Ân Viện vẫn luôn nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiết Chiêu.
Thực mông lung, đã quên địa điểm cụ thể, lúc đó cô còn nhỏ được mẹ nắm tay, mẹ cô chỉ vào bé trai đối diện , nói tên bé trai này là Tiết Chiêu, con trai của dì Tiết. Sau này các con có thể chơi đùa cùng nhau, Viện Viện, mau gọi anh đi.
Tính cách Tiết Chiêu rất đa dạng, nhưng bề ngoài thoạt nhìn vẫn luôn thanh tú đáng yêu.
Mặc kệ là khi còn nhỏ hay là sau này lớn lên, điểm này chưa hề biến mất.
Từ “Chiêu” trong Tiết Chiêu khiến Ân Viện hiểu lầm trong một thời gian dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn nhỏ xem phim tình yêu cổ trang, nam chính lôi kéo tay nữ chính, thâm tình nói, nếu hai người yêu nhau…… đâu cần phải sớm sớm chiều chiều gặp nhau. Cô xem đến đoạn này thì vô cùng ngượng ngùng, cũng bởi vì cụm từ sớm sớm chiều chiều này mà cô vẫn luôn cảm thấy từ “Chiêu” trong Tiết Chiêu có loại cảm giác xấu hổ không thể hiểu được.
Từ tiểu học đến sơ trung, hai người vẫn luôn ngồi cùng bàn.
Trong thâm tâm Ân Viện, cô cho rằng cụm từ sớm sớm chiều chiều kia chính là chỉ Chiêu trong Tiết Chiêu, thẳng đến lần tiết ngữ văn nào đó, cuối cùng cũng xuất hiện một chữ “Chiêu” xa lạ. Tiết Chiêu ngồi cùng bàn với cô cười hì hì lấy bút chỉ cho cô “Này, tiểu Viện Viện, đây là tên của anh, dễ nghe không? Nhìn ý nghĩa này, có phải vô cùng lợi hại hay không?”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một mình anh gọi cô là…… Tiểu Viện Viện.
Đúng là cách xưng hô khó nghe muốn chết.
Ân Viện khi còn nhỏ không quá mẫn cảm, chờ tới khi cô có quan niệm về hay và dở, cô lập tức bảo người trong nhà gọi tên của cô, cũng cưỡng chế Tiết Chiêu sửa lại cách xưng hô.
Anh mang vẻ mặt vô tội nói: “Anh nên gọi em là gì?”
Ân Viện xụ mặt: “Ân Viện là được rồi.”
“Ân Viện?” Tiết Chiêu cười hì hì rất giống một tên vô lại “Như vậy sao được…… Không được, như vậy thì anh và người khác có gì khác nhau? Tất cả bạn học khác đều gọi em là Ân Viện, anh cũng gọi em là Ân Viện, vậy sao có thể thể hiện mối quan hệ không bình thường của chúng ta cho người khác biết?”
Ân Viện vẫn nhớ rõ cảnh tượng này.
Cô nhớ rõ thiếu niên không quy củ kéo bộ đồng phục trên người, nhớ rõ nụ cười cà lơ phất phơ của thiếu niên, nhớ rõ câu nói kia của anh “Anh và người khác có gì khác nhau”, nhớ thật lâu thật lâu.
Ngẫm lại quả thực quá ấu trĩ…… Nhưng thời thiếu nữ, khi nghe được những lời này, trong lòng rung động biết bao nhiêu chỉ có mình cô mới biết.
Thời điểm cô thích anh, cô thực sự nghĩ người này thật biết nói chuyện.
…… Đúng là nực cười.
Ân Viện tháo bịt mắt xuống, xoa đầu ngồi dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ nó.
Sao lại nằm mơ về người kia.
Một giấc mơ bại hoại có thể phá hỏng tâm trạng của một ngày đẹp trời.
Trong lòng thầm mắng, Ân Viện đứng dậy đi rửa mặt, thay đổi quần áo, mắt nhìn lịch học sau đó lập tức đi đến phòng máy tính.
“Sớm vậy đàn em.”
Thời điểm Ân Viện đẩy cửa vào, học trưởng Hứa Trí học trên cô một khóa đã ngồi trước máy tính.
Hứa Trí đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn đặc biệt văn nhã, hào hoa. Chuyên ngành học của anh rất lợi hại, là người kiên nhẫn, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt. Nghe nói trong quá trình học Hứa Trí đã được phong tặng danh hiệu “Nam thần ngành khoa học công nghệ”.
“Đàn anh, xin chào.” Ân Viện gật đầu, đi đến vị trí bên người anh ngồi xuống, hai người bắt đầu nói chuyện về chủ đề ngày hôm nay.
Hiện tại hai người là bạn bè bình thường, nhưng nói đến cũng trùng hợp —— Lúc ấy Ân Viện trực tiếp nộp đơn thi nghiên cứu sinh, thời điểm lựa chọn người cố vấn, cô mới chú ý tới Hứa Trí cũng ở trong đó…… lúc đó thậm chí cô còn muốn thay đổi người cố vấn.
Bởi vì khi Hứa Trí học năm 4, cô học năm ba, anh ta đã từng theo đuổi cô, theo đuổi rõ ràng tới mức mọi người đều biết chuyện này.
Khi đó hai người Khương Di và Nguyễn An An còn lên diễn đàn tìm kiếm một số thông tin về Hứa Trí, sạch sẽ, không có lịch sử đen tối hay quá khứ hỗn loạn, có không ít người theo đuổi, giải thưởng danh tiếng cũng có. Hai người bạn tốt liều mạng khuyên cô “Nếu có cảm giác thì cậu thử xem sao” “Tớ ngửi thấy mùi tình yêu tuyệt đẹp” “Đây là cực phẩm trong trường học đấy a a a” .
Vào thời điểm đó cả hai người đều là fan ruột của vị học trưởng này, mỗi ngày nói tốt về anh ta không ít ở trong nhóm.
Ân Viện biết chứ.
Vì sao hai người bạn của cô lại khoa trương như vậy, cô đều biết.
Đơn giản là thấy bên người cô có không ít người ưu tú theo đuổi không ngừng, nhưng cô vẫn độc thân nên hai người họ sốt ruột thay cô.
Nhưng Ân Viện tự biết mình là ai.
Thất bại qua một lần sẽ không thích ai nữa, không thích chính là không thích.
Không biết có phải bởi vì cô thích Tiết Chiêu từ lúc còn quá nhỏ hay không, nó ảnh hưởng trực tiếp đến tiêu chuẩn kén chồng của cô sau này…… Đã từng thích một người vô lại, đối với một phần tử trí thức, cô thật sự thích không nổi.
Từ trong xương cốt Ân Viện không phải kiểu con gái theo khuôn phép cũ, khi ở trường học cô sẽ không cố khiến mình khác biệt, trường hợp nào mặc thứ gì tự cô phân định rõ. Thời điểm Nguyễn An An không có mặt, cô và Khương Di đi quán bar uống rượu sẽ ăn mặc tùy tiện, ngày thường luôn mặc áo sơ mi mộc mạc quy củ, để cho thuận tiện với mặt mộc ngay cả váy các cô cũng ít mặc.
Diện mạo của Ân Viện rất thích hợp với kiểu trang điểm đậm, mặc váy đỏ, nhưng khi không điểm lại mang một phong cách khác…… Hơn nữa cô còn đoạt được vài giải thưởng, kéo tới một đống người theo đuổi, người sau tốt hơn người trước.
Kết thúc một ngày học tập mệt mỏi, chỉ cần tưởng tượng đến buổi tối có thể cùng hai nha đầu chết tiệt kia đi ra ngoài chơi là cô lại cảm thấy tinh lực tràn đầy.
5 giờ chiều.
Ân Viện lái xe, đi đến cửa đông chờ Nguyễn An An.
—— Quỷ mới biết vì sao Nguyễn An An lại lén lút hẹn cô ở cửa đông.
—— Tựa như quỷ mới biết vì sao một người tốt nghiệp thạc sĩ lại quay về học đại học C, thậm chí Ân Viện còn hoài nghi có phải người bạn tốt của mình cố ý trở về nhục nhã nữ tu như cô hay không.
Sau khi cô đón Nguyễn An An xong, nhìn thấy một thân trang phục và diện mạo như học sinh cao trung của bạn tốt. Cô đưa Nguyễn An An đi tạo hình đơn giản trước, rồi sau đó mới tới tụ họp cùng Khương Di.
Đêm nay uống quá sảng khoái.
Đối với chuyên ngành máy tính của mình Ân Viện vừa yêu lại vừa hận, hận nó khiến cô trọc đầu, yêu cảm giác thành tựu sau mỗi lần thành công. Áp lực của nghiên cứu sinh không nhỏ, cô đã sớm muốn ra ngoài thả lỏng một chút.
Thảo luận xong chuyện rốt cuộc mông cong có ý với Nguyễn An An hay không, Nguyễn An An bắt đầu say như chết miệng đầy mê sảng, lúc ba người chuẩn bị rời đi, Ân Viện tranh thủ đi toilet.
Ân Viện biết mình uống say, nhưng so với Nguyễn An An thì cô mạnh hơn nhiều, mỗi lần uống say, ít nhất cô vẫn biết mình là ai, đang làm gì, không chỉ có thể đi đường, còn có thể đi trên giày cao gót.
Chỉ là có chút loạng choạng mà thôi.
Ân Viện run rẩy đi tới toilet, giải quyết xong vấn đề sinh lý, rửa sạch tay, ra khỏi WC nữ, bên ngoài còn một hành lang ngắn.
Không dài, nhưng khá rộng. Trang hoàng hoa lệ, nhưng có hoa không quả, đều là bài trí.
Ân Viện nhìn lướt qua, thấy có một bóng dáng đang dựa vào tường, trong tay cầm một đồ vật giống như cây gậy.
Gậy gộc thì gậy gộc đi, không tới mức ở chỗ này đánh người chứ, huống chi còn là một người phụ nữ không quen biết.
Cho nên cô cũng không để ý, thẳng đến khi đi ngang qua người nọ, nghe thấy tên của mình ——
“…… Ân Viện?”
“……”
Phản ứng đầu tiên của Ân Viện là…… Fuck, nhiều năm như vậy, giọng nói của người này vẫn không thay đổi, nó gần như vẫn trong trẻo và dễ nhận biết như thời niên thiếu.
Sau khi giọng nói cực kì quen thuộc lọt vào tai, Ân Viện phảng phất lập tức tỉnh rượu.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, cô quay đầu lại nhìn người quen đang dựa trên tường.
“Ồ” Ân Viện cảm giác được mình nở nụ cười “Đây không phải là Tiết công tử sao?”
Thì ra là anh.
Trách không được …… thứ trong tay kia không phải gậy gộc mà là nạng gỗ đi.
Vì sao phải dùng nạng?
Trước mắt Ân Viện có chút bóng chồng bóng, cô cũng không thấy rõ thời điểm Tiết Chiêu nhìn thấy mình thì có biểu cảm như thế.
Nhưng biểu cảm gì cũng không quan trọng.
Nếu vào lúc Ân Viện thanh tỉnh, đại khái là nâng mắt nhìn thẳng đi qua, coi người đàn ông này như không khí.
Nhưng giờ khắc này cô đang say, thân thể có khuynh hướng thành thật—— lý trí nói cho cô biết cô nên bỏ đi, nhưng ngoài miệng vẫn không khống chế được mà muốn nói lời trào phúng.
“Danh tiếng si tình của ngài đã nổi tiếng trong và ngoài nước nha.”
Tiết Chiêu sửng sốt.
“Nghe nói bạn gái mới của anh…… người ngoài giới, không cần tiền của anh, đá văng anh ra đi, Tiết công tử chịu không nổi đả kích này, vì yêu mà ra ngoài tìm chết?”
“……”
Nhìn ánh mắt Ân Viện có chút mê ly, đôi mắt híp lại, môi đỏ cong lên, giơ tay, động tác cực kỳ chậm chạp “Bạch bạch” vỗ tay hai cái, bộ dáng vô cùng không có thành ý: “Lợi hại lợi hại, không thể không nói một tiếng lợi hại.”
“……”
Lợi hại cái rắm, đều là con mẹ nó ——
Tiết Chiêu suy nghĩ, tin đồn đều khiến người ta hiểu lầm.
Anh thật sự có nói chuyện yêu đương, xác lập mối quan hệ, nhưng xảy ra tai nạn xe cộ…… Là bởi vì không tuân thủ quy tắc giao thông, mà uống rượu không phải vì thương tâm mà là vì phẫn nộ.
Chỉ vì anh bị gãy chân mà người ngoài liền truyền thành anh yêu cô sinh viên ngoài giới kia biết bao……
Anh yêu cô ta chỗ nào? Chỉ đưa người nọ đi ăn cơm dạo phố tiêu tiền, ngay cả tay cũng chưa được nắm thì yêu ở chỗ nào?
Lúc trước thời điểm ở bên nhau, Tiết Chiêu đã từng nói với cô gái kia, anh thích diện mạo của cô, cô gái kia nói thích tiền của anh, hai người cũng coi như tính toán rõ ràng. Sau đó khi đã làm anh tức xanh mặt, cô gái kia đã nhắn tin: Thực xin lỗi Tiết công tử, kết thúc đi, hiện tại tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu tình.
Ý là —— anh không thể cho tôi thứ tôi cần.
Đối với vấn đề này, thời điểm Tiết Chiêu ở trên giường bệnh chán muốn chết từng phân tích suy nghĩ trong sâu thẳm tận đáy lòng mình.
Anh không chỉ tức giận.
Còn cảm thấy thất bại.
Bởi vì ngoại trừ Ân Viện, dường như anh, thật sự, không thích được ai khác.
Nhưng mà.
Cô ấy cũng không có khả năng thích anh thêm một lần nữa.
……
“Tôi tò mò hỏi một câu……”
Tiết Chiêu bị thanh âm có chút mơ hồ của Ân Viện kéo suy nghĩ trở về.
Biểu tình Ân Viện trở nên nghiêm túc: “Tiết công tử, người bạn gái hiện tại của anh, là người năm đó sao?”
Tiết Chiêu trầm mặc một lúc lâu.
“Không phải.”
“Ha hả” Ân Viện lại cười, lần này cô không vỗ tay mà dựng ngón tay cái “Lợi hại.”
Tính cách Tiết Chiêu hướng ngoại, tiêu tiền cũng không bủn xỉn, vẫn luôn lăn lộn trong đám hồ bằng cẩu hữu. (bè không phải bạn, bạn xấu)
Thời điểm học cấp 2, Ân Viện và Tiết Chiêu ngồi cùng bàn, ỷ vào diện mạo xinh đẹp, hai người đều nhận được không ít thư tình.
Lúc ấy đối với những nữ sinh thích mình, thiếu niên cái gì cũng dám nói.
Cự tuyệt hoa khôi lớp bên cạnh, đám hồ bằng cẩu hữu vây quanh bàn hỏi anh, người này cũng chướng mắt người kia cũng chướng mắt, rốt cuộc cậu thích dạng con gái nào?
“Haiz, không có biện pháp, từ nhỏ đến lớn thẩm mỹ của tôi đều bị em gái chiều hư rồi” Tiết Chiêu nói “Ít nhất phải đẹp hơn em gái tôi.”
Đám hồ bằng cẩu hữu lại hỏi, em gái cậu là ai.
“Em gái tôi ——” giọng nói của anh cao vút lên, mang theo sự kiêu ngạo nói không rõ “Ân Viện, hoa hậu giảng đường trường trung học, đã từng nghe thấy chưa? Chưa từng nghe qua cũng không sao, hôm nay nhớ kỹ cho tôi.”
Lời đồn đãi bắt đầu nổi lên bốn phía.
Nhưng người đầu óc thô thiển như Tiết Chiêu đâu thèm quan tâm tới những tin đồn nhạt nhẽo của mấy nữ sinh, mỗi ngày nên đối xử với cô như thế nào cô anh vẫn đối xử với cô thế đó.
Có một lần Ân Viện nhịn không được hỏi thử: “Anh có biết gần đây bạn học đều nói rằng…… anh thích em hay không?”
Sau khi Tiết Chiêu nghe được lời này, phản ứng của anh đến nay cô vẫn còn nhớ rõ.
Đầu tiên là sửng sốt, không biết vì sao liền dời tầm mắt, giơ tay sờ ót, trong nháy mắt biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Rồi sau đó ba giây trôi qua, anh lại lập tức biến trở về bộ dạng cười hì hì bình thường: “Nói thì cứ nói đi, anh còn có thể chắn đào hoa thối cho em, thật tốt.”
Anh lại nói: “Em nên nghĩ thế này ——” Tiết Chiêu vỗ bả vai cô “Ít nhất tin đồn này được thả ra ngoài, về sau những người xấu hơn anh sẽ không dám theo đuổi em nữa, đúng không?”
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người thiếu niên, mỗi một sợi tóc đều mang theo nét dương dương tự đắc.
Anh cười: “Nhưng người đẹp trai hơn anh, còn chưa có sinh ra đâu.”
——
Thanh Thành có hai trường cấp ba, trường trung học số 1 đối diện với trường trung học số 7, phong cách trường học hoàn toàn khác nhau. Lúc trước Ân Viện thích Tiết Chiêu, đương nhiên muốn đi theo anh cùng học một trường cấp ba.
Thời điểm hai người tốt nghiệp cấp 2 đã nói là sẽ cùng học trường trung học số một, kết quả tới khi chuẩn bị khai giảng cô đến tìm anh xác nhận lớp, Tiết Chiêu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên vỗ đùi: “À, mấy ngày trước anh đi ra ngoài uống rượu, bị bọn họ lừa sửa lại trường học ——” rồi sau đó thập phần ảo não “Anh vừa uống rượu vào liền …… Quên hết lời em nói.”
Đương nhiên Ân Viện cực kỳ tức giận.
Tiết Chiêu đã sửa một lần rồi không thể sửa lại, nhưng cô thì không có lý do gì để chuyển đến trường trung học số 7. Ba mẹ Ân đều cảm thấy phong cách tự do của trường trung học số 7 không tốt bằng phong cách nghiêm cẩn của trường trung học số 1.
Tiết Chiêu xin lỗi cô hồi lâu, tặng không ít quà tặng, cuối cùng sau khi đã hòa hảo, anh lại dùng ngữ khí cà lơ phất phơ nói “Em yên tâm, trường học của chúng ta đối diện nhau, có người dám khi dễ em, ông đây lập tức chạy sang trường em đập cho người đó một trận.”
Ân Viện “Hừ” một tiếng, trên mặt khinh thường nhưng trong lòng cô gái nhỏ vẫn vô cùng ngọt ngào.
Sau này Ân Viện cảm thấy thời gian khá thích hợp, mười sáu tuổi, dường như cũng có thể yêu sớm.
Không muốn bị động, không muốn chờ đợi, vì thế cô chạy đến trường trung học số bảy, tỏ tình với anh.
Mười mấy năm qua, đó là lần đầu tiên Tiết Chiêu, Tiết lưu manh, luống cuống tay chân trước mặt cô.
Anh lắp bắp nói, Viện Viện, anh, anh chỉ, coi em là em gái.
Thậm chí hoảng loạn tới mức quên gọi nhũ danh nhiều năm của cô.
Toàn bộ quá trình đều giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó vô cùng khó tưởng tượng, đôi mắt trừng lớn, ngay cả bàn tay đặt sau gáy cũng quên lấy xuống.
Biểu cảm còn gấp gáp hơn cả người tỏ tình là cô.
Đại khái là cự tuyệt người quen thuộc với mình như vậy, trong lòng cảm thấy khá có lỗi đi.
Ân Viện nghĩ.
Từ nhỏ đã lớn lên một cách kiêu ngạo, thời thiếu nữ vẫn luôn có Tiết Chiêu hộ tống, cô đương nhiên cho rằng con đường tình cảm của mình cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trong suốt mấy năm học cao trung, Ân Viện đã khóc tổng cộng hai lần .
Lần đầu tiên bị Tiết Chiêu cự tuyệt.
Lần thứ hai có người nói…… soái ca Tiết Chiêu trường bên cạnh, đang yêu.
Trở về ký túc xa, uống thuốc giải rượu xong thì ngả đầu xuống nằm ngủ.
Nhưng Ân Viện lại nằm mơ.
Trong mơ đều là những thứ lộn xộn ở quá khứ, lăn qua lộn lại đều ngủ không ngon, nhiệt độ điều hòa cao thấp thấp cao đều không thoải mái.
Cuối cùng cô dứt khoát bật đèn rời giường, mặc áo khoác ra ngoài ký túc xá hít thở không khí.
Kỳ thật mới chỉ chợp mắt được mấy tiếng, nhưng cảm giác say dường như đã tan biến, đi thang máy xuống tầng một, Ân Viện lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc của dì quản lý ký túc xá.
“Tiểu Ân tiểu Ân…… Mau tới đây!” Dì quản lý liều mạng vẫy tay với cô.
“Vừa rồi, có một tiểu tử rất tuấn tú, ăn mặc bảnh bao, cao cao gầy gầy, chân chống nạng, hình như còn uống say…… cậu ta hỏi cháu có ở đây không, nói là muốn tìm cháu, dì không cho cậu ta tiến vào, dì nói sau 10 giờ tối không được làm phiền ký túc xá nghiên cứu sinh, cậu ta không nói gì, chỉ đi về phía bên kia.”
Ngón tay dì quản lý chỉ về phía cây cổ thụ bên ngoài “Không nghĩ tới, cậu ta lại dựa vào cái cây bên kia không chịu đi!”
“Cháu mau qua đó xem một chút đi…… dì có chút sợ hãi, này, này hay là tắt thở rồi?”
“…………”
Ân Viện đoán được đại khái là ai.
Cô nhìn chiếc di động mang theo bên người, không có tin nhắn.
Trên ghế đá dưới gốc cây đại thụ, có một người đang xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào, người cao chân dài, nạng rơi trên mặt đất.
Ân Viện đi giày đế bằng, đến gần anh cũng không phát hiện ra.
Tiết Chiêu tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu, nhắm hai mắt, nhìn như vậy lông mi còn khá dài, hai bóng nhỏ bao trùm xuống mí mắt, mũi thẳng tắp, cổ thon dài.
Hình như…… ngủ rồi.
Tư thế ngủ còn khá tốt.
Ân Viện ôm cánh tay, nhìn anh trong chốc lát, gương mặt này, chậm rãi trùng khớp với thiếu niên trong mộng.
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
Dì quản lý đúng là nghĩ nhiều.
Người này sao có thể tắt thở được.
Tai họa…… sống ngàn năm .