Tay nghề nấu ăn của Cố Quyết vẫn dậm chân tại chỗ kể từ khi hai người biết thân phận chân chính của nhau.
Suy cho cùng anh sinh ra không phải để làm việc này nên cũng không cần quá nỗ lực, hơn nữa trước kia điều kiện gian khổ, vào một số thời điểm tất yếu anh phải bày ra năng lực quản gia của mình.
Đàn ông biết nấu cơm luôn được cộng thêm điểm, cho nên lúc trước mục tiêu của Cố Quyết chỉ dừng lại ở “Biết làm” và “Ăn được”, không tính toán cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình.
Sau này lại càng không cần đề cập đến, Lâm gia phái đầu bếp trình độ Michelin tới nhà nhà, anh cần gì phải xuống bếp.
Nhưng sau khi Nguyễn An An mang thai, Cố tổng lại quay về nghề cũ, ngày qua ngày học tập kinh nghiệm từ đầu bếp nhà mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An phát hiện, ngoài việc Cố Quyết đi theo bên người cô chọc cô khiến cô vui vẻ ra thì thời gian còn lại đều trôi qua ở phòng bếp. Anh mua một loạt công thức nấu ăn trên mạng, ví dụ như 《 Tuyển tập các công thức nấu ăn cho phụ nữ có thai》, 《 Mang thai cũng có thể ăn mỹ vị nhân gian》, 《 Thừa dịp mang thai bắt lấy dạ dày của vợ 》……
Cái này cũng thôi đi.
Thế nhưng cô còn nhìn thấy một quyển ——《 Tin thì có không tin thì không có: Trong thời gian mang thai ăn những món này, con gái sẽ đẹp tựa Tây Thi 》.
Nguyễn An An: “……:)”
Quả thực là câm nín tới cực điểm.
Nguyễn An An không phải chưa từng hỏi anh vì sao lại chấp nhất với con gái như vậy, anh trả lời bằng vẻ rất đương nhiên: “Anh và anh trai anh lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho nên anh biết rõ bé trai khi còn nhỏ phiền phức biết bao nhiêu…… Cho nên chúng ta nên sinh một bé gái xinh đẹp dễ thương giống em.”
“……”
Còn không phải bởi vì anh trai anh nói quá nhiều.
Lý do này tạm được, khá hợp lý, cho nên Nguyễn An An khi nhìn rõ giấc mộng về con gái của anh thì cũng không nhắc lại.
Trên phương diện nấu nướng thiên phú của Cố Quyết không cao, nhưng bù lại là sự khổ tâm nghiên cứu của người có chỉ số thông minh siêu cao.
Từ ngày Nguyễn An An mới bắt đầu mang thai anh vẫn luôn mân mê thử nghiệm. Một hôm cô có dấu hiệu nôn nghén, Cố Quyết bưng cho cô một chén canh, Nguyễn An An bị mùi hương hấp dẫn nên uống thử một ngụm…… Sau đó trực tiếp uống hết bát canh, một giọt cũng không để thừa.
Nó ngon tới mức cô muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Nguyễn An An vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, sau khi dùng hành động để khẳng định năng lực nấu ăn của Cố Quyết, đại não cô tự động tính toán nợ cũ : “Không phải em nói chứ, đầu bếp Cố, đối lập với trình độ hiện tại này của anh …… lúc chúng ta ở chung anh nấu cơm cũng quá không có tâm đi??”
“…… Không có.” Cố Quyết ho nhẹ phủ nhận “Con người không ngừng tiến bộ, anh vẫn luôn để tâm, chỉ là hiện tại tiến bộ quá lớn.”
Nguyễn An An biết được từ trong lời nói của Lâm Dao, lúc trước thời điểm Lâm Dao mang thai phải chịu không ít tội, có một đoạn thời gian ăn cái gì nôn cái đó, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên tình trạng nôn nghén của Nguyễn An An chỉ xuất hiện khoảng một tuần vào tháng thứ ba, chủ yếu là không muốn ăn, số lần nôn rất ít, hơn nữa tới tháng thứ tư thì đã hoàn toàn biến mất. Cô chân chính bước vào cuộc sống ăn ngủ, ngẫu nhiên ra ngoài tản bộ của loài heo.
Giai đoạn nôn nghén có thể biến mất nhanh như vậy, không thể không kể đến công lao của đầu bếp Cố.
Thời điểm Nguyễn An An mang thai được bốn tháng, lẽ ra đã có thể tiến hành chuyện phòng the, nhưng người nào đó tương đối cẩn thận, không dám mạo hiểm, vẫn muốn hoạt động bên ngoài cơ thể như cũ.
Mãi cho đến tháng thứ năm, Cố Quyết mới ăn thịt trở lại.
Lúc đầu Nguyễn An An còn cảm thấy bụng phồng như vậy rất bất tiện…… Nhưng sự thật chứng minh, kiến thức của người nào đó quả thật rất rộng, chỉ cần điều kiện khách quan cho phép, anh có thể khắc phục hết thảy gian nan hiểm trở mà tiến quân thần tốc.
Bởi vì dinh dưỡng cân đối, mỗi ngày sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tâm tình sung sướng nên khi mang thai được sáu tháng, Nguyễn An An cũng không xuất hiện mấy phản ứng thường gặp ở thai phụ như chân bị rút gân hay tim đập nhanh.
Những ngày tháng hạnh phúc bình dị như vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đều trôi qua thật sự rất chậm. Thỉnh thoảng Nguyễn An An nhìn lướt qua ngày tháng, rồi lại sinh ra cảm giác mình đã mang thai được nửa chặng đường.
Khi cô mang thai đến tháng thứ 7, trong nhà xảy ra một chuyện lớn.
——Tâm phúc trong nhà, linh hồn của Cố gia, Bổn Bổn, Bổn tổng…… Sinh bệnh.
Lúc Nguyễn An An xác nhận mang thai là mùa hè, mắt thấy chuẩn bị tới thời điểm ăn tết thì Bổn Bổn lại đột ngột đổ bệnh.
Cô ngủ say, Cố Quyết nghe thấy tiếng động không thích hợp, nửa đêm mới phát hiện. Bổn Bổn đột nhiên nôn mửa không ngừng, cả người phát run, quỳ rạp trên mặt đất, không thể kêu thành tiếng.
Lúc ban đầu khi mới mang thai tâm trạng Nguyễn An An cực kỳ dễ kích động, qua mấy tháng đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vừa nhìn thấy chú mèo nhỏ ngày thường vẫn luôn tung tăng nhảy nhót đang nằm phát run trên mặt đất, nước mắt cô liền thi nhau chảy ra ngoài.
Trên đường cô và Cố Quyết đưa Bổn Bổn đến bệnh viện thú cưng đã điên cuồng tìm kiếm bệnh trạng trên Baidu, tìm thấy một đống kết quả viêm tụy cấp, nếu không kịp thời chữa trị khả năng sẽ tử vong tại chỗ. Nếu bị côn trùng cắn sẽ mắc dịch hạch ở mèo, càng tìm kiếm cô lại càng muốn khóc, cuối cùng tới bệnh viện rồi mới phát hiện là sợ bóng sợ gió một hồi. Qua thời gian dài tích lũy đột nhiên bùng nổ vấn đề về dạ dày, chỉ cần thay đổi thức ăn cho mèo dựa theo lời dặn dò của bác sĩ là được.
Hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, cho Bổn Bổn tiêm xong lại lấy thuốc sau đó cả 3 trở về nhà, Nguyễn An An có chút chưa bình tĩnh kịp.
Lăn lộn lâu như vậy, cả hai đều hoàn toàn không buồn ngủ, cô ôm Bổn Bổn nói chuyện với nó, ngữ khí thương lượng “Bảo bối, nếu con muốn nhìn em trai em gái sinh ra, còn muốn nhìn chúng lớn lên thì không được sinh bệnh, biết không?”
Bổn Bổn híp mắt, thoạt nhìn không giống như bệnh nặng mới khỏi mà giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, yếu ớt, lười biếng: “Meo w~” một tiếng như để trả lời vấn đề của cô.
Bệnh của Bổn Bổn khỏi rất nhanh, không bao lâu sau liền khôi phục sự hiếu động.
Từ ngày Nguyễn An An mang thai, mỗi ngày cô có nửa tiếng chơi game.
Tôi yêu thầm thì và Đông Sát Tây Cố nuôi một con thần thú trong《 Lục giới 》.
Hệ thống sinh con của thần thú trong《 Lục giới 》không ổn định, con bạch long uy phong lẫm liệt của Đông Sát Tây Cố kết hợp với con ngựa bay tiên khí phiêu phiêu của Tôi yêu thầm thì lại vượt qua giống loài, sinh ra…… Một con mèo.
Tuy rằng thuộc tính thuộc hàng cực phẩm, nhưng vẫn là một loài vật thoạt nhìn có thể dùng một chân dẫm chết.
Để tạo ra sự bất ngờ cho người chơi, cho nên hệ thống sinh con của thần thú là ngẫu nhiên, nhưng thần thú mèo chính là một con duy nhất từ khi khai thiên lập địa tới nay .
Hai người cảm thấy đây là ý trời, lập tức liền đặt tên cho thần thú mèo là Bổn Bổn, chuyện này còn bị người đưa lên diễn đàn thảo luận ——#Phân tích lý tính một lượt, thần thú “Bổn Bổn” hẳn là do vợ của đại thần đặt tên. Các người nhìn xem chị dâu tên gì? Tôi yêu thầm thì. Đại thần thì sao? Đông Sát Tây Cố. “Bổn Bổn” và “Tôi yêu thầm thì” có giống như cùng xuất phát từ tay một người hay không ? #
Nói có sách mách có chứng, không có cách nào phản bác.
Hôm nay, thời điểm Nguyễn An An và Cố Quyết như thường lệ chuẩn bị thể hiện sự thân mật với “Bổn Bổn” , hai người bất chợt nhận được thông báo ——
【 Hệ thống nhắc nhở 】: “Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Bổn Bổn, vì để cảm ơn sự chăm sóc của ngài và phu quân, xin hãy nhận lấy tạ lễ đến từ Bổn Bổn!”
Phía dưới là một cái bao, bên trong có một đống linh đan dược liệu.
Đây là một trong những lợi ích khi thần thú—— thăng cấp, nhiều năm nuôi dưỡng còn biết báo ân, tặng lễ vật cho chủ nhân.
Nguyễn An An nhìn số tuổi của Bổn Bổn trong trò chơi, đột nhiên phát hiện, mình chưa từng hỏi một vấn đề.
Cô quay đầu lại nhìn Cố Quyết đang dựa vào đầu giường bên cạnh : “Lúc anh nhặt được Bổn Bổn, nó bao lớn rồi?”
“Cụ thể thì anh không biết” Cố Quyết nói “Nhưng lúc ấy ngay cả đứng nó cũng đứng không vững, đôi mắt chưa mở hoàn toàn, rõ ràng là vừa mới sinh không bao lâu.”
Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy…… anh nhặt được nó từ năm nào?”
“Lúc anh học lớp 11 ——” Cố Quyết trả lời được một nửa, bỗng dưng dừng lại, quay đầu đối diện với cô, khẽ cười “Làm sao vậy? Hỏi chuyện này làm gì?”
“……” Nguyễn An An không còn hứng thú chơi trò chơi nữa, cô khép máy tính lại, cọ đến bên người anh “Em đột nhiên nghĩ đến…… anh đã từng tính xem Bổn Bổn bao nhiêu tuổi rồi chưa?”
“……”
Cố Quyết nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, trầm mặc thật lâu mới mở miệng trả lời: “Chưa.”
Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể lập tức nghĩ ra.
Trong phòng yên tĩnh, một đoạn thời gian rất dài không có người nói chuyện.
Tâm trạng của Nguyễn An An khá nặng nề, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng cười của anh trên đỉnh đầu.
Tiếng cười của Cố Quyết có chút tự giễu, anh sờ tóc cô “Kỳ thật, chúng ta làm vậy cũng coi như tự lừa mình dối người…… Không tính nhưng cũng không có nghĩa là sự thật không tồn tại.”
Nguyễn An An thích Bổn Bổn, do cơ duyên xảo hợp cô cứu được một con mèo cực kỳ đáng yêu lại có thể nghe hiểu ý người, cô cũng thật sự coi nó như người thân.
Cố Quyết lại càng hơn thế.
Trong lúc nhất thời Nguyễn An An không biết nên nói tiếp như thế nào, ngược lại là Bổn Bổn ở bên cạnh dường như nghe thấy hai người nhắc tới tên mình. Nhận thức được điều đó, nó lập tức nhanh nhẹn nhảy lên giường, dạo bước đến trước mặt bọn họ, mở to mắt, bộ dáng rất có tinh thần.
Nguyễn An An nhịn không được bật cười, vươn tay đi sờ đầu nó, Bổn Bổn vui vẻ cọ lại.
“Haiz, anh nhìn nó xem, làm gì có bộ dáng lão mèo!”
Rõ ràng chính là thanh niên mèo hoạt bát hiếu động!
Nguyễn An An chuyên chú chơi với mèo, gương mặt gần như dán lên mặt nó, Cố Quyết thấy vậy cũng mỉm cười.
Anh móc di động ra tìm kiếm thông tin, rồi sau đó gia nhập cùng đôi mẹ con này.
“Kỷ lục Guinness ghi lại……con mèo thọ nhất trên thế giới sống đến 38 tuổi.” Cố Quyết cất di động, trở mình, chọc chọc móng vuốt của Bổn Bổn “Con có tự tin khiêu chiến kỷ lục này hay không?”
Theo lý mà nói Bổn Bổn sẽ nghe không hiểu lời nói cao cấp như vậy.
Nhưng lần này giống như nó nghe hiểu, gần như lập tức trả lời, thanh thanh thúy thúy mà kêu một tiếng: “Meo w!!!”
Nguyễn An An “Phụt” cười, bầu không khí trong phòng vốn có chút áp lực lập tức trở thành hư không.
Cố Quyết hài lòng gật đầu: “Được, có chí khí, không hổ là con trai ba.”
“……w”
Bổn Bổn cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, cũng biết mình vừa được khích lệ, bộ ngực nhỏ không khỏi vươn cao lên.
……
Thời điểm 9 tháng rưỡi.
Một tuần trước ngày dự sinh của Nguyễn An An, mỗi ngày cả nhà đều hỏi han ân cần từ đầu đến chân cô một lượt.
Bọn họ đi qua đi lại bên người cô, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, cho dù vừa hỏi xong “Bụng có đau hay không” “Có cảm giác gì hay không” “Nếu không thoải mái phải nhanh chóng nói cho mẹ / ông ngoại / ba/ anh / chồng nhé” thì trên trán vẫn viết ba chữ to: “Thật lo lắng”.
Được cả nhà quan tâm như vậy, một số thời điểm có chút dở khóc dở cười, đặc biệt là khi Cố Khải Trung ít nói ít cười dò hỏi cô, Nguyễn An An thật sự vừa xấu hổ lại vừa cảm động.
Ngược lại, Cố Quyết xem như khá bình tĩnh.
Nguyễn An An vào viện nằm trước ba ngày.
Kết quả của những lần tới bệnh viện kiểm tra trước đó đều giống nhau, thai vị chính xác, không cần thực hiện bất cứ bài tập điều chỉnh vị trí thai nhi nào, tất cả phản ứng đều bình thường. Lâm Dao và Cố phu nhân vẫn luôn khen ngợi, đứa nhỏ đúng là ngoan ngoãn bớt việc, Nguyễn An An cũng gật đầu đồng ý.
Cố Quyết ở bên cạnh mỉm cười: “Đó là đương nhiên, con gái của con chắc chắn sẽ ngoan.”
Trước khi Nguyễn An An tiến vào phòng sinh, Cố Quyết lôi kéo tay cô nói chuyện với cô, cuối cùng Nguyễn An An nói: “Em nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh vụng trộm mua váy mua nôi cho con gái là em không biết, nếu sinh ra con trai, anh cũng phải thương yêu con, bằng không em sẽ không sinh ——”
“Được được.” Cố Quyết nhanh chóng đáp ứng “Em đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, ngoan, cứ theo lời bác sĩ nói là được, anh ở bên ngoài chờ em.”
Rồi sau đó cúi người hôn lên trán cô, hộ sĩ xung quanh thấy thế che môi cười.
Mấy ngày nay tuy rằng đã sớm nhìn quen đôi vợ chồng trẻ có giá trị nhan sắc cực cao này khoe ân ái, nhưng bọn họ vẫn có chút không quen.
Nhìn Nguyễn An An bị đẩy đi, nghĩ đến chuyện cô vừa nói với mình.
Cố Quyết vẫn rất có tin tưởng, một chút cũng không hoảng hốt.
—— Không dám để cho Nguyễn An An biết, nhưng anh đã tìm người tính qua, khẳng định là con gái.
Có thể là do trong thời gian mười tháng Nguyễn An An mang thai trong lòng anh vô cùng chắc chắn, nên khi sự thật bày ra trước mắt, sức ảnh hưởng mới vô cùng lớn.
Bởi vì thai vị rất chính xác, sức khỏe Nguyễn An An cũng tốt nên quá trình sinh sản vô cùng thuận lợi.
Tuy rằng Cố Quyết chờ mong kết quả, nhưng yếu tố rủi ro khi mang thai càng khiến mọi người lo lắng hơn. Bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc, lúc người nhà được phép vào thăm anh liền đến bên giường bệnh của Nguyễn An An trước, lau mồ hôi cho cô, hỏi han ân cần.
Lỗ tai tự động lọc rất nhiều thanh âm, chỉ có thể nghe được tiếng cô, đôi mắt cũng chỉ nhìn một mình cô.
Mãi cho đến khi Nguyễn An An cong môi cười nói với anh: “Anh đừng chỉ đứng nhìn em nữa, đi xem con trai anh…… lúc trước ba đặt tên cho con là gì nhỉ? A, Cố Cẩn……”
Cố Quyết: “?”
Anh sửng sốt.
Còn chưa kịp tiêu hóa hết lượng tin tức trong lời nói của Nguyễn An An, bên người bỗng xuất hiện một người, túm lấy cánh tay anh “A Quyết A Quyết mau nhìn xem!”
Cố Quyết quay đầu lại.
“A Quyết, cháu trai!” Cố Minh quá kích động, ôm tiểu bảo bảo mềm mại, trong lúc nhất thời ngôn ngữ cũng có chút thô tục “Xem đi, chim nhỏ!”
Cố Quyết: “………………”
Ông đây mua cho con gái chiếc nôi màu hồng nhạt viền ren cao cấp màu trắng.
Ông đây mua đủ các loại váy công chúa xinh đẹp cho con gái từ 0 đến 4 tuổi
Ông đây đã in cho con gái tập truyện 《Tình yêu cổ tích của ba và mẹ》.
……
Fuck, sét đánh giữa trời quang.