Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

 Cố Quyết nhìn màn hình, nhân vật【 Tôi yêu mềm mại 】chậm rãi ngã xuống đất.
“Không chỉ nam chính vui muốn điên luôn” mà cô gái nhỏ bên người còn nghiêm trang nói hươu nói vượn, ngắm tới ngắm lui đôi mắt tiết lộ tâm tư của mình “Bạn học kia của em, cũng giống như nam chính trong tiểu thuyết nam kia, cậu ta vui vẻ tới mức muốn bay lên.”
Cố Quyết không còn lời gì để nói.
Nam chính vui muốn điên luôn?
Cô đang ám chỉ một cách chói lọi —— thân ái, đến lúc bạn gái anh thẳng thắn với anh, anh cũng phải vui muốn điên luôn nha ~
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
......
Anh nên làm như thế nào, mới có thể vui muốn điên luôn?
Nguyễn An An lại nói như vậy vài lần, anh mới thật sự phát điên luôn ấy.
Giờ khắc này, hình ảnh trên màn hình máy tính thay đổi, hiện lên tám chữ lớn: 【 Tráng sĩ thất bại, tương lai còn dài. 】
【 Nghiên 】: A.
Tuy rằng【 nghiên 】chỉ gửi một chữ “A” , có lẽ là cảm thấy mình rất lạnh lùng, nhưng các loại biểu hiện khiêu khích kế tiếp lại một lần nữa bại lộ ra sự ấu trĩ của cậu ta.
Người chơi 【 Nghiên 】thể hiện sự “Ghét bỏ” đối với người chơi 【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 thực hiện hành động “Khinh thường” đối với người chơi【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 gửi gói biểu cảm “Quỳ xuống cho gia” cho người chơi【 Tôi yêu mềm mại 】.
Người chơi 【 Nghiên 】 đối với người chơi 【 Tôi yêu mềm mại 】……
Đứa trẻ này bị chèn ép quá lâu, thật vất vả mới có một lần trở mình, tự nhiên muốn nhục nhã đối phương một lần.
Hiện tại Cố Quyết rất đau đầu, anh không muốn nói chuyện với trẻ nhỏ, anh càng nói sợ rằng cậu ta càng vui sướng, cho nên Cố Quyết một chữ cũng không trả lời, trực tiếp rời khỏi vị trí hiện tại.
Toàn bộ quá trình Nguyễn An An đều nhìn hết thảy.
Thời điểm cậu nhóc Nguyễn Nghiên giơ ngón tay cái dốc ngược xuống với nhân vật【 Tôi yêu mềm mại 】, cô quả thực tức giận tới mức muốn chui sang nắm lỗ tai tiểu tử kia, dạy cậu khi đối diện với anh rể, cái gì gọi là lễ phép, cái gì gọi là thể thống.
Nhưng dường như Cố Quyết cũng không quá để ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết tấu hô hấp của anh bằng phẳng, sườn mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, hình dáng anh tuấn đẹp trai, không rõ hỉ nộ, chỉ là…… Đột nhiên có chút trầm mặc.
Nguyễn An An nuốt nước miếng.
“Anh thua, có phải là do bị câu chuyện của em ảnh hưởng hay không?”
“……”
Cố Quyết trầm mặc ba giây “Em ——”
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó mới lấy ra một lý do thoái thác thích hợp “Có thể là bởi vì hôm nay em kể câu chuyện...... Rất đặc sắc.”
Nguyễn An An chớp chớp mắt.
Đây nghĩa là tốt hay xấu?
Thôi đi, coi như là nghĩa tốt.
Nguyễn An An hắng giọng nói, tổng kết: “Em nói hai câu chuyện này, kỳ thật em cảm thấy ‘những điều tiểu thuyết viết đều lấy ví dụ từ đời thực’, cách nói này quả thực quá chính xác…… anh xem, rõ ràng tình tiết thoạt nhìn không thể tưởng tượng như vậy, thế nhưng hiện thực lại thật sự phát sinh!”
“……” Cố Quyết “Ừ” một tiếng.
Thầm nghĩ: Đúng vậy, đây còn không phải là chúng ta sao.
Sau đó anh lại nghĩ tới.
Cuộc sống của bọn họ, dường như còn phức tạp hơn cô gái trong truyện rất nhiều lần.
Bởi vì nam chính trong truyện thực sự là người nghèo hàng thật giá thật.
……
Sau khi Cố Quyết thua pk không có tâm tư chơi game, Nguyễn An An cũng nhìn ra được, hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Cố Quyết tắt đèn, ngồi xuống mép giường, Nguyễn An An vừa nằm xuống vừa nói thầm: “Đêm nay hình như anh không thích nói chuyện......”
“………”
Không phải anh không thích nói chuyện, anh bị câu “Nam chính vui muốn điên luôn” dọa sợ luôn rồi.
Nguyễn An An còn đang suy đoán: “Có phải bởi vì thất bại dưới tay em trai em nên anh canh cánh trong lòng hay không?”
Cố Quyết tắt đèn bàn, không trả lời, trầm mặc xoay người lên giường.
Một loạt hành động này ở trong mắt cô càng giống như cam chịu.
Mục đích Nguyễn An An kể chuyện không phải vì muốn đánh lạc hướng, trợ giúp Nguyễn Nghiên giành thắng lợi.
Tuy rằng cô cũng không xác định rốt cuộc có đạt được mục đích thật sự hay không ……
Nguyễn An An an ủi anh: “Ây dà, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, anh không cần quá để ý. Anh xem, cậu ta thách đấu anh một trăm lần thì anh thắng tới 99 lần, lần này coi như...... Ưm!”
Chuyện đầu tiên sau khi Cố Quyết xốc chăn lên nằm xuống chính là thủ sẵn cằm cô để hôn xuống.
Không duy trì quá lâu, nhưng cũng không nhanh không chậm mà hôn từ giữa môi đến khóe miệng, xong xuôi mới buông ra.
“Không tức giận, anh tức giận với trẻ con làm gì.” Cố Quyết nói “Hôm nay, chủ yếu là không muốn lãng phí thời gian trong trò chơi …… anh sợ chơi tới quá muộn, sáng mai em sẽ dậy trễ.”
—— nói những lời này thuần túy là bởi vì thói quen.
Cố Quyết nói xong mới ý thức được.
Thân là cháu gái Lâm Tùng Bách, ở Lâm thị, đến muộn một vài tiếng thì tính là cái rắm gì.
“………”
Loại cảm giác này khi thì mơ hồ khi thì thanh tỉnh, thật sự khó có thể hình dung.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói một câu “Đồ lưu manh”.
Ba chữ này lập tức kéo lý trí Cố Quyết trở lại.
“Đồ lưu manh” trong miệng Nguyễn An An, ở chỗ anh chẳng khác nào “Em có thể”.
Cảm xúc trầm thấp lúc trước của Cố Quyết dần trở thành hư không, hôn lên vành tai cô, anh nói: “Bảo bối, tự em tính xem mình đi công tác bao nhiêu ngày rồi.”
“……”
Hình như là hơn một tuần, mười ngày thì phải.
Nghẹn khuất tới mức ......
Cô vẫn còn nhớ thương con trai “Bổn Bổn……”
“Bổn Bổn ra ngoài rồi.” Người cha vô lương tâm nói.
“…… Vậy lát nữa anh nhớ phải đón con về phòng.”
“Yên tâm.”
Anh hôn lan tràn sang địa phương khác, Nguyễn An An dần dần nhắm hai mắt lại.
……
“Hôm nay có mệt không?”
Nửa giờ sau, Cố Quyết đột nhiên chống thân mình hỏi cô.
Nguyễn An An không còn lời nào để nói, thở hồng hộc trợn trắng mắt: “Sao trước lúc đó anh không hỏi em vấn đề này ? Hiện tại hỏi thì có ích gì? Nói giống như……” Cô cắn chặt răng, đỏ mặt “Em nói mệt anh sẽ dừng lại vậy.”
Cố Quyết cười cười, không nói chuyện, chuyên chú làm nốt công việc dang dở.
Mỗi lần vận động đối với Nguyễn An An mà nói chẳng khác gì dược liệu thôi miên, lại là một đêm mộng đẹp.
Sau khi đi công tác về không cần lập tức đi làm, có hai ngày nghỉ ngơi. Thông thường là một ngày, sang ngày thứ hai nhân viên nào cảm thấy thân thể không thoải mái mới có thể xin nghỉ.
Nhưng thân phận của Nguyễn An An đặc thù, không thể nghỉ ngơi.
May mắn Cố Quyết thật sự khống chế tốt thời gian, cô ngủ rất khá. Thời gian giấc ngủ cũng đủ, cho nên buổi sáng dậy ngủ cũng không quá khó khăn.
Trên đường Nguyễn An An đến công ty, trước tiên cô gửi văn kiện vào nhóm những nhân viên nòng cốt trong dự án “Phồn Lâm”, tự thuật lại đại khái cuộc trò chuyện tối hôm qua cùng Cố thị. Sau khi tới công ty, còn có không ít người chạy tới hỏi cô văn kiện cô có phải cô vừa gửi không.
Giám đốc bộ phận truyền thông là kích động nhất “Vốn dĩ không ai nghĩ rằng bên kia sẽ kéo dài lâu như vậy mà vẫn không đáp ứng, phương án tuyên truyền của chúng ta tuy rằng độc lập, nhưng rõ ràng là hợp tác hiệu quả càng tốt hơn...... Tin tức này của cô thật đúng là mưa rơi đúng lúc!” Đồng ý người phụ trách liên lạc là Candy, giám đốc bộ phận truyền thông hỏi xong liền quay đầu “Candy vất vả rồi.”
Nguyễn An An cũng đang muốn đi theo khen một câu.
Lại không nghĩ rằng giây tiếp theo, Candy lại giành trước một bước mở miệng: “Cảm ơn giám đốc quan tâm, tôi không vất vả gì, ngay từ đầu đối phương vẫn luôn không đưa ra một đáp án cụ thể, là tôi liên lạc với thư ký Trâu.”
Nguyễn An An có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Candy tiếp lời giám đốc truyền thông, tiếp tục cười nói “Nhưng Nguyễn tổng vừa ra tay, chuyện hợp tác này đã thành công.”
Trong nháy mắt giám đốc truyền thông lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói này, ngay sau đó vỗ mông ngựa tới mức rung trời.
Giám đốc truyền thông đi rồi, giọng nói của Candy còn âm vang ở văn phòng.
“Nguyễn tổng nhớ cùng đưa ‘Phồn Lâm’ ra thị trường nha.”
“Tôi sẽ cố gắng” Nguyễn An An cười gật đầu “Cảm ơn.”
......
 Lịch làm việc buổi sáng khá dày, tham dự một cuộc họp, kế hoạch thay thế được đề xuất là kế hoạch được ưu tiên thực hiện. Vì thế tất cả số liệu mà mọi người sử dụng để mô phỏng trong thử nghiệm《 Lục giới 》đều có thể sử dụng làm tư liệu tham khảo.
Hơn nữa hợp tác với Cố thị, việc thu thập số liệu sẽ càng thuận tiện hơn, chỉ trong một buổi sáng mà tiến độ làm việc không nhỏ.
Thời điểm nghỉ trưa, Nguyễn An An nhắn tin vào nhóm chat.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Có đây không có đây không? @Khương Di không ăn gừng @Ân Viện không hôn nhân 】
Năm phút sau hai người kia mới trả lời, một người bảo cô có rắm mau thả, một người khác nói nếu muốn khoe ân ái thì tự giác lui ra.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Không khoe ân ái! Không phải! Là chuyện quan trọng! 】
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Không phải tớ vẫn luôn lo lắng tới ngày ngả bài cùng anh ấy sao? Tối hôm qua tớ thử anh ấy một chút, kể hai mẩu chuyện 】
Chuyện xưa quá dài, Nguyễn An An gửi tin nhắn thoại qua.
Khi cô đang gửi tin nhắn, Khương Di lại nói trước một bước.
Khương Di không ăn gừng: 【 À, chuyện chị họ tớ tớ quên chưa nói với cậu 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Sau khi nam sinh đó bước chân ra ngoài xã hội, chị họ tớ chuẩn bị theo đuổi cậu ta lần nữa. Chị ấy nói, trước kia lúc hai người yêu nhau, nam sinh kia từng nói, tương lai cậu ta sẽ ở lại thành phố F để phát triển, cho nên vốn dĩ chị họ tớ làm một công việc nhàn tản trong công ty Khương gia tại Thanh Thành, lúc này lại khuyên can mãi mới khiến bác tớ điều chị ấy đến thành phố F, đây không phải là vì để thuận tiện cho việc theo đuổi hay sao. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Sau đó chị họ tớ tới thành phố F, lật tung cả thành phố lên cũng không thể tìm ra cậu nam sinh đó, mãi sau đó chị ấy mới nhận được một bước ngoặt quan trọng, đó là tin nhắn. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Cậu ta nói, ‘Anh tới Thanh Thành tìm em.’ thời điểm chị họ điện thoại cho tớ, chị ấy trực tiếp òa khóc. 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Đương nhiên, cuối cùng kết cục của câu chuyện này chính là, bởi vì chị họ tớ không ngừng xin điều tới điều lui, thiếu chút nữa bị bác tớ đánh gãy chân trục xuất khỏi gia môn. 】
Nguyễn An An: !!!
Ai có thể nghĩ tới, câu chuyện đi cùng tình yêu của cô và Cố Quyết, cho đến hiện tại vô luận nhìn từ khía cạnh nào cũng là kết cục BE. Thế nhưng! Sau hơn một năm! Kết cục lại biến thành HE !!!
Bất kể là tiểu thuyết hay phim truyền hình Nguyễn An An từng xem, điều kiên quyết là phải kết thúc HE, nhìn thấy kết quả như vậy cô tự nhiên vui vẻ vô cùng, cô liên tục gửi vài gói biểu cảm “Rải hoa”: 【 Chúc mừng chúc mừng! 】
Ân Viện không hôn nhân: 【 Chúc mừng chị họ. Tuy nhiên test thử của mềm mại …… Vì sao tớ lại cảm thấy vô cùng có hương vị giấu đầu lòi đuôi? 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Phụt, tớ cũng có cảm giác này, chồng cậu ấy cũng không ngốc……】
???
Nguyễn An An không phục.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Kỹ thuật diễn của tớ không chút sơ hở nhé, không tiếp thu phản bác, cảm ơn. 】
Cao điểm công việc của Nguyễn An An vào tháng 9 tháng 10.
Mà năm nay Cố Quyết cũng đi công tác một lần, lần thứ hai là khoảng trước sau lễ Giáng Sinh, anh trở về Mỹ một chuyến.
Có những tài liệu anh phải tự mình ra mặt, cùng sắp xếp công việc trước khi nhân viên nghỉ lễ Giáng Sinh, vô số các cuộc họp lớn lớn bé bé đang chờ đợi nhiều không đếm xuể.
Thời gian đi công tác của Cố Quyết và Nguyễn An An không trùng hợp, cho nên lần này anh cũng không cần mang theo Bổn Bổn lên máy bay chịu tội, nó ở nhà thoải mái dễ chịu ngây ngốc cùng Nguyễn An An.
Mỗi lần anh đi công tác, hành lý đều do Nguyễn An An thu thập.
Cố Quyết không muốn mang theo bất cứ thứ gì, rốt cuộc bên kia cũng là nhà anh, nhưng Nguyễn An An nói anh chỉ là một thực tập sinh đi theo công ty đi công tác mà ngay cả một vali hành lý cũng chẳng mang theo, không khỏi quá không thích hợp, vì thế cô khăng khăng phải thu dọn hành lý cho anh.
Người trong nhà đều biết tính tình sợ phiền toái của Cố Quyết, kéo theo một vali hành lý thật sự không quá phù hợp với tác phong của anh. Vừa vào phòng không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“A Quyết?” Bên ngoài chính là Cố phu nhân.
Cố Quyết đứng dậy đi mở cửa.
Cố phu nhân: “Mẹ thấy lần này con kéo vali trở về , giống như đi du lịch vậy, mẹ có chút tò mò không biết trong đó có đồ vật gì không thể để người khác nhìn thấy hay không, nên đặc biệt tới kiểm tra một chút.”
“……” Cố Quyết nghiêng người nhường ngồi “Mẹ cứ tùy ý kiểm tra, nhưng quần áo của con là bạn gái con gấp, không thể vứt bừa bãi.”
Cố phu nhân trừng mắt nhìn anh: “Cả ngày không có câu nào dứt ra khỏi hai từ bạn gái, con có bản lĩnh thì chạy đến trước mặt ba con mà nói .”
“……”
Nói cái gì?
—— Ba, người bạn gái mà ba vẫn cảm thấy do con hư cấu thực ra chính là cô gái mà ba muốn giới thiệu cho con.
—— Lúc ấy thà chết chứ không muốn gặp, là đầu óc con bị lừa đá, hiện tại một ngày không nhìn thấy cô ấy con cũng không chịu được.
……
Ngại ngùng, tạm thời anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để ném mặt mũi đi.
Cũng may Cố phu nhân không tiếp tục đề tài này, bà lấy ra một chiếc hộp nhỏ, thì thầm: “Kem dưỡng da thực vật, thuần thiên nhiên……” Cố phu nhân cười “Con bắt đầu dùng mấy đồ vật của phụ nữ từ khi nào vậy?”
Cố Quyết ngẩn người, ngay sau đó nhận ra cái hộp này “A, cái này của bạn gái con, chắc lúc thu dọn hành lý không cẩn thận bỏ nhầm vào.”
“Hả?” Nhắc tới bạn gái, vốn dĩ anh tính toán tiếp tục khơi gợi hứng thú của Cố phu nhân.
“Mẹ xem người trẻ tuổi các con, hiện tại đều dưỡng da bằng cái gì……” Bà hứng thú bừng bừng mở hộp ra, sau đó bỗng dưng sửng sốt.
Cố Quyết nhận thấy được biểu tình biến hóa của bà, đi qua hỏi: “Làm sao vậy? Nhãn hiệu này không tốt sao?”
“Không phải không tốt……” Cố phu nhân mang chiếc hộp đó ra cho anh xem “Nơi này viết giá niêm yết 100 tệ.”
Cố Quyết hoàn toàn không hiểu gì về nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ, nhưng làn da trên mặt Nguyễn An An vẫn luôn đặc biệt mềm mại, xúc cảm sờ lên rất tốt, cho nên từ trước tới nay anh vẫn luôn cảm thấy đồ vật cô dùng có công hiệu không tồi.
Thế nhưng lại có giá 100 tệ.
Còn không đắt bằng một chiếc mặt nạ của Cố phu nhân.
Cố Quyết tức khắc hạ quyết tâm quay đầu lại phải nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ một chút, đổi cho cô một bộ mỹ phẩm cao cấp ——
“Nhưng mà ……” Giọng nói của Cố phu nhân kéo suy nghĩ của anh trở về “Kem bên trong, không phải của nhãn hiệu này.”
Cố Quyết: “…… Hả?”
“Bên ngoài hộp là thảo dược không sai, nhưng bên trong chính là The Ginza……”
“Bạn gái con rõ ràng là dùng chung một nhãn hiệu mỹ phẩm với mẹ, mùi hương giống nhau, chất kem cũng giống, chỉ có bao bì là khác.” Cố phu nhân nói “Gần đây mẹ đang dùng một loại kem chống lão hóa khác, cho nên lập tức có thể nhìn ra.”
“Nhưng vì sao phải cho vào trong hộp 100 tệ……” Bà vô cùng nghi hoặc.
Cố Quyết cũng rất nghi hoặc. 
Mỹ phẩm dưỡng da của Cố phu nhân, đương nhiên là đảm đương nổi hai chữ đắt đỏ.
Cho nên thứ bên trong chiếc hộp này……
Trước đó một giây còn đang suy nghĩ đổi mỹ phẩm dưỡng da cho bạn gái, Cố Quyết: “……”
Chiếc hộp 100 tệ, thậm chí còn không thèm bóc giá.
Giống như cố tình vậy.
Kỳ thật anh sẽ hoàn toàn không phát hiện ra những chi tiết này, thế nhưng suy xét kỹ lưỡng.
Cố Quyết lại nghĩ tới dường như mình cũng có không ít “Công tích vĩ đại”.
Cái gì mà dạy thêm vất vả, căn hộ hiện tại hai người đang sống cũng là anh mua đứt, rồi sau đó còn nói với cô về tiền thuê nhà……
“A Quyết?” Cố phu nhân gọi vài tiếng người bên cạnh cũng không trả lời, bà dứt khoát đi đến trước mặt anh phất phất tay “Con ngẩn người làm gì vậy?”
“……”
“Không có gì.” Cố Quyết phục hồi tinh thần, rũ mắt nhìn lọ kem niêm yết giá 100 tệ kia, thấp giọng đáp “Con đang nghĩ, bạn gái con, không dễ dàng gì ……”
Cố phu nhân: “???”
Cố phu nhân không hiểu ra sao: “Đứa nhỏ này, nói mê sảng cái gì vậy……”
Cố Quyết cười một tiếng, không giải thích, nhìn xuống mặt đất, lông mi thật dài bao trùm xuống dưới.
“Mẹ…… con kể cho mẹ hai câu chuyện nhé?”
Cố phu nhân: “Chuyện gì?”
Cố Quyết nhắm mắt: “……《 Bạn gái tôi có rất nhiều tiền 》, và……《 Cặp vợ chồng đoạt giải Oscar 》.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui