Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Khương Di ở bên ngoài nghe được tiếng hai người nói chuyện, cũng đi theo tiến vào xem náo nhiệt.
Cô đỡ khung cửa, vẻ mặt hưng phấn: “Sao thế sao thế! Viện Nhi vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”
Nguyễn An An còn chưa kịp tường thuật lại, cánh tay Khương Di đã bị Ân Viện túm lấy “Không lớn không nhỏ, gọi tớ là gì?”
Nói đến vấn đề xưng hô, ngày thường nếu không phải tất yếu, ba các cô đều không cố định cách xưng hô với nhau, ví dụ như “Ai”, “Bảo bối” cùng “Thân ái” đều là những từ ngữ Nguyễn An An thường sử dụng.
Nhũ danh của Nguyễn An An cũng không được cố định, mẹ và ông bà ngoại đều gọi cô là An An, nhưng từ sau khi lớn lên dường như bạn bè càng thích dùng từ láy “Nguyễn Nguyễn” để gọi cô nhiều hơn, gọi ra rất thuận miệng. Hơn nữa Khương Di cũng nói hai âm “Mềm mại” vô cùng thích hợp với cô, cho nên hai người bọn họ thường xuyên gọi nhũ danh của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nhũ danh của Ân Viện và Khương Di thì có chút kỳ quái.
Khi Khương Di còn nhỏ luôn cất giữ các loại chocolate tinh xảo ngọt ngào nhất thế giới trong nhà nhưng không hề ăn, ngược lại lại thích nhất là kẹo gừng. Những đứa trẻ khác ăn kẹo trái cây, còn cô thì ăn kẹo gừng, người khác ăn kẹo mềm, còn cô vẫn ăn kẹo gừng …… ông nội Khương thấy cháu gái thích ăn kẹo gừng như vậy, liền đặt cho cháu gái một nhũ danh gọi là Khương Khương.
Nhũ danh của Ân Viện là Viện Viện.
Kỳ thật đó cũng không có gì kỳ quái, mà ngược lại còn có chút đáng yêu, chính là Ân Viện sau khi lớn lên hiểu chuyện rồi thì ghét bỏ nhũ danh của mình quá không phù hợp với tính cách của mình nên tự động vứt bỏ.
Ân Viện là người lớn tuổi nhất trong ba người, cho nên thời điểm Nguyễn An An và Khương Di nói giỡn hoặc có việc cầu người sẽ gọi cô là chị.
Khương Di co được dãn được, lập tức nhận sai, lúng túng cười hì hì nói: “Chị.”
Lúc này Ân Viện mới buông lỏng tay.
Nguyễn An An bị hai cô chọc cười, chuẩn bị nói lại cho Khương Di nghe một lần “Không có gì, chính là thời điểm tớ dưỡng da, cậu ấy hỏi tớ vì sao vẫn còn dùng loại kem thảo mộc một trăm tệ này……”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong ——
“Mẹ kiếp!” Phản ứng của Khương Di không khác Ân Viện là bao, thậm chí càng thêm phần kịch liệt, cô ấy lập tức ngắt lời cô “Cậu thật sự vẫn đang dùng sao?!”
“Tớ không……”
Nguyễn An An đang muốn nói chuyện, lại bị ngữ điệu như bắn súng liên thanh của Khương Di đánh trở về: “Chị em tốt! Quá liều mạng rồi! Chắc hẳn cậu cũng không cần dùng gương mặt này tới giả nghèo đi! Khả năng chồng cậu căn bản không nhận ra cậu sử dụng loại mỹ phẩm dưỡng da nào đâu, cậu hà tất phải làm vậy???”
Nguyễn An An: “……”
…… Hai người này thật sự lo lắng cho gương mặt của cô.
“Cậu đừng vội, nghe tớ nói xong, bên trong hộp này đã bị tớ đổi……” đồng thời Nguyễn An An lại đưa cho Khương Di nhìn thử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Di cũng dùng loại kem này, đối với loại kem màu trong suốt này vô cùng quen mắt, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: “A……”
“Vậy sao cậu không nói sớm!”
Nguyễn An An vô tội: “Cậu cũng không cho tớ cơ hội giải thích.”
Nhìn thấy phản ứng quá khích của hai người này, Nguyễn An An cảm thấy mình nên bênh vực cho nhãn hiệu này một chút: “Kỳ thật các cậu đừng nhìn nó rẻ tiền, loại kem này dưỡng ẩm thật sự khá tốt, chỉ là không có công hiệu khác mà thôi.”
Ân Viện nghe đến đây, mắt trợn trắng đi ra ngoài.
Khương Di “Này” một tiếng “Vậy vì sao cậu còn muốn đổi ?”
“……” Nguyễn An An: “Tớ cũng không phải thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, đã bắt đầu đến giai đoạn chống lão hóa rồi……”
Đương nhiên không thể lấy gương mặt mình ra giỡn.
Cuối cùng Nguyễn An An soi gương vỗ vỗ lên mặt mình hai lần, xác nhận không có gì thay đổi mới về phòng bò lên giường, không quá hai phút đã đi vào giấc ngủ.
Một tuần kế tiếp lối sống sinh hoạt đều rất có quy luật.
Ban ngày ở công ty mệt chết mệt sống, buổi tối trở về gọi điện thoại vào một khoảng thời gian cố định cho Cố Quyết.
Nguyễn An An lấy lý do vì đang là kỳ nghỉ nên người trong nhà đều đi ngủ sớm, thời gian quy định từ 9 giờ đến 10 giờ tối, sau khi nói chuyện xong hai người sẽ chơi trò chơi một lát. Với quyết định này Cố Quyết cũng hoàn toàn không có ý kiến.
Thời gian hai người nói chuyện với nhau dài ngắn không đồng nhất, cho dù Nguyễn An An không thể phàn nàn về những vất vả thống khổ ban ngày của mình thì cũng có rất nhiều điều để nói chuyện. Trong đó Bổn Bổn sắm một vai trò rất quan trọng.
Đương nhiên, điểm nhấn lớn nhất vẫn là lời nói cợt nhả của người nào đó.
Mở đầu là “Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em, em có muốn biết đó là giấc mơ gì không”, và kết thúc bằng “Anh nhớ em”, câu chuyện tưởng chừng một ngày so với một ngày càng tồi tệ hơn.
Buổi tối mỗi ngày thật sự là hi vọng duy nhất trong sinh hoạt của Nguyễn An An, khi làm việc tới mức to đầu vào ban ngày, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô chính là: Nắm chặt thời gian làm xong rồi về nhà là có thể nói chuyện và chơi game cùng Cố Quyết.
……
Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau khi rơi một trận tuyết, hai ngày trước tết, Nguyễn An An trở về nhà cũ Nguyễn gia một chuyến.
Nhà cũ Nguyễn gia là nơi ở của ông nội Nguyễn Đông Minh của cô.
Tóm lại đại gia tộc vẫn phải có một nhân vật trung tâm, hiện tại tuy nói quyền lực của Nguyễn gia gần như đều nằm trong tay Nguyễn Chính, nhưng lão gia tử mới là trụ cột thực sự trong nhà.
Nguyễn Đông Minh đã gần 80 tuổi rồi, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh. Theo thông lệ ăn tết hàng năm của Nguyễn gia thì con cái trong nhà phải dắt vợ con trở về nhà cũ sống hai ngày.
Thời điểm Nguyễn An An đến nơi phòng khách không một bóng người, sau khi chào hỏi bảo mẫu trong nhà, bảo mẫu chỉ lên lầu “Ở phòng sách trên tầng, chờ cháu nửa ngày rồi.”
Bảo mẫu đã ở ngôi nhà cũ này vài thập niên, ngữ khí nói chuyện quen thuộc mà thân mật, Nguyễn An An cười nói cảm ơn, bước chân nhẹ nhàng đi lên tầng.
Khả năng cô là người may mắn, có lẽ ông trời luôn muốn bồi thường cho cô một chút gì đó.
Ví dụ như tuy rằng cô và mẹ tách ra nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn không có tin tức xấu truyền về, chứng minh rằng còn có khả năng chờ được tin tức tốt.
Ví dụ như thiếu niên trong mối tình thầm mến sơ khai của cô, vòng đi vòng lại, cuối cùng hai người vẫn gặp lại nhau.
Ví dụ như cô không có một người ba tốt, nhưng lại có một người ông tốt.
Thời điểm Nguyễn An An mới vừa dọn về Nguyễn gia, kỳ thật cô rất muốn chung sống hòa thuận với cô em gái Nguyễn Lâm này.
Nguyễn Lâm lớn lên khá đẹp, ăn mặc lại càng tốt, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Tuy nhiên sau nhiều lần tiếp cận, cuối cùng cô cũng phát hiện ra người em gái này có địch ý quá lớn với cô. Ví dụ như cắt hỏng búp bê Tây Dương của cô, hay cô không làm gì mà Nguyễn Lâm cũng sẽ trừng mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
Hiện tại nghĩ lại, khi đó Nguyễn Lâm còn nhỏ tuổi hơn cô sao có thể có năng lực phán đoán, cô ta không thể giải thích được nhưng lại chán ghét cô như vậy, tất nhiên là có liên quan đến lời xúi giục của mẹ cô ta.
Tuy nhiên tại thời điểm đó Nguyễn An An cũng không phân biệt được lòng người, bị bắt nạt cô đương nhiên sẽ không thể hiện mình yếu thế, nhưng tới khi ở một mình một người sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.
Ba, em gái cùng cha khác mẹ, mẹ kế đều là những người hoàn toàn xa lạ.
Nguyễn An An không biết nên dựa vào ai, rốt cuộc ba cô thích em gái như vậy, sao cô có thể đi cáo trạng với ba…… Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc bảo mẫu lại là người dễ gần nhất.
Thẳng đến ngày cô gặp được ông nội Nguyễn.
Trước mặt cô, Nguyễn Đông Minh và Nguyễn Chính cãi nhau một trận.
Nguyễn Đông Minh bị chọc giận, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, bởi vì ông không hề biết chuyện cô được đón trở về, Nguyễn Chính giấu diếm ông về sự tồn tại của cô. Mà trước đó, Nguyễn Đông Minh cũng đã trao phần lớn cơ nghiệp của Nguyễn gia cho Nguyễn Chính, cho nên cuộc cãi vã mới cực kỳ nghiêm trọng.
Cô không nhớ rõ nội dung cụ thể trong cuộc cãi vã của hai người, có quá nhiều chuyện phức tạp, gia đình, hợp tác, chính trị, địa vị, cổ phiếu…… Đều là những nội dung cô không thể lý giải.
Nhưng trước sau Nguyễn An An vẫn luôn nhớ rõ, cuối cùng Nguyễn Đông Minh đi tới, đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô.
Lão nhân gương mặt hiền từ nói với cô, đứa trẻ ngoan, cháu có muốn tới sống cùng ông một thời gian hay không?
Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng dựa vào trực giác Nguyễn An An vẫn không chút do dự gật đầu.
Và đương nhiên trực giác của cô rất chính xác.
Ở chỗ của ông nội mấy tháng, đó là thời gian vui vẻ nhất của cô ở Nguyễn gia.
Nguyễn An An đẩy cánh cửa phòng sách quen thuộc ra, thăm dò nhìn vào trong : “…… Ông nội?”
Nguyễn Đông Minh đeo kính viễn thị đọc sách, nghe tiếng thì nhanh chóng quay đầu.
Kỳ thật đầu tóc của ông đã bạc trắng, nhưng mỗi năm thời điểm ăn tết đều phải cố ý nhuộm thành màu đen, dường như là cố ý muốn trẻ trung có tinh thần trước mặt đám tiểu bối.
Nguyễn An An cười hì hì đi qua  “Chậc chậc, ông nội thật sự là trẻ ra theo năm tháng nhé.”
Nhà cũ không phải nơi tùy tiện lui tới, cô và Nguyễn Đông Minh đã rất lâu không gặp mặt.
Khi còn nhỏ Nguyễn An An đã biết điều này.
Tuy rằng cô lưu luyến nơi này, nhưng sau khi biết được mình không duyên cớ ở lại nhà cũ một thời gian sẽ khiến người ngờ vực, thì chủ động nói muốn dọn về nhà, sau đó cô bắt đầu chuyển tới trọ trong trường.
Cũng nhờ việc trọ ở trường mới có thể gặp được Khương Di và Ân Viện.
Ông cháu hai người hàn huyên một lát, Nguyễn Đông Minh hỏi: “Lần này có thể ở lại lâu một chút chứ?”
Mấy năm trước, thời điểm trong nước ăn Tết Âm Lịch thì bên kia Nguyễn An An khai giảng. Năm thứ nhất cô xin nghỉ bay trở về hai ngày, nhưng máy bay đường dài và lịch trình chặt chẽ khiến cô thật sự ăn không tiêu. Vì thế Nguyễn An An đổi thành chúc tết các trưởng bối qua video.
Năm nay Lâm Tùng Bách dặn dò cô mấy trăm lần rằng phải ăn tết ở Lâm gia, cho nên Nguyễn An An cũng chỉ có thể ở đây một ngày.
Sau khi nói xong, trong nháy mắt mặt mũi Nguyễn Đông Minh lập tức xụ xuống, Nguyễn An An nhanh chóng di dời lực chú ý của ông: “Ông nội, bà nội đâu? Vẫn chưa rời giường sao?”
“Ừ, bà nội con không dậy sớm được, choáng váng đầu.” Nguyễn Đông Minh đứng dậy, “Ông dẫn con đi xem.”
Đề tài này mới được tính là trôi qua.
Chờ Nguyễn An An đi gặp bà nội xong, lại hàn huyên mấy chục phút, thời điểm xuống tầng, phòng khách đã vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm đông đúc nhất là ngày đầu năm mới, mà vào ngày đó trước nay Nguyễn An An chưa từng có mặt ở đây, năm nay cũng vậy.
Sự tồn tại của Nguyễn An An ở Nguyễn gia cũng không phải bí mật.
Giống như một bí mật mọi người đều biết nhưng lại im miệng không nói ra.
Hôm nay là hai ngày trước tết, chỉ có hai nhà đến nơi này, một nhà Nguyễn Chính và  một nhà em trai Nguyễn Chính.
Nguyễn Chính là người bận rộn, tài xế đưa vợ và con gái ông tới trước, còn mình thì không lộ diện. Mà đối với Nguyễn phu nhân và Nguyễn tiểu công chúa, Nguyễn An An đương nhiên sẽ không thèm để ý.
Không biết vì sao chú nhỏ của cô không có ở phòng khách, vì thế cô trực tiếp ngồi xuống bên người thím.
“Ai nha, đã nhiều năm không gặp An An”, thím cô cười nói “Thật là càng ngày càng xinh đẹp.”
Gia trưởng tốt khả năng sẽ không thật sự dạy dỗ ra đứa trẻ ngoan, tựa như Nguyễn Đông Minh mỗi ngày mắng Nguyễn Chính là tên hỗn đản, tựa như Lâm Tùng Bách mỗi ngày đều mắng mẹ cô tùy hứng làm bậy không nghe lời.
Từ thời cao trung sau khi gặp qua những người khác của Nguyễn gia, Nguyễn An An phát hiện bất cứ là ai trong Nguyễn gia cũng đều đối xử tốt với cô hơn mấy vị trong nhà kia.
Nhưng cho dù tốt như thế nào thì thân phận của cô đối với bọn họ nói chung đều có chút xấu hổ. Cả gia đình này người đối xử với cô nhiệt tình nhất, trừ bỏ ông bà nội, đại khái chính là người chú đang bận rộn chuyện gì đó mà vắng mặt cùng người thím trước mặt này.
Mối quan hệ của cô và Nguyễn Lâm đã đạt tới trình độ không cần diễn kịch nữa rồi. Toàn bộ quá trình ngoại trừ dùng ánh mắt công kích đối phương ra thì bên ngoài hai người không hề có bất cứ chút giao lưu nào. Vị Nguyễn phu nhân đương nhiệm đạo hạnh so với con gái mình thì cao hơn một bậc, còn cười nói quan tâm tới sinh hoạt của cô.
Dù sao cũng là cửa ải cuối năm, thời điểm chuẩn bị cơm trưa, hai người con dâu đứng dậy tới phòng bếp hỗ trợ việc chuẩn bị đồ ăn. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyễn An An và Nguyễn Lâm.
Dường như Nguyễn Lâm không muốn ở cùng một chỗ với cô, chịu đựng chưa tới hai phút cũng đứng dậy vào phòng bếp.
Chân trước cô ta vừa mới rới đi, cổng lớn có một thiếu niên tiến vào.
Nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, mà thiếu niên này lại giống như không cảm nhận được cái lạnh, ăn mặc rất đơn bạc. Người cao chân dài, áo khoác màu đen, áo len bên trong cũng rất mỏng, thân hình thiên gầy, một thân trang phục màu đen khiến hình dáng càng thêm tuấn tú.
Con trai của chú nhỏ, Nguyễn Nghiên.
Khi còn nhỏ thời điểm Nguyễn An An sống tại nhà cũ đã từng chơi cùng cậu ta, nhoáng một cái, cậu bé lúc trước đã cao lớn đẹp trai như vậy.
Tuy rằng nhiều năm như vậy không cắt đứt liên hệ, nhưng hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau qua mạng mà thôi.
Hai người vừa đối diện, Nguyễn An An còn chưa kịp nghĩ ra lời dạo đầu.
Ngược lại Nguyễn Nghiên đã nhướng mày chào hỏi trước: “Nguyễn An An?”
“……Cậu vừa gọi chị là gì?” Nguyễn An An “Chậc” một tiếng: “Đừng có không biết lớn nhỏ, gọi chị.”
Nguyễn Nghiên giống như không nghe thấy, sau khi cởi áo khoác xong liền ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, tự nhiên nói: “Thiếu chút nữa đã quên, năm nay chị tốt nghiệp.”
Nguyễn Nghiên nhỏ hơn cô ba tuổi.
Vốn dĩ là năm nay học năm nhất, nhưng bởi vì gây chuyện mà bị lưu ban, cho nên năm nay cậu ta vẫn đang học lớp 12.
Lúc trước chuyện lưu ban Nguyễn An An có nghe ông nội cằn nhằn, nói Nguyễn gia muốn khơi thông quan hệ cho cậu ta nhưng cậu ta không muốn, nói cái gì mà tất cả anh em của mình đều lưu ban, mình làm lão đại đương nhiên sẽ ở lại với bọn họ.
Lời nói đặc biệt dễ nghe, đặc biệt nghĩa khí, chỉ là thiếu chút nữa bị ba cậu ta đánh gãy chân.
Hơn nữa thật trùng hợp, trường Nguyễn Nghiên học chính là trường năm đó đối diện với trường cô —— Trường trung học số 7, cũng chính là trường học cũ của Cố Quyết.
Thiếu niên này cũng rất biết gây chuyện thị phi, đối với chuyện tình cảm nam nữ đều không có hứng thú, chỉ có đánh nhau mới khiến cậu ta cảm thấy hứng thú. Nếu không phải ba cậu ta quản nghiêm hơn nữa so với Nguyễn Nghiên còn biết đánh đấm hơn thì có lẽ cậu ta đã nhận được gậy tiếp sức của Cố Quyết, có thể trở thành giáo bá thứ hai lưu danh sử sách.
Nguyễn An An nhìn cậu ta trong chốc lát, đột nhiên nói: “Này, chúng ta thương lượng một chút.”
Nguyễn Nghiên chơi di động, không chút nghĩ ngợi nói: “Không chơi.”
Nguyễn An An: “Cậu biết Đánh cờ ly không?”
Nguyễn Nghiên: “…… Học sinh còn có ai không biết sao?”
“Cậu giúp chị” Nguyễn An An trực tiếp bỏ qua lời cự tuyệt của cậu ta “Chờ lát nữa Nguyễn Lâm trở lại, cậu nhớ rõ nói chuyện phải mở lớn giọng hơn một chút, hỏi chị ‘Chị, chị tham gia đánh cờ ly sao, xếp thứ mấy’, nhớ chưa?”
“……”
Nguyễn Nghiên nhăn mày nhìn cô chằm chằm: “Em có bệnh hay gì?”
Rồi sau đó nhíu mày nói: “Em không hỏi, ấu trĩ.”
Nguyễn An An nghe vậy cũng không nói gì nữa, vốn dĩ cô cũng không nghĩ cậu ta sẽ đáp ứng, chủ yếu là vì cô không biết nên nói chuyện gì với học sinh học lớp 12 mà thôi, bầu không khí sinh động một chút mới tốt.
Cho nên khi Nguyễn Lâm từ phòng bếp ra ngoài, thời điểm cô ta và Nguyễn Nghiên chào hỏi, Nguyễn An An cũng chỉ chuyên tâm chơi di động, không ngẩng đầu.
Một phút sau, Nguyễn Nghiên đột nhiên hắng giọng nói.
Nguyễn An An nghi hoặc nhìn qua, gương mặt thiếu niên có chút mất tự nhiên mở miệng: “…… Chị.”
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng là cắn từng chữ một.
Đuôi mắt Nguyễn An An quét về phía Nguyễn Lâm thấy cô ta cũng quay đầu lại, ở đây có hai người “chị” đều tập trung tầm mắt lên người cậu ta.
Nguyễn Nghiên cứng đờ đọc lời kịch: “Chị…… Tham gia đánh cờ ly sao?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn An An, trong mắt tràn ngập xấu hổ “Xếp…… xếp thứ mấy?”
“…………”
Giờ khắc này, Nguyễn An An rất muốn cười, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Năm đó thời điểm cô dọn đến sống cùng ông nội, người quá nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, Nguyễn An An nghiễm nhiên coi Nguyễn Nghiên trở thành người thân, tất cả những chuyện nghẹn trong lòng đều nói với cậu.
Tuy rằng cô không biết hiện tại Nguyễn Nghiên có còn nhớ hay không, nhưng cho tới nay Nguyễn Nghiên không thích Nguyễn Lâm là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Quả nhiên cậu ta vẫn là đứa trẻ năm đó, miệng thì chê bai nhưng thân thể lại thành thật.
Như vậy nghĩ, Nguyễn An An bắt đầu nước chảy mây trôi biểu diễn.
Cô diễn rất tự nhiên, biểu cảm cùng ngữ khí có ba phần không chút để ý, ba phần lơ đãng, ba phần xem thường danh lợi, một phần khiêm tốn nho nhỏ, nói: “Chị sao? Thứ nhất.”
Nguyễn Nghiên nâng tay lên, động tác rất chậm mà “Bạch bạch” vỗ tay cho cô, mặt vô biểu tình khen ngợi: “Oa, thật lợi hại.”
Không biết cậu ta đang khen ngợi vị trí thứ nhất hay là châm chọc kỹ thuật diễn xuất của cô.
Vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng câu chuyện đến đây liền kết thúc.
Lại không nghĩ rằng, sau khi Nguyễn Nghiên vỗ tay xong, thế nhưng còn phát huy vượt xa người thường nhìn về phía Nguyễn Lâm.
“Chị Nguyễn Lâm” cậu ta đặt câu hỏi một cách chân thành, rõ ràng là thể hiện sự quan tâm “Chị cũng tham gia đúng không? Thứ tự thế nào?”
“…………”
Mẹ kiếp, đây là em họ ma quỷ gì vậy.
Đầu tiên là hỏi Nguyễn An An một người đứng đầu cả nước, sau đó lại hỏi Nguyễn Lâm.
Nguyễn Lâm quả thực bị câu hỏi của cậu ta làm cho biến sắc, vội vàng ném xuống một câu “ Hơn một trăm” sau đó chưa ngồi ấm chỗ trên sô pha đã đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tốc độ cực nhanh, như là phía sau có hồng thủy mãnh thú gì đó.
Nguyễn An An nghẹn cười tới mức cả người phát run, dựa trên sô pha che miệng, nhịn một hồi lâu mới không cười ra tiếng.
Nhìn sắc mặt Nguyễn Nghiên thập phần khó chịu, nghĩ đến người em trai nghiện game của Cố Quyết, cô lập tức nhắn tin WeChat cho anh.
——【 Có em trai cảm giác cũng rất tốt nha. 】
Bởi vì lệch múi giờ, thời điểm nhận được tin nhắn WeChat của Nguyễn An An, bên kia Cố Quyết đang là 11 giờ tối.
Anh đang chuẩn bị đi dự party thoát kiếp cô đơn 1 người bạn của Cố Minh.
Cố Quyết dùng tay phải mở cửa xe, tay trái mở khóa màn hình, thời điểm nhìn thấy tin nhắn, anh bỗng chốc sửng sốt.
Vợ yêu: 【 Có em trai cảm giác cũng rất tốt nha . 】
Vợ yêu: 【 Em trai anh nghiện game rất nặng sao ? 】
“……”
Em trai……?
Cố Quyết suy nghĩ trong chốc lát.
À, hình như vài tháng trước, lúc hai người cùng nhau ăn cá anh đã từng nhắc tới một chút chuyện liên quan tới Cố Minh. Lúc trước thuận miệng nói đó là em trai, không nghĩ tới cô liền nhớ kỹ như vậy.
Cố Quyết nhớ lại trạng thái gần đây của Cố Minh, thực sự cầu thị nói: 【 Nghiện game càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ chơi trò chơi, còn muốn yêu đương ở trong game, mỗi ngày đều bị ba anh mắng. 】
Vợ yêu: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha】

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui