Sau khi tin tức lại mang thai lần nữa truyền ra, so với cái thai thứ hai của mình, ít ngày sau Nguyễn An An còn biết một tin tức càng kinh người hơn.
―― Ân Viện và Tiết Chiêu muốn kết hôn.
―― Đột nhiên gấp gáp như vậy bởi vì nhà gái đã mang thai.
Trước đó, không có một chút tin tức hai nhà muốn liên hôn, mà ở Thanh Thành mặc kệ là người mơ ước tiểu thư Ân gia hay thiếu gia Tiết gia đều không ít. Sau khi công bố tin tức hai nhà liên hôn, các gia tộc sôi nổi khiếp sợ vô cùng, đấm ngực dậm chân vì mình đã chậm chân hơn một bước.
Nhưng mà…… hôn nhân gia tộc ở chỗ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là hai đương sự có tình cảm thật!
Nguyễn An An và Khương Di đều sững sờ, vội vàng triệu tập đương sự nhà gái tới tiến hành buổi toạ đàm kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, cuối cùng Ân Viện cũng phải nhất nhất khai báo đúng sự thật.
Đơn giản mà nói, khi Ân Viện còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chính là câu chuyện xưa về một tên tra nam “Anh chỉ coi em như em gái”.
Sau khi Ân Viện lớn lên, lại chuyển thành câu chuyện nam chính ngu xuẩn truy thê, cuối cùng HE…… Chẳng qua bởi vì tra nam không quá tra, chủ yếu là ngu ngốc, cho nên quá trình truy thê không tới mức nghiêm trọng như vậy.
Hai người vẫn luôn bình bình ổn ổn nói chuyện yêu đương, bất ngờ tiến tới bước kết hôn này, bởi vì Ân Viện đột nhiên mang thai.
Thái độ của Nguyễn An An và Khương Di đối với Tiết Chiêu vẫn luôn cực kỳ khinh thường, hai người còn chụp cho anh ta cái mũ “Tra nam”, nhưng tâm tình của bọn họ đều thay đổi theo Ân Viện, lãng tử còn có thể quay đầu, huống hồ chuyện lúc trước Tiết Chiêu làm tổng kết mà nói cũng không tính là “Tra”, dùng từ “Thiểu năng trí tuệ” sẽ tương đối chuẩn xác hơn một chút.
Nguyễn An An hoàn thành toàn bộ quá trình tra hỏi Ân Viện, nắm giữ tư liệu trực tiếp, cảm thấy mỹ mãn, buổi tối lại hỏi Cố Quyết: “Gần đây anh có gặp Tiết Chiêu không? Hôm nay em mới biết Ân Viện muốn kết hôn với anh ta…… có phải Tiết Chiêu vui vẻ đến điên rồi hay không?”
Cố Quyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Không khác lắm.”
Khi mới biết tin Ân Viện mang thai, Tiết Chiêu gọi điện thoại cho anh, câu đầu tiên chính là “Xong rồi xong rồi Cố cẩu tôi muốn chết, cô ấy khẳng định sẽ không giữ lại đứa nhỏ, tôi phải làm sao bây giờ a a a a ba ơi cứu con”…… Sau đó điện thoại không hiểu sao bị cắt đứt, Cố Quyết gọi lại nhưng không ai nhận, trong giờ làm việc Cố tổng có rất nhiều chuyện phải làm, sau đó anh cũng gác chuyện đó ra sau đầu.
Không nghĩ tới buổi tối lại nhận được điện thoại của Tiết Chiêu, rõ ràng là uống quá nhiều, nói chuyện có chút lớn tiếng “Cố, Cố cẩu, Ân Viện muốn kết hôn với tôi! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Cười tới mức phá âm.
Kế tiếp còn nói……
Cố Quyết nhớ đến đây, anh “Ha hả” cười hai tiếng “Suy nghĩ của Tiết Chiêu đúng là kỳ lạ, mấy ngày hôm trước anh nói cho cậu ta anh sắp có con gái, thế nhưng ngày hôm qua cậu ta lại nói với anh, cậu ta nằm mơ thấy Ân Viện sinh con trai, nói không chừng có thể kết thân với nhà chúng ta……” Cố Quyết dừng một chút, trầm giọng nói “Đúng là tưởng bở.”
Nguyễn An An sửng sốt: “Vì sao lại tưởng bở?”
“Sao lại không được?” Kết thân với nhà bạn thân của mình là chuyện không thể tốt hơn đi, Nguyễn An An nói “Em cảm thấy khá tốt mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tốt cái gì mà tốt?” Cố Quyết cười nhạo một tiếng “ Con trai của Tiết Chiêu, là con trai của con trai anh, cũng chính là cháu nội anh, cháu nội và con gái của anh, như vậy không phải bối phận bị đảo lộn sao?”
Nguyễn An An: “…………”
Không phục không được, mặc kệ người khác thấy thế nào, Cố Quyết vẫn thật lòng coi mình là ba của người ta.
-
Năm nay Ân Viện tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lúc này đã mang thai được ba bốn tháng, các chương trình, dự án bận rộn nhất, khó khăn nhất đều đã làm xong, chỉ còn lại luận văn nghiên cứu cuối cùng, không cần chạy qua chạy lại giữa trường học, thời gian cũng coi như vừa vặn.
Nguyễn An An hỏi qua thời gian mang thai cụ thể của Ân Viện, nhận được đáp án sớm hơn khoảng 1 tháng trước khi cô mang thai lần thứ hai.
Cô trực tiếp xem nhẹ những lời nói vô lý của Cố Quyết, cô cảm thấy nếu con của hai người là một trai một gái, không nói tới chuyện định chung thân cho hai đứa trẻ, trên thực tế quan hệ giữa hai nhà thân thiết như vậy thì hai đứa trẻ cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút…… Thanh mai trúc mã, không thể tốt hơn.
Hiện tại cấm kiểm tra giới tính thai nhi, tuy nói với bối cảnh của Cố gia và Lâm gia chỉ cần hỏi một câu là nhận được kết quả, nhưng mọi người ai cũng không hỏi, ngay cả Cố Quyết muốn con gái tới mức si ngốc cũng không làm như vậy.
Nguyễn An An không muốn hỏi. Bởi vì không biết giới tính, nhìn mọi người trong nhóm chat gia ngày ngày đặt cược càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi sinh ra mới công bố đáp án, cảm giác thật kỳ diệu.
Về chuyện giới tính của bé con, dường như dân gian vẫn luôn lưu truyền một quy luật khá chuẩn “Chua nam cay nữ”.
Nói cách khác thời điểm mang thai bé trai sẽ thích ăn chua, mang thai bé gái sẽ thích ăn cay.
Nhưng cho dù là lúc mang thai Cố Cẩn hay là lần này thì Nguyễn An An cũng đều không thích chua cũng không thích cay, nếu một hai phải nói……thì chính là thích những món ăn Cố Quyết làm.
Đương nhiên tay nghề của Cố Quyết cũng không bị thụt lùi.
Thời gian nôn nghén lần này của Nguyễn An An không khác lần trước là bao, cuối cùng bệnh trạng cũng biến mất bởi vì niềm đam mê mỹ thực. Nguyễn An An cảm thấy anh có thể chuyên mở một nhà hàng, đặt tên là【 chuyên trị nôn nghén 】.
Cố Quyết không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Nấu cơm là chuyện phiền như vậy, đời này anh cũng chỉ làm cho em thôi.”
Trong lòng Nguyễn An An hưởng thụ, nhưng vẫn nhịn không được hừ hừ “Còn có cô con gái chưa sinh ra của anh nữa chứ.”
Thai phụ của chúng ta cảm xúc đúng là đặc biệt mẫn cảm, vừa nói đến chuyện này cô liền thở dài: “Người nào đó mong trăng mong sao, đến lúc đó cuối cùng cũng sinh được con gái, lúc ấy em đâu còn được ăn cơm anh nấu?”
“Sẽ không.” Cố Quyết nói “Ba mẹ anh, Cố Cẩn hay con gái sắp ra đời, anh đều không nấu, chỉ nấu cho một mình em.”
Nguyễn An An sửng sốt.
Cố Quyết tươi cười, biểu cảm dịu dàng lưu luyến.
Thời gian hoàn toàn không lưu lại dấu vết trên người anh, nếu có thể mặc đồng phục, anh vẫn sẽ là thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống kinh diễm rất nhiều người như cũ.
“Chuyện nấu cơm này, thật sự quá rườm rà……” Cố Quyết sờ sờ tóc cô, nói “Những năm gần đây, tính tình anh đã tốt hơn rất nhiều, nhưng xét đến cùng, anh vẫn là người có tính kiên nhẫn vô cùng hữu hạn.”
Mà kiên nhẫn của anh, tất cả đều dành cho em.
-
Sinh nhật Cố Cẩn vào tháng tư, mà lần này không biết em trai em gái có sinh vào tháng hai hay không.
Còn chưa tới thời điểm ăn tết, khoảng cách ngày dự sinh còn ba tuần.
Vào một sáng sớm đầy tuyết, Nguyễn An An nhìn thấy Cố Quyết sắp xếp lại đồ đạc năm đó tự tay anh mua sắm trước khi sinh Cố Cẩn ra ngoài: Chiếc nôi màu hồng nhạt có viền ren màu trắng, những chiếc váy công chúa từ 0 đến 4 tuổi …… Rồi sau đó giao cho bảo mẫu, nói “Vứt bỏ”???
Nguyễn An An:???
Nguyễn An An suy nghĩ một chút, càng tới gần kỳ sinh sản, số lần Cố Quyết nhắc tới con gái càng ngày càng ít…… Chẳng lẽ nửa đêm nằm mơ thấy cô sinh con trai nên mới sáng sớm đã làm chuyện tang thương như vậy?
Cô chậm rãi đi qua, vỗ vỗ vai anh: “Anh làm gì vậy? Tự sa ngã sao? Không cần đâu…… Kỳ thật em cũng có dự cảm, lần này nói không chừng đúng là con gái……”
“Không phải ” Cố Quyết quay đầu lại, ôm cô cười, giải thích nói “Những thứ đó mua từ một năm trước, đã sớm không còn thịnh hành, con gái của anh sao có thể sử dụng đồ vật lỗi thời như vậy được?”
Nguyễn An An: “………………”
Đúng vậy, anh đã khi nào làm người ta thất vọng đâu.
Lo lắng của cô thật sự quá mức dư thừa: )
……
Đến cùng với tết ở Thanh Thành chính là hai tin vui.
Giống như lời nói thuận miệng khi hai người nói chuyện phiếm.
Ân Viện mang thai sớm hơn Nguyễn An An một tháng, bảo bảo không theo ngày dự sinh, ra đời trước hai tuần, là một bé trai.
Mà Nguyễn An An vào tuần đầu của hai tháng cũng sinh hạ một bé gái nặng 3 cân.
Tuy rằng Ân Viện là lần đầu tiên, nhưng may mắn ngày thường thân thể khỏe mạnh, Nguyễn An An đã có kinh nghiệm lại càng không cần phải nói, hai người không phải chịu tội quá nhiều, quá trình sinh nở vô cùng thuận lợi.
Giao tình giữa hai nhà Ân - Tiết vẫn luôn thâm hậu, bằng không Ân Viện và Tiết Chiêu cũng không phải thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, bên kia cả nhà vui vẻ, mà bên này ―― rốt cuộc tuyển tập “Du Cẩn”, Cố Cẩn, Cố Du cũng đầy đủ, trưởng bối hai nhà Lâm - Cố cũng vui muốn hỏng rồi.
Ý nghĩa tốt đẹp của một trai một gái thật sự quá nhiều. Cái khác không nói, ngay từ chữ “Tử” cộng với chữ “Nữ” vốn dĩ chính là chữ “Tốt” .
Trong phòng sinh, Cố Cẩn gần hai tuổi được Cố Minh ôm, hai người tới xem em gái nhỏ mới sinh ra.
Tuy rằng tuổi Cố Cẩn còn nhỏ, nhưng so với người đang ôm bé thì bé còn thành thục hơn nhiều, Cố Minh vui vẻ giống như một đứa trẻ 1m85, kích động không thôi: “A a a a a a a cháu gái! Tôi có cháu gái! Mẹ nó cháu gái tôi thật đáng yêu……”
Đêm nay ý cười trên mặt Cố Quyết chưa từng hạ xuống.
Sau khi nghe được tiếng khích lệ của Cố Minh ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái có chút nhăn nhúm dúm dó như Cố Cẩn lúc trước, anh cũng cười nói: “Đúng vậy, con gái của em đương nhiên rất đáng yêu.”
Cuối cùng còn không quên trêu ghẹo trào phúng Cố Minh: “Chỉ cần đừng giống anh thì dù thế nào cũng đáng yêu.”
―― Ai ngờ, một câu thành sấm.
Rốt cuộc có một thứ gọi là di truyền ―― không nhất định từ trên người ba mẹ mà còn có thể từ trên người anh em của ba mẹ.
*
――― Đoạn kịch nhỏ: 《Tình yêu cổ tích của ba và mẹ 》―――
Khi Cố Cẩn học nói chuyện, ngoại trừ “papa” và “wawa” thì xuất phát từ sự yêu thích đối với Bổn Bổn, ngược lại Cố Cẩn nói lưu loát nhất không phải mấy âm tiết kia mà là bắt chước Bổn Bổn kêu “Meo meo”.
Thời điểm Cố Cẩn 1 tuổi, dưới sự dạy dỗ lặp đi lặp lại của mọi người, bé đã có thể gọi tên được tất cả mọi người trong gia đình.
Nguyễn An An dạy bé gọi ông bà nội ông bà ngoại, lần đầu tiên Cố Cẩn gọi thành tiếng, ông bà nội ngoại đều có mặt, bọn họ vui vẻ ghi âm lại, duy chỉ có ông ngoại là vắng mặt bởi một lý do nào đó.
Vì thế, Lâm Dao còn gọi điện thoại cho Thẩm Nguyên khoe một hồi, cuối cùng cũng quyết định đợi ông trở về nhất định phải tự mình đến nghe Cố Cẩn gọi “Ông ngoại” mới được.
Thẩm Nguyên theo lời làm theo.
Sau khi ông trở lại Thanh Thành, cùng ngày dẫn theo Lâm Dao tới khu biệt thự Lâm Giang, Nguyễn An An chỉ chỉ trên tầng: “Cố Quyết đang dỗ bé đi ngủ, vừa mới bắt đầu kể chuyện, đoán chừng vẫn chưa ngủ đâu.”
Vì thế Lâm Dao và Nguyễn An An nói chuyện ở phòng khách, Thẩm Nguyên lên lầu nghe tiếng “Ông ngoại” có ý nghĩa trọng đại này.
Nhưng “Ông ngoại” thì không nghe được……
Cách phòng Cố Cẩn mấy mét, ông mơ hồ nghe thấy giọng nam quen thuộc, đến gần mới phát hiện cửa phòng khép hờ.
Thời điểm Thẩm Nguyên đang định gõ cửa, người đàn ông bên trong đang đưa lưng về phía cửa lại mở miệng lần nữa.
“Có một ngày, chú mèo Bổn Bổn của Cố Quyết bị ác nhân hãm hại, đi lạc.”
“……” Thẩm Nguyên dừng tay lại.
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, duyên phận đã khiến bọn họ gặp nhau, sau khi chiến thắng trong một trận chiến nào đó, thời điểm Cố Quyết đang chuẩn bị trèo tường rời đi thì tại một góc tường, anh nhìn thấy một cô bé vô cùng vô cùng xinh đẹp ――”
“Ba và mẹ gặp nhau ở chỗ này, nhớ kỹ chưa bảo bối?” Cố Quyết nhéo nhéo bàn tay con trai “Đây là trọng điểm, sau này ba sẽ kiểm tra con.”
“…………”
Thẩm Nguyên ôm cánh tay dựa vào khung cửa, nghe kể chuyện, lâm vào trầm tư.
…… Ông thật sự đã từng hoài nghi rất nhiều lần.
Người con rể này, có phải đầu óc có vấn đề hay không.