước, không tiếng động mặc lên người đồng phục trường trung học số 1, đeo khẩu trang đi dạo một vòng trong trường nhìn xem có thể ngẫu nhiên gặp được Nguyễn An An hay không.
Anh cũng không biết mình mang tâm thái gì tới đây, chỉ đành an ủi trong lòng rằng mình chỉ thay thế Bổn Bổn tới thăm ân nhân cứu mạng.
Tuy rằng xác suất gặp mặt là rất nhỏ, nhưng đi nhiều hơn vài lần vẫn có thể gặp được.
Lại một lần nọ sau giờ tan học, anh tình cờ bắt gặp cảnh tượng cô bị người ta giật tiền.
Cố Quyết nắm chắc thời cơ thể hiện trước mặt cô gái nhỏ, tuy rằng sau này hồi tưởng lại cảm thấy có chút ấu trĩ, nhưng tổng thể mà nói vẫn được xem như khá vừa lòng.
Chẳng qua lúc ấy trái tim anh đập nhanh một cách bất thường, tưởng tượng đến bộ dáng cô ở phía sau thò đầu lên nhìn, anh liền giống như phát điên mà cảm thấy cô thật đáng yêu.
Kỳ thật đám người kia không có một chút công phu nào, chỉ biết túm vào nhau cho đủ quân số, vô dụng hơn cả cục bột.
Cuối cùng Cố Quyết không đánh đám người kia tới mức nhập viện, bởi vì bọn họ chỉ đơn thuần muốn cướp tiền mà thôi.
Thi đại học xong, Cố Quyết chính thức kết thúc cuộc sống học sinh vô lo vô nghĩ của mình.
Nếu không đi học, anh có thể tùy thời tùy chỗ dẫn theo và che chở cho con trai, vì thế anh dọn về nhà.
Có lẽ là do rất lâu rồi không được nhìn thấy anh, chờ Cố Quyết trở về nhà, Tần Túc có vẻ vô cùng cấp bách.
Biết được tin anh muốn xuất ngoại học đại học mấy năm, Tần Túc liền lộ nguyên hình. Cố gia thường xuyên uống rượu vào bữa tối, nhưng không nhiều lắm, tuy nhiên khả năng vì Tần Túc có tâm sự nên cô ta trực tiếp uống say, sau đó làm trò trước mặt mọi người tỏ tình với Cố Quyết, mang chút tâm tư bị che dấu nhiều năm của cô ta thông báo cho toàn bộ thiên hạ.
Cả nhà bỗng dưng trở nên náo động.
Thời điểm cô anh tới tìm anh, Cố Quyết cũng nói thẳng chuyện dì giúp việc làm việc cho Cố gia mười năm đã tận mắt nhìn thấy Tần tiểu thư ngược đãi một con mèo còn chưa tới một tuổi. Không nói quá chi tiết mà Cố Quyết cho cô xem tận mắt vết sẹo trên người Bổn Bổn.
Anh dứt khoát nói huỵch toẹt ra “Cô, từ khuynh hướng ngược đãi động vật nhỏ có thể nhìn ra manh mối của một số bệnh tâm lý, cháu đối với Tần Túc không hề có hảo cảm, nhưng cô ta là con gái do một tay cô nuôi lớn, cháu đề nghị cô đưa cô ta đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Đừng gây tai họa cho người khác.
Nửa câu sau anh không nói ra miệng, nhưng cô của Cố Quyết là người hiểu lý lẽ, sau khi biết chuyện trong nháy mắt bà liền vỡ lẽ từ đầu đến cuối. Tần Túc cất giấu tâm tư suốt một năm, cả nhà ngoại trừ bản thân Cố Quyết thì không có ai phát hiện ra loại tình cảm bị che dấu này, tất cả mọi người đều cho rằng Tần Túc chỉ thích Cố Quyết như anh trai, không nghĩ tới loại thích này……
Hơn nữa lại đem sự phẫn nộ chuyển dời lên người con mèo của anh……
Cuối cùng cô anh nói lời xin lỗi với anh, Cố Quyết nhanh chóng ngăn cản. Người sai là Tần Túc, anh không cần người khác thay cô ta xin lỗi, anh cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên bất kỳ ai.
Kỳ thật Cố Quyết cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì dựa theo kịch bản phim truyền hình nào đó, đoán chừng người trong nhà phát hiện cô em gái không có quan hệ huyết thống thích anh trai, bọn họ không chỉ không chia rẽ mà còn nhiệt tình tác hợp.
Đơn giản vì người nhà anh đều là người bình thường, ba mẹ và anh trai anh vô cùng hiểu loại phản ứng tâm lý này, Cố phu nhân đã từng nói phải tìm cho Cố Minh Cố Quyết một người vợ giống Tần Túc, lúc này cũng im bặt không nhắc tới chuyện đó nữa.
Cho tới nay Cố gia đều có ý mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang nước ngoài, trong hai năm này thị trường trong nước vô cùng ổn định, sau khi Cố Minh tốt nghiệp đại học cũng muốn xuất ngoại học chuyên sâu, vì thế vợ chồng Cố thị dứt khoát tạm thời chuyển nhà ra nước ngoài.
Tất cả những hồi ức có liên quan tới cô đều dừng lại ở mùa hè năm đó.
Khi đó vừa vô tâm vô phế, còn có chút ngu ngốc.
Sau này Cố Quyết không ngừng suy nghĩ như vậy.
Nhiều năm qua Cố nhị thiếu chưa từng sinh ra cảm giác khác lạ nào đối với nữ sinh, Nguyễn An An là người đầu tiên.
Anh đã quen làm tất cả một mình, biết rõ được thích là một việc phiền toái, hơn nữa Tần Túc khiến anh càng cảm thấy kiên định với suy nghĩ như vậy.
Nhưng ngược lại, trong tiềm thức của anh, anh cũng chưa từng suy xét tới phương diện “Mình sẽ thích ai”.
Khi đó, dường như anh chỉ quy kết hành vi đi nhìn Nguyễn An An của mình là vì…… Thú vị và “Nhìn hộ Bổn Bổn”.
Cho nên sau này khi ở nước ngoài, mỗi lần nhớ lại anh đều cảm thấy mình đúng là ngu xuẩn.
Khi đó anh điên cuồng ám chỉ chính mình, tất cả cảm giác đặc thù dành cho cô đều bởi vì cô đã cứu con trai của anh, anh cảm thấy thú vị mà thôi, điều khó chịu hơn chính là anh còn gượng ép thuyết phục chính mình……
Thú vị cái rắm, suy nghĩ đó thật sự giống một nhà phê bình ngớ ngẩn.
Trình tự rõ ràng chính là ——
Anh nhặt được con trai, anh lạc mất con trai.
Cô nhặt được con trai của anh, anh coi trọng cô.
Thật thần kỳ.
Đây là kiểu kịch bản con trai dẫn dắt ba tìm được mẹ hơn nữa còn rơi vào bể tình, chẳng qua cái bể tình này bị anh bước vào trước một bước.
Gương mặt của Cố Quyết ở nước ngoài cũng vô cùng nổi tiếng, càng miễn bàn tới việc anh là hậu vệ toàn mỹ của đội vô địch giải bóng rổ trong trường đại học, sự nổi tiếng tăng cao khiến người ta giận muốn sôi người, những lời tỏ tình thậm chí càng ngày càng trực tiếp hơn……
Mặc kệ là nam hay nữ, đều có.
Ngay cả đám anh em lúc trước cũng phải xác nhận một chút xem anh là thẳng hay cong mới yên tâm.
Sau đó có một nữ sinh Châu Á, thời điểm cô ấy đi phía trước anh, hình dáng có tới 90% tương tự Nguyễn An An.
Tóc đen thẳng, ngay cả độ dài ngắn cũng giống nhau. Cô mặc trang phục to rộng, khá giống với bộ đồng phục trên người Nguyễn An An.
Trong tiếng ồn ào của đám bạn bên người, Cố Quyết đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy nữ sinh kia kinh ngạc tới mức đỏ mặt thì cảm giác mất mát che trời lấp đất bao phủ lên người anh.
Tuy nhiên, kể từ đó mọi người đều biết ——Bông hoa lạnh lùng của học viện ngoại thương thích người có mái tóc đen thẳng.
Ngoại trừ học tập cùng chơi trò chơi, đối với vấn đề này Cố Quyết vẫn luôn cảm thấy hứng thú rã rời.
Thẳng đến ngày nọ về nhà, nhìn thấy Bổn Bổn đang chơi đồ chơi, nhìn nó gần như đã không thể nhìn ra vết sẹo trên chân.
Anh đột nhiên rất nhớ mùa đông năm ấy.
Mùa đông năm đó, vào tiết thứ tư mỗi buổi chiều anh đều đúng giờ đi ngồi xổm ở đầu tường đợi cô.
Vô cùng hoài niệm cảnh anh dựa lưng vào thân cây, vừa chơi lá cây vừa nhìn cô gái nhỏ phía dưới thầm thì nói chuyện với mèo, nghe cô phàn nàn về giảng viên nào đó phiền toái lại đáng ghét, nhìn cô vì mèo của anh mà dán thông báo khắp nơi. Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh mình lưu luyến mang con trai về nhà.
Vì sao không nhớ tới người khác mà cố tình chỉ nhớ mình cô, vì sao nhìn thấy mái tóc đen thẳng sẽ hoảng hốt…… Thời điểm còn là thiếu niên, tất cả những tâm tư vụng về đó ngày càng trở nên rõ ràng.
Là thích.
……
Cố Quyết cũng cảm thấy lúc trước bản thân mình thực sự ngu ngốc, cho nên anh không dám nói cho bất kỳ ai về câu chuyện liên quan đến Nguyễn An An, anh chỉ là nói đại khái và lược bỏ một số chi tiết, vì chuyện này anh còn bị Tiết Chiêu trêu chọc “Phản xạ hình cung có thể vòng quanh trái đất”.
Có một số việc không thể nói với Nguyễn An An.
Cố Quyết cũng không nhắc tới những chuyện liên quan tới Cố gia, anh chỉ nói lúc ấy anh ở nhờ nhà thân thích bên này, còn chuyện Bổn Bổn đi lạc anh lấp liếm cho qua.
Cố Quyết quay đầu nhìn người bên cạnh đầy mặt ngơ ngác, anh mỉm cười nhìn cô “Hình như em có một bụng vấn đề muốn hỏi anh?”
“Không phải……” Nguyễn An An chậm rãi tiêu hóa những lời anh nói.
Cố Quyết nói rất ngắn gọn, khi vừa nghe đến đoạn thời điểm anh đến trường trung học số 1 đánh nhau kết quả lại nhìn thấy cô đang cho Bổn Bổn ăn, trong lòng cô lập tức xuất hiện một loạt các vấn đề “Từ từ, vì sao khi nhắc đến chuyện đánh nhau bộ dáng của anh lại có vẻ đắc ý như vậy?”, “Mẹ kiếp, không ngờ bọn họ lại có duyên phận sớm như vậy!”, “Chẳng phải Bổn Bổn trở thành người mai mối sao?!”.
Nhưng sau đó……
Nguyễn An An lại cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Em và Bổn Bổn ở dưới nói chuyện, anh ngồi trên tường nghe lén?”
Chuyện ngu xuẩn lúc trước…… Hiện tại bị đương sự vặn hỏi, Cố Quyết hiếm khi sinh ra cảm giác xấu hổ.
Anh nhéo nhéo mũi, “…… Không phải ngày nào cũng nghe, anh chỉ…… Đi vài lần mà thôi.” Mẹ nó. Trong lòng anh thầm mắng.
Nguyễn An An mở to hai mắt: “Vì sao anh không trực tiếp nói với em mà lại lẳng lặng mang nó đi?”
“…… Bởi vì lúc ấy có chút chuyện xảy ra trong nhà người thân.” Cố Quyết suy nghĩ, sau đó lại sửa một chút “Kỳ thật người đuổi Bổn Bổn đi chính là một đứa trẻ ghét mèo trong nhà…… Lúc ấy anh không có thể lập tức đón nó về, bởi vì anh sợ đón nó trở về sẽ lại xảy ra chuyện.”
Nguyễn An An: “A……”
Một bàn tay của cô đang nằm trong tay Cố Quyết, cô nhịn không được vươn bàn tay còn lại sờ sờ đầu nhỏ của con mèo đang ghé lên đùi Cố Quyết “Nhóc đáng thương……”
Cố Quyết nói tiếp: “Cho nên anh mới bàng quan nhìn em chăm sóc nó lâu như vậy.” Nguyễn An An cảm thấy bàn tay cô bị siết chặt, bên tai vang lên tiếng “Thật xin lỗi.”
“……”
Nguyễn An An ngay lập tức cảm thấy không được tự nhiên, cô giương mắt nhìn anh: “Vì sao anh lại nói xin lỗi…… cũng không phải anh sai, hơn nữa lúc ấy là em tự nguyện nuôi nó……”
“Không” Cố Quyết lắc đầu “Phải là ‘cảm ơn mới đúng’ dừng một chút, anh di dời tầm mắt “Câu ‘thật xin lỗi’ này …… anh xin lỗi vì đã nghe lén em nói chuyện với nó.”
“……” Người lưu manh đột nhiên trở nên đứng đắn thật đúng là có chút không quen.
Nhiều năm trước cô lải nhải với mèo nhỏ những gì, Nguyễn An An đã sớm quên.
Cô lập tức nói: “Không có việc gì, dù sao em cũng không nhớ rõ…… Khi đó em mới chỉ hơn mười mấy tuổi có thể nói cái gì chứ, khẳng định đều là mấy lời nói vô nghĩa.”
Nghe cô như vậy vừa nói, Cố Quyết đột nhiên nghĩ đến một việc.
Thời điểm anh hoàn toàn tỉnh ngộ “Mẹ nó, thì ra đây là tình yêu”, anh luôn nằm mơ, bởi vì anh cố tình ghi nhớ nên trong mộng mỗi một lời nói của cô đều rất rõ ràng.
Tỉnh lại…… anh liền chọn lựa những lời đó và viết vào một cuốn sổ.
Mỗi một lần nằm mơ là một lần bổ sung, sau đó trong cuốn vở kia tất cả đều là lời từ miệng cô.
…… Đương nhiên, chuyện này cũng không cần nói cho cô biết.
“Cho nên sau đó anh nhìn thấy em dán thông báo, biết em không thể nuôi dưỡng nó, anh đã mang Bổn Bổn đi?”
Cố Quyết gật đầu.
Đến bây giờ Nguyễn An An vẫn còn ấn tượng với chuyện này.
Lúc ấy chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ cô vẫn không tìm được người nuôi dưỡng, hơn nữa khi đó Bổn Bổn cũng không khôi phục tốt như bây giờ, một con mèo với vết sẹo dài trên khóe mắt chân lại có chút thọt, ngay cả nơi thu dưỡng mèo hoang cũng không muốn nó, vì thế mỗi ngày cô đều u sầu.
Thẳng đến một ngày cô dán thông báo, nói cái gì mà “Bổn Bổn rất đáng yêu, hy vọng người thích mèo có thể hảo tâm nuôi dưỡng”.
Sang ngày hôm sau Bổn Bổn liền biến mất, chỗ ổ mà cô dựng cho nó có một tờ giấy bị cục đá đè lên.
“Tôi nuôi nó, yên tâm đi.
—— người hảo tâm”
Chín chữ to, rất đẹp.
Rõ ràng là chữ viết của nam sinh, vừa nhìn bút pháp liền biết người trẻ tuổi, khí thế hiên ngang không kiềm chế được.
Không riêng gì chữ viết, còn có phong cách nói chuyện, Nguyễn An An vẫn luôn cảm thấy người thu dưỡng Bổn Bổn chắc hẳn là học sinh, trên đường tan học ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy nên đã nhặt Bổn Bổn về.
Một nam sinh viết chữ đẹp, tâm địa tốt.
Đây là ấn tượng duy nhất của cô đối với người chưa từng gặp mặt.
Những ngày sau đó cô rất nhớ mèo nhỏ, đặc biệt là mấy ngày mới nghỉ học về nhà, mỗi ngày đối mặt với một đám người khiến cô buồn nôn.
Nhưng theo thời gian trôi đi, thời gian hơn nửa tháng cũng khiến hồi ức trở nên dần phai nhạt.
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp lại “Người xa lạ” đã nhận nuôi Bổn Bổn .
…… Càng không nghĩ tới vòng đi vòng lại, người xa lạ kia hiện giờ lại là bạn trai cô.
Cho tới nay Nguyễn An An luôn chú trọng đến hình tượng của mình, ngoại trừ một số thời điểm nào đó sẽ nhịn không được mà nói lời thô tục.
Giống như hiện tại cô thật sự nhịn không được.
“Em vẫn không thể tin được……”, cả người Nguyễn An An lập tức dựa vào sô pha “Đây mẹ nó là cái duyên phận gì nha……”
“Vậy ngay từ đầu anh đã nhận ra em……” Nguyễn An An đột nhiên cảnh giác : “Cho nên thời điểm chúng ta mới làm quen, trong lòng anh đang ôm tâm thái gì?”
“…… Cảm thấy em là ân nhân cứu mạng con trai anh cho nên mới lau mắt mà nhìn em?”
Cố Quyết nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Nguyễn An An bị anh nhìn tới mức dựng tóc gáy.
“Anh cho rằng vừa rồi anh đã biểu đạt chính xác……” Cố Quyết thở dài “Tâm thái khi nhìn thấy đối tượng thầm mến.”
“……” Mẹ kiếp!
“Khụ……” Nguyễn An An thiếu chút nữa bị sặc nước miếng “Đối tượng thầm mến?…… Em???”
Cố Quyết thể hiện vẻ mặt “Em nói xem”.
“Em……” Nguyễn An An thật sự không khống chế được độ ấm chậm rãi xuất hiện trên gương mặt mình, ngay cả mắt cô cũng quên chớp “Anh thích em từ thời còn học cấp ba ……”
Cố Quyết: “Ừm.”
Ngoại trừ một chút bối rối lúc vừa rồi, thần sắc anh vẫn bình thường.
Ánh sáng trong nhà rất tốt, vốn dĩ màu sắc trong mắt Cố Quyết cũng vô cùng sáng rõ, nhìn tổng quát thì chúng xinh đẹp tựa hổ phách. Nhiều khi, anh không cần phải nói gì cả, chỉ cần liếc nhìn cô một cái là có thể cướp đi toàn bộ lực chú ý của cô.
Đây là…… đại soái ca mà cô coi trọng trong nháy mắt.
Hiện tại anh lại nói kỳ thật anh đã yêu thầm cô từ lâu.
…… Mẹ nó chuyện này nói ra sẽ có người tin sao? Ai sẽ tin? Ngay cả chính cô cũng không tin!!!
Chuyện này…… Quá…… Hạnh phúc rồi đi?
Gương mặt Nguyễn An An liên tục thay đổi nhiệt độ, nhịp tim cũng đập nhanh một cách không thể khống chế.
Cô nhìn Cố Quyết hơi cong môi, bộ dáng có chút bất đắc dĩ “Kỳ thật mỗi lần nghĩ đến việc ngả bài với em……anh đều cảm thấy thật sự rất sợ.”
Nguyễn An An sửng sốt, cô nhanh chóng phản ứng lại “Anh xấu hổ?”
Cảm thấy mình yêu thầm quá lâu sao?
“Không phải xấu hổ” Cố Quyết dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, “Anh rất sợ em cảm thấy năm đó anh giống một tên biến thái……”
“Phải nói là rất biến thái.” Nguyễn An An không chút do dự gật đầu “Nhưng mà em thích.”
Cố Quyết: “……”
Em cũng không cần thừa nhận nhanh như vậy đâu.
Nguyễn An An bình tĩnh lại, gương mặt vẫn còn hơi hồng, cô cười hì hì nói: “Chủ yếu là em quá kinh ngạc…… Sau đó tưởng tượng đến cảnh anh ngồi trên bờ tường rình coi em và con trai anh nói chuyện…… cảm thấy có chút ngốc.”
—— cùng với ngọt ngào.
Thật đáng tiếc, khi đó cô đã không phát hiện ra.
Nhưng đó cũng là một sự may mắn, cách nhiều năm như vậy hai người vẫn có thể gặp lại lần nữa.
Cuối cùng Cố Quyết cũng nói hết tâm sự, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Nếu hai người đã mở lòng với nhau, không bằng trực tiếp ngả bài đi “Lần trước em nói với anh, thời cấp ba em yêu thầm——”
Kỳ thật hôm nay cô tới đây không hề dự đoán được mình sẽ nghe được bí mật lớn như thế, cô còn muốn nói với anh chuyện đại sự đấy “Em có chuyện muốn hỏi, anh có muốn anh và em ——”
Hai người nói cùng lúc.
Hai chữ “Sống chung” vẫn mắc kẹt trong cổ họng Nguyễn An An.
Thanh âm của cô nhỏ hơn Cố Quyết, cho nên lời anh nói cô nghe rất rõ ràng, mà dường như Cố Quyết hoàn toàn không nghe được lời cô nói, hai người nhìn thẳng nhau, Nguyễn An An nói: “Anh nói trước đi.”
“Nam sinh mà em yêu thầm thời cấp ba……” Cố Quyết dừng một chút, không tình nguyện nói ra danh hiệu kia “Giáo bá trường em.”
Nhất thời Nguyễn An An không phản ứng kịp “…… Hử?”
“Chính là nam sinh học trường trung học số 1, tên gì anh quên mất rồi, lời nói thì ngạo mạn, đánh đấm thì không ra gì. Anh cũng không biết trường em tìm người như vậy làm giáo bá có phải đầu óc có vấn đề gì hay không.”
“Người này……” Cố Quyết nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng, từ trong khoảng trắng đương nhiên không phải từ ngữ tốt lành gì.
Anh gằn từng chữ một nói: “Thế nhưng em còn yêu thầm cậu ta.”
Nguyễn An An: “……”
Cố Quyết nói tiếp: “Sau khi em nói với anh chuyện này, anh vẫn luôn cảm thấy khả năng thời cấp ba ánh mắt em có chút vấn đề…… mãi cho đến đại học mới tốt lên.”
Nguyễn An An:……?
Nói ngắn gọn, thích giáo bá trường cấp ba là ánh mắt có vấn đề, còn thích Cố Quyết thì ánh mắt tốt.
Nguyễn An An bị nghi ngờ ánh mắt có vấn đề, nhưng cô hoàn toàn không tức giận, cô nhận thức một cách rõ ràng rằng bạn trai cô đang ghen tị.
Chỉ là cô đột nhiên liên tưởng đến chuyện lúc trước Cố Quyết bỗng dưng chạy đến dưới ký túc xá ôm cô không buông tay một cách khó hiểu. Khi đó, cô cảm thấy anh chỉ muốn nghe một câu thú nhận thật lòng, nhưng hiện tại ngẫm lại……
Anh đang……
Ăn dấm???
Nguyễn An An không trực tiếp trả lời anh nói, cô tìm được một điểm đáng ngờ: “Lúc trước anh nói anh đi đánh nhau ở trường trung học số 1 mới gặp được em…… Cho nên ngày trước anh thường xuyên đi đánh nhau?”
Cố Quyết “Ừ” một tiếng “cực kỳ lợi hại.”
Hiện tại tâm lý của anh hoạt động vô cùng phong phú.
Đặc biệt là sau khi tiết lộ chuyện mình yêu thầm bạn gái đã nhiều năm.
Ông đây thích em lâu như vậy, thậm chí còn đánh nhau với đám rác rưởi muốn giật tiền của em, mà trong lòng em lại nhớ thương người khác.
Nhiều lúc anh cũng vô cùng hối hận, lúc ấy nếu mình không quan tâm mọi chuyện mà nhảy xuống, có phải đã có thể cùng cô tiến vào hội những người yêu sớm hay không.
“……”
Nguyễn An An tự động xem nhẹ câu khoe khoang kia, cô duỗi tay cầm tay Cố Quyết “Chậc, thật không nghĩ tới nha, đôi tay này của anh không giống đôi tay của người hay đánh nhau.”
“…… Vậy giống cái gì?”
“Tay của nghệ sĩ dương cầm.” Nguyễn An An thuận miệng nói xong liền thả tay anh xuống, thở dài “Kỳ thật chuyện yêu thầm này có chút khó hiểu. Em chỉ có thể nói, thời niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện, lại nói người ta còn cứu em……”
Cố Quyết nhanh chóng ngước mắt: “Cứu?”
Nguyễn An An: “A, là ——” cô còn chưa nói xong.
“Cậu ta là đồ con lợn, ăn nhiều tới mức bao nhiêu năm như vậy anh vẫn còn nhớ rõ, cậu ta cứu em?” Cố Quyết trào phúng xong, lại ý thức được trọng điểm, “…… Em làm sao vậy? Vì sao lại được cậu ta cứu?”
“Ồ, em bị……” Nguyễn An An đang chuẩn bị nói ra hai chữ “Giựt tiền”.
Cô đột nhiên ý thức được lời vừa rồi của Cố Quyết không quá thích hợp.
“Này, anh dừng lại……” Nguyễn An An buồn bực “Không phải, em nói với anh em thích giáo bá trường em khi nào?”
“Trong trường em—— nếu nói tới giáo bá thì cậu ta là người hung dữ nhất theo đuổi em, hiện tại em vẫn còn nhớ rõ đấy……” Nguyễn An An chớp chớp mắt, “Nhưng em không thích cậu ta, mỗi ngày đều trốn tránh không kịp, sao có thể thích cậu ta?”
Cố Quyết: “……?”
Nguyễn An An còn nhớ rõ sau khi mình nói ra tâm sự thiếu nữ, đám chị em còn phổ cập cho cô mấy tin đồn về giáo bá trường học bên cạnh.
Khoa trương không có giới hạn, đơn giản chính là bất khả chiến bại ——
Suy nghĩ của Nguyễn An An đột nhiên dừng lại.
Trường bên cạnh.
Giáo bá.
Tường bao.
Kết hợp với lời Cố Quyết vừa nói, vậy chẳng phải là……?
Nguyễn An An và Cố Quyết mắt to trừng mắt nhỏ.
Tại sao cô đột nhiên cảm thấy, có một số việc giống như được đả thông, giải thích hợp lý.
Ví dụ như vì sao thể lực của Cố Quyết lại tốt như vậy.
Ví dụ như có nhiều thời điểm tứ chi của anh phản ứng nhanh tới mức không thể tưởng tượng được.
Đối với một giáo bá đủ tư cách mà nói, những cuộc chinh chiến tứ phương ắt không thể thiếu đi, đánh nhau hao phí thể lực, chạy trốn hao phí thể lực…… Thể dục tốt thì có gì hiếm lạ? Phản ứng của tứ chi càng giống như bản năng nhiều hơn.
Mà giọng nói của anh……
Thời kỳ niên thiếu và hiện tại không giống nhau cũng là chuyện đương nhiên đi.
“Cái kia, em nhớ rõ em chỉ nói với anh người em yêu thầm là giáo bá……” Đại não Nguyễn An An vẫn còn đang ngây ngốc, thanh âm cũng nhỏ, nhưng trong căn phòng đang an tĩnh lại phá lệ rõ ràng: “Em chưa từng nói là giáo bá trường em, tự anh suy diễn à……”
Mạch não trong đầu Cố Quyết gần như bị đứt cái phựt.
Cùng lúc đó, một ý niệm mà trước kia chưa bao giờ nghĩ tới lại chui từ dưới đất chui lên.
Trầm mặc ba giây, anh mở miệng: “Đó là……”
Nguyễn An An nhẹ giọng ngắt lời anh: “Trường bên cạnh……”
“Là giáo bá trường trung học số 7, trước kia em không hay chú ý tới chuyện trường khác” Nguyễn An An trừng lớn đôi mắt, càng nói thanh âm càng nhỏ “Vẫn là đám chị em nói cho em…… giáo bá kia họ Cố.”
“……?”
Mẹ kiếp.