“Ai ôi, con xem hình dạng đôi mắt này, thật xinh đẹp!”
“Vừa mới sinh ra đã đẹp như vậy.”
“Cũng không nhìn xem nhan sắc của ba mẹ nó thế nào, sao con trai có thể kém được?”
“Ba mẹ nó đẹp như vậy, không phải là di truyền từ chúng ta sao……”
“Đúng vậy……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng bệnh tràn ngập không khí vui mừng, trưởng bối đều vây quanh bé con vừa mới ra đời, tiếng cười nói vui vẻ không dứt bên tai.
Mà Cố Quyết đang phải chịu đả kích nghiêm trọng cũng bị xô đẩy qua nhìn con trai mình.
Vốn dĩ tâm tình không tốt, vừa liếc mắt một cái, sự ghét bỏ quả thực được thể hiện rõ ràng trên gương mặt.
Đây là bé con mà bọn họ vừa khen sao?
……… Đẹp chỗ nào?
Những người này đúng là biết thổi phồng mà.
Đôi mắt cũng không mở…… mặt sao lại nhăn nhúm như vậy.
Cố Quyết không thèm che dấu biểu tình trên mặt, anh vừa cau mày, lập tức đã bị Cố Khải Trung hung hăng vỗ một cái, quát mắng: “Đã làm ba rồi, con đây là có chuyện gì? Không được bày ra bộ dáng đáng chết này với cháu trai ba!!!”
Cố Quyết: “…………” Địa vị của đứa trẻ này thật quan trọng.
Tuy rằng ba của đứa trẻ đầy mặt ghét bỏ và không quan tâm, nhưng Cố Cẩn cũng không thiếu một phần sủng ái này của anh. Được sinh ra trong nhân thế, có hai đại gia đình xoay quanh mình, địa vị của bé đúng là thật sự quan trọng.
Sau khi Nguyễn An An sinh xong, cô khôi phục rất tốt, nhanh chóng được xuất viện trở về nhà.
Cô phải ở cữ, bé con còn nhỏ, ba mẹ mới nhậm chức đều không có kinh nghiệm chăm trẻ. Mặc dù bảo mẫu đã được mời từ sớm, nhưng để cho tiện việc chăm sóc cô, Cố phu nhân và Lâm Dao vẫn duy trì tần suất cực cao tới thăm.
Từ ngày Lâm Dao trở về Thanh Thành, chính là muốn cắm rễ ở chỗ này luôn. Vốn dĩ bà đang ở tại biệt thự cao cấp của Thẩm Nguyên, nhưng từ khi Nguyễn An An mang thai, vì tiện qua lại nên bà đã mua một ngôi biệt thự bên cạnh khu Lâm Giang. Có đôi khi Thẩm Nguyên sẽ đột nhiên biến mất một hai tuần, Nguyễn An An không hiểu quy tắc trong giới hắc bang, nhưng thông qua sự phỏng đoán của cô thì nó hẳn là cùng loại với…… xử lý một số tình huống định kỳ …… vậy.
Lâm Dao có rất nhiều thời gian, Cố phu nhân cũng không ngoại lệ. Sau khi Cố phu nhân lấy chồng trên cơ bản là trải qua cuộc sống của phu nhân nhà giàu, ngoại trừ việc tham gia tiệc tối thì chính là tham gia tuần lễ thời trang.
Tuy rằng hai người đã nhiều năm không gặp, nhưng dù sao cũng là bạn tốt từ trước, hơn nữa còn có tầng quan hệ thông gia này, nên hai người đã sớm thân như chị em ruột. Nguyễn An An luôn nói đùa với hai người họ rằng, có lẽ bọn họ là đôi bà ngoại bà nội trẻ tuổi xinh đẹp nhất Thanh Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài người thân trong nhà, bạn thân của Lâm Tùng Bách là ông cụ nhà họ Hạ cũng tới thăm, còn dẫn theo Hạ Mông đi cùng.
Nguyễn An An rất thích tính cách Hạ Mông, mặc kệ là cô hay là Khương Di Ân Viện, không ai trong số họ có tính cách thực sự an tĩnh, ba người các cô đều rất hoạt ngôn.
Tuy nhiên Hạ Mông lại thật sự ít nói, cô ấy có thể không lên tiếng trong một khoảng thời gian rất dài, từ trước tới nay lúc nghe người khác nói chuyện đều đặc biệt kiên nhẫn, tâm tính đơn thuần, thích nói chuyện làm việc một cách thẳng thắn, có đôi khi sẽ xuất hiện vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Thật đáng tiếc, Hạ Mông thẳng thắn và ông cụ Hạ tới thăm Nguyễn An An có việc không tiếp đón được. Cuối cùng là Cố Minh đưa Hạ Mông đi dạo vườn hoa bên ngoài và khu phụ cận biệt thự Lâm Giang …… cô cũng không có mặt mũi hỏi Hạ Mông có bị Cố Minh nói nhiều thành bệnh hay không.
Tuy nhiên, đặc tính của Cố Minh là liến thoắng với những người thân quen, chỉ cần Cố Minh không quen thuộc Hạ Mông, vậy có lẽ mọi chuyện đều phát triển bình thường.
Sau ông Hạ, sau khi Cố Cẩn sinh ra không bao lâu, Ân Viện và Khương Di cũng cùng nhau tới.
Ngày đó đúng dịp Cố Quyết không ở nhà, Cố Cẩn đang ngủ, Khương Di và Ân Viện ngắm bé con, chụp ảnh lưu niệm xong, Nguyễn An An mới đưa hai người xuống dưới lầu nói chuyện phiếm.
Lúc đi xuống cầu thang, phía sau truyền đến tiếng ríu rít của hai người sau lưng.
“A a a a a Lông mi của bé con thật cong! So với tớ chuốt mi còn cong và dài hơn, tớ thật sự rất hâm mộ!”
“Làn da cũng mềm như vậy, so với người mỗi ngày đắp mặt nạ ngàn tệ như tớ thì tốt hơn nhiều, cậu không chạm vào sao? Vừa mềm vừa mịn……”
“Lớn lên chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu!”
“Rốt cuộc gen của ba mẹ vẫn còn đây, lúc đầu khi mới quen Mềm Mại tớ đã thích da mặt cậu ấy, tương lai con trai của cậu ấy chắc chắn sẽ bé đẹp trai hại nước hại dân, tiện nghi cho cô gái nhỏ nhà nào……”
“Gọi là gì nhỉ? Cố Cẩn? Nhìn đi, đây là chính là tên nam chính ngôn tình……”
Hai người bàn luận sôi nổi khí thế ngất trời, càng ngày càng khó kiềm chế, Nguyễn An An quả thực dở khóc dở cười “Các cậu dừng lại đi, lông mi nào có dài như cậu nói…… Lại nói, da trẻ con mà không mềm thì da ai mới mềm? Con trai tớ còn chưa được trăng tròn thì nam chính ngôn tình cái gì, hai người các cậu thật đúng là……”
“Con trai cậu có mẹ nuôi chưa?” Khương Di đột nhiên hỏi.
Nguyễn An An: “Không có, làm sao vậy?”
Ánh mắt Khương Di chợt lóe, sợ Ân Viện đoạt mất vị trí của mình, cô vội vàng nói: “Vậy để Cố Cẩn nhận tớ làm mẹ nuôi đi!”
Nguyễn An An gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
“Yeah ——” Khương Di quay đầu lại làm thủ thế với Ân Viện, chớp chớp mắt “Chị em tốt, tớ thắng ở trên vạch xuất phát rồi.”
“Ồ” Ân Viện cũng không tính tranh đoạt, cô tỏ vẻ không sao cả nói “Vậy cậu cứ làm mẹ nuôi đi, tương lai Cố Cẩn gọi cậu là mẹ nuôi, gọi tớ là chị, cũng khá tốt.”
Khương Di: “…………” Fuck, giữa mẹ và chị, hình như mình thua rồi.
Nhưng ngay sau đó, Nguyễn An An đã gõ tỉnh Ân Viện “Cậu tỉnh lại đi, sao con trai tớ có thể gọi cậu là chị được, ít nhất cũng phải gọi là dì?”
Ân Viện: “…………”
Mấy người ngồi xuống sô pha, người giúp việc mang hoa quả trà bánh lên. Đề tài tán gẫu giữa ba người họ luôn thiên biến vạn hóa, chuyện mẹ nuôi và dì nhanh chóng được gác lại, Nguyễn An An dò hỏi tình hình gần đây của hai người.
Không nghĩ tới, biểu cảm của hai người đều ngưng trệ trong nháy mắt.
Nguyễn An An cũng bị phản ứng của hai người làm cho sửng sốt “Sao thế…… có gì không tốt sao……”
“Không phải.”
Ân Viện ngắt lời cô “Kỳ thật không phải tớ cố ý không nói cho cậu…… chỉ là lúc ở trên đường tới đây, bọn tớ cũng vừa biết…… tình huống của đối phương.”
“???” Nguyễn An An đặt chén trà xuống bàn “Cho nên tình huống thế nào?”
Ân Viện há miệng lấy hơi, rồi lại ngậm miệng lại.
Khương Di nói thay: “Ân Viện ngựa tốt quay đầu ăn cỏ cũ, hai lần thắt cổ trên cùng một thân cây…… cô ấy và Tiết Chiêu đang yêu nhau.”
Nguyễn An An: “...”
Nói chuyện của người khác thì không hề vấp, nhưng tới lượt mình, Khương Di lại có chút ngượng ngùng.
Ân Viện lại nói thay: “Khương đại tiểu thư coi trọng em họ Nguyễn Nghiên của cậu…… cậu ta đang học năm mấy, năm hai? Rốt cuộc chị gái tri thức cũng lừa được con sói nhỏ tới tay, một đoạn tình cảm không phân biệt tuổi tác——”
Còn chưa dứt lời đã Khương Di chặn họng “Cậu mới không phân biệt tuổi tác! Cả nhà cậu không phân biệt tuổi tác!”
“...”
Hai người ồn ào nhốn nháo hết sức, Nguyễn An An lại lần nữa nâng chén trà lên, uống trà an ủi.
Cố Quyết tan tầm trở về nhà, cũng đúng lúc hai người rời đi.
Cố Quyết nhìn bóng dáng hai người bạn thân của Nguyễn An An, có chút nghi hoặc: “Vì sao anh lại cảm thấy bọn họ không muốn nhìn thấy anh?”
Nguyễn An An bình tĩnh trả lời: “Có thể là sợ anh kể chuyện 《Tình yêu cổ tích của ba và mẹ 》 cho bọn họ đi.”
“...”
Sau khi Nguyễn An An sinh Cố Cẩn xong, từ trong căn phòng Cố Quyết trang trí cho con gái bảo bối của anh, cô phát hiện một chồng giấy in, trên cùng có mấy chữ to…… Thật sự quá cay mắt.
Cô hỏi anh in mấy thứ này làm gì, anh đáp: “Chuyện xưa dạy vỡ lòng cho con trai con gái? Làm sao vậy?”
Ha hả.
Khi còn nhỏ bé con nhà khác đều đọc 《vương tử tuyết trắng》《 đứa trẻ hôi hám 》《 con trai của biển cả 》, nhưng con của cô phải đọc truyện do chính tay ba chúng viết…… Cái tên xấu hổ tới nỗi cô không muốn đọc.
Quả thực khiến cô buồn cười muốn chết.
Cố Quyết tự biết đuối lý, hắng giọng, đi tới bàn rót cho mình ly trà, không tiếp lời.
Rồi sau đó anh vòng qua sô pha, ngồi xuống bên người Nguyễn An An, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô.
Những tờ giấy trắng đó đã tiêu hủy, cứ mãi lấy chuyện này ra giáo huấn anh cũng không thú vị, Nguyễn An An phản kháng tượng trưng một chút liền thôi.
Thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân người giúp việc, cô mới giơ tay đẩy anh.
Cố Quyết kết thúc nụ hôn sâu, cảm thấy mỹ mãn mà sờ gương mặt cô “Cố Cẩn đâu?”
Nguyễn An An: “Trên tầng, lúc em xuống con vẫn đang ngủ, không biết bây giờ đã tỉnh chưa.”
“Ừ.” Cố Quyết lại hôn lên má cô 1 cái nữa rồi mới đứng dậy “Anh lên xem.”
Thái độ hiện tại của Cố Quyết đối với con trai, có thể nói là xoay chuyển 360 độ.
Tuy rằng lúc trước khi đứa trẻ mới được sinh ra anh có hàng vạn điều không muốn, nhưng dù sao cũng là con trai mình…… Hơn nữa tất cả mọi người đều nói, Cố Cẩn càng lớn càng giống Nguyễn An An.
Thậm chí Lâm Dao còn tìm ra ảnh chụp Nguyễn An An khi còn nhỏ, so sánh hai người, hình dáng thật sự có mấy phần tương tự.
Trừ lý do này ra, thái độ của Cố Quyết chuyển biến lớn như vậy còn vì một nguyên nhân khác.
Cố Quyết tới phòng trẻ con của Cố Cẩn, quả nhiên bé con đã tỉnh, mở to đôi mắt như nho đen nhìn anh chằm chằm. Anh vươn tay chọc chọc thịt trên má con, bé con nhận ra ba, bé mở cái miệng nhỏ như muốn cười.
—— đây là một nguyên nhân khác.
Cố Quyết phát hiện, con trai mình không chỉ giống mẹ, tính cách lại còn có một chút đáng yêu.
Cố Quyết mắc chứng sợ hãi bé trai, ngày trước vì Cố Minh quá thích người em trai Cố Quyết này, mỗi ngày khua chiêng gõ trống lẩm nhẩm bên tai Cố Quyết, bóng ma khi còn nhỏ không có cách nào tiêu diệt.
Cố Quyết cũng từng lo lắng tính cách của Cố Cẩn sẽ giống Cố Minh, nhưng sau khi quan sát anh nhận ra Cố Cẩn không thích khóc cũng không thích nháo, chỉ là ngẫu nhiên phát ra tiếng ê ê a a, lúc này anh mới cảm thấy an toàn.
Ngoại trừ chinh phục người một nhà.
Cố Cẩn cũng thuận lợi chinh phục linh hồn của gia đình —— Bổn tổng.
Lần đầu tiên Bổn Bổn nhìn thấy Cố Cẩn, nó còn có chút câu nệ.
Dù gọi thế nào cũng không lên, cuối cùng Cố Quyết phải bế nó lên giường, vuốt đầu nó chỉ vào bé con “Bổn Bổn, đây là em trai Cố Cẩn, chào hỏi một tiếng đi?”
Bổn Bổn có thể nghe hiểu từ “Chào hỏi” này.
Móng vuốt nhỏ của nó thử thăm dò bước về phía trước, thật cẩn thận, giống như sợ mình sẽ dọa đến Cố Cẩn vậy, thanh âm nhẹ nhàng: “…… Meo w?”
Cố Cẩn cũng chớp chớp mắt “A ~” một tiếng.
Phảng phất như giữa 1 mèo 1 người đang dùng ngôn ngữ của quốc gia nào đó tiến hành một loại nghi thức giao lưu thần bí.
Một người một mèo lần đầu tiên gặp mặt đã vừa mắt nhau, sau khi chào hỏi đã nhìn nhau hồi lâu, Nguyễn An An và Cố Quyết ở bên cạnh nhịn cười tới mức phát run.
Tuy rằng Bổn Bổn là con mèo rất sạch sẽ, nhưng bé con quá nhỏ, xuất phát từ đủ loại lo lắng, hai người vẫn không dám cho bé trực tiếp tiếp xúc với động vật. Mà Bổn Bổn nghe lời hiểu ý người cũng chưa bao giờ chủ động vượt rào.
Nhưng nhìn ra được, nó đặc biệt thích bé con, Cố Cẩn cũng rất thích nó.
Cố Cẩn và Bổn Bổn mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ nhìn không chạm vào nhau, anh một tiếng “Meo” em một tiếng “A”, công cuộc giao tiếp không hề có rào cản.
Rốt cuộc mặc kệ là Cố Quyết, Nguyễn An An hay là những người khác trong nhà thì đều là người trưởng thành.
Đối với một chú mèo yếu ớt đáng thương như Bổn Bổn mà nói, tất cả đều giống như người khổng lồ.
Duy chỉ có bé con này…… Thoạt nhìn có vẻ như không khác mình là bao w!
Meo w!