Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Sau câu chuyện “Anh hùng cứu mỹ nhân”.
Ngày kế tiếp ——
Cho tới khi 【 Ân Ân Viện Viện 】tiến vào bang phái hơn nữa mỗi ngày đều cùng đại thần 【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】hạ phó bản, chờ tới khi ngày nào Ân Viện không đăng nhập vào《 Lục giới 》là trong lòng sẽ khó chịu, cho tới khi một ngày không nói chuyện với Chiêu Chiêu Mộ Mộ cô sẽ cảm thấy cuộc sống thiếu vắng chút gì đó, cho tới khi cả hai người thường xuyên bị nhắc tới trên diễn đàn trò chơi, đồng thời bị đem ra bàn tán xem có gian tình hay không …… Cho tới khi Chiêu Chiêu Mộ Mộ dùng 3999 quả pháo hoa chúc mừng sinh nhật cô.
Thẳng thắn mà nói, cô có thể bỏ ra mười vạn một ngày mua bất cứ trang bị nào, cũng có thể bằng thực lực của mình gia nhập bang phái đệ nhất, 3999 đối với Ân đại tiểu thư mà nói còn không đủ tiền trả một bữa cơm.
Nhưng không thể không thừa nhận, trên mạng, trong trò chơi, những hành động này khá thu hút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đại thần
—— Còn là một đại thần vô cùng biết nói chuyện, làm những việc này vì cô.
Ân Viện yêu đương qua mạng
 Sau khi biết chuyện này Nguyễn An An và Khương Di cả kinh tới mức tròng mắt muốn rớt xuống.
Sự ái muội giữa cô và Chiêu Chiêu Mộ Mộ kỳ thật đã mơ hồ phát tín hiệu cho hai người vài lần, có thể là do tương đối mịt mờ nên không ai phát hiện ra.
Mãi cho đến khi cô và Chiêu Chiêu Mộ Mộ muốn kết hôn, quả bom bị ném vào nhóm chat, các dấu chấm hỏi của hai người trực tiếp bao phủ màn hình, điên cuồng dò hỏi rốt cuộc cô suy nghĩ như thế nào.
Nhưng chuyện như yêu đương qua mạng, thật sự rất khó nói nguyên nhân.
Vốn dĩ có một thứ gọi là “Lựa chọn của đại thần”, một người được rất nhiều người mê muội, trước nay chưa từng kết hôn, mỗi ngày không ngại phiền toái ở cạnh cô, cái loại cảm giác thỏa mãn hư vinh và vui sướng này, dăm ba câu khó có thể nói rõ.
Ân Viện không hôn nhân: 【 Không động tâm, đừng ồn ào, không phải yêu đương qua mạng đều là như vậy sao. 】
Tuy rằng trong nháy mắt có cảm giác khó xử khi nói như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng bị cô đè ép xuống.
Khó xử cái gì, sự thật chính là như vậy.
Nguyễn An An và Khương Di miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này, nhưng vẫn cứ khó hiểu.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Cho dù không có tình cảm thì cậu cũng không phải người tùy tiện kết hôn đi? 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Điên cuồng +1111, phỏng vấn Ân tiểu thư một chút, vị đại thần này có chỗ nào tốt? 】
“...”Câu hỏi này làm Ân Viện suy nghĩ rất lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cô nghẹn ra hai câu trả lời.
【 Nói chuyện thú vị. 】
【 Giọng nói dễ nghe. 】
Nói chuyện thú vị là sự thật, lần đầu tiên Chiêu Chiêu Mộ Mộ nói chuyện phiếm với cô không thể hiện ra kỹ năng này, kế tiếp cô mới phát giác ra người này có thiên phú chọc cười người khác.
Lần đầu tiên Ân Viện nghe thấy giọng nói của Chiêu Chiêu Mộ Mộ là khi cô vừa mới tham gia vào trận chiến của bang phái.
Chiêu Chiêu Mộ Mộ là phó đội trưởng, nhưng bởi vì những cuộc chiến trong bang về cơ bản là giành chiến thắng ổn định, cho nên đội trưởng Đông Sát Tây Cố thường xuyên giao quyền dẫn dắt mọi người cho Chiêu Chiêu Mộ Mộ.
Người chỉ huy phải bật micro từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe thấy giọng nói của anh ta, Ân Viện liền phát hiện tuy rằng người này là kẻ dẻo miệng, nhưng thanh âm lại đê đê trầm trầm khá thành thục.
Chẳng qua, trong quá trình chỉ huy vào thời khắc kích động, anh ta ngẫu nhiên sẽ nói một câu khiến cô có loại ảo giác người này đang cố ý bóp giọng.
Giống một thiếu niên ghét bỏ giọng nói của mình quá ngây ngô cho nên cố tình thay đổi.
Ân Viện cũng không nói ra được cảm xúc cụ thể trong lòng cô, tóm lại cho dù là giọng nói thành thục thì cô vẫn sẽ cảm thấy anh đáng yêu.
Sau khi hai người kết hôn, trở thành đôi vợ chồng ân ái toàn khu. Nhưng cách xưng hô của cô giành cho Chiêu Chiêu Mộ Mộ thường là “Hey”, Chiêu Chiêu Mộ Mộ lại thường xuyên gọi cô là “Vợ”.
Vốn dĩ tất cả đều hoàn hảo.
Thậm chí cô đã từng nghĩ, nói không chừng hai người sẽ hẹn gặp nhau trong hiện thực.
Thẳng đến khi chồng của Nguyễn An An quay ngựa, từ đầu tới cuối Ân Viện liên tục ăn dưa, ngay sau đó cô được phổ cập khoa học rằng mông cong của Nguyễn An An chính là Cố nhị thiếu.
Sau đó nữa.
Cửa ải cuối năm có rất nhiều yến hội không thể không tham gia, mỗi lần cô xin nghỉ chiến đấu thì Chiêu Chiêu Mộ Mộ cũng sẽ xin nghỉ. Một lần là trùng hợp, nhưng nhiều lần đều như thế, không khỏi quá mức đáng ngờ.
Cố nhị thiếu trở về Thanh Thành tất nhiên cũng hòa nhập vào giới thượng lưu, những nhân vật nào giao hảo tốt với anh cũng nhanh chóng truyền ra .
Cố Quyết là Đông Sát Tây Cố.
Anh em tốt của Đông Sát Tây Cố trong trò chơi là Chiêu Chiêu Mộ Mộ.
Ngày hôm sau sau khi Ân Viện biết được tin tức này, lần đầu tiên hỏi Chiêu Chiêu Mộ Mộ vấn đề này —— cũng là điều cô muốn hỏi trong lần đầu gặp mặt.
【 Ân Ân Viện Viện 】: Đúng rồi, vì sao ID của anh lại là “Chiêu Chiêu Mộ Mộ”?
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】: Bởi vì trong tên của anh có một chữ “Chiêu” .
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】: Thế nào, dễ nghe không vợ?
Ân Viện: “...”
Tên có chữ “Chiêu”  ——
Chồng Nguyễn An An qua lại với ba bốn vị công tử nhà giàu…… người có thể được Cố Quyết thân thiết gọi là “Con trai” …… mà trong tên lại có chữ “Chiêu”……
Cô gõ mấy chữ.
【 Ân Ân Viện Viện  】: Anh là Tiết Chiêu.
Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
Lần này tên ngốc kia cũng phản ứng rất nhanh.
【 Chiêu Chiêu Mộ Mộ 】: Em là Ân Viện?
Ân Viện nhắm mắt.
Cô không nói một câu, trực tiếp offline, tắt máy tính.
Ân Viện xem thường nhất là cốt truyện “Gương vỡ lại lành”.
Mỗi lần Nguyễn An An và Khương Di nói về chuyện đó, cô đều nhịn không được mở miệng trào phúng, gương vỡ làm sao mà lành được chứ.
Sau đó bị hai người công kích tập thể.
Coi câu nói “Không thích cùng 1 người hai lần” làm châm ngôn sống, khinh thường gương vỡ lại lành, Ân Viện không có cách nào chấp nhận được chuyện cô thắt cổ hai lần trên cùng một thân cây.
Cô thật sự thích Chiêu Chiêu Mộ Mộ.
Lúc trước chưa từng tự hỏi lý do, nhưng sau khi biết đối phương là ai, dường như tất cả được kết nối lại ngay lập tức.
Từ khi biết Chiêu Chiêu Mộ Mộ là Tiết Chiêu, Ân Viện chưa từng vào 《 Lục giới 》, cũng không đăng nhập vào WeChat được lập riêng để yêu đương và chơi trò chơi, đồng thời tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ đối với các bài viết trên diễn đàn —— Cho dù mỗi ngày Nguyễn An An đều khuân vác nó tới trước mắt cô.
Các loại lập luận chứng minh sau khi Chiêu thần ly hôn sa đọa đến mức nào, vốn dĩ là một đại thần có tính cách hoạt bát nhất hiện tại lại cả ngày hậm hực.
Ân Viện làm như không biết gì.
Kỳ nghỉ đông không có 《 Lục giới 》, cô cảm thấy rất nhàm chán. Ngoại trừ việc nhận ra Tiết Chiêu, cửa ải cuối năm qua đi còn có một chuyện lớn.
Nguyễn An An kết hôn.
Nói đến tình bạn của phụ nữ, một trong những điểm đáng lưu ý chính là người kết hôn sau nhất định làm phù dâu cho người kết hôn trước.
Nhưng đối với đàn ông, dường như điểm này cũng được áp dụng.
—— Cho nên cô làm phù dâu cho Nguyễn An An là theo lẽ thường và Tiết Chiêu làm phù rể cho Cố Quyết cũng là thuận theo tự nhiên.
Nếu là người xa lạ cô sẽ không thèm để bụng.
Nhưng đây là Tiết Chiêu.
Đây là người đã từ chối mối tình đầu của cô, sau khi trưởng thành lại cách sợi dây mạng không biết thế nào khiến cô lại một lần nữa động lòng. 
Anh ta làm phù rể cô làm phù dâu?
Không, thể, nào.
Ân Viện giữ thái độ kiên quyết trả lời Nguyễn An An, nói có anh ta thì không có tớ.
Đầu tiên, cho dù không làm phù dâu thì tình cảm của hai người các cô vẫn còn đó.
Tiếp theo, hiện tại chắc hẳn Tiết Chiêu đã biết tin tức này rồi, nhất định trong lòng anh ta cũng biết rõ vì sao cô muốn làm như vậy. Bây giờ chỉ đợi xem anh ta mặt dày hay sẽ lui một bước thành toàn cho cô.
Nhưng Ân Viện không nghĩ tới, cô không đợi được Tiết Chiêu lùi một bước trời cao biển rộng, thật ra lại chờ được một con ma men.
9 giờ tối, cô nhận được điện thoại, dãy số xa lạ.
Ân Viện nhận “Alo” một tiếng, bên kia không có động tĩnh một hồi lâu.
“Alo?” sự kiên nhẫn của cô có hạn “Gọi lộn số sao? Không nói lời nào tôi cúp máy nhé.”
Giây tiếp theo, bên kia truyền đến một tiếng sịt mũi cực kỳ rõ ràng.
Giống như tiếng khóc.
Ân Viện sửng sốt một chút, rốt cuộc đối phương cũng mở miệng.
“Anh đang ở dưới ký túc xá của em, em xuống đây một chuyến đi.”
Ngữ khí mơ hồ, cách nhả chữ còn hơi mông lung, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Ân Viện không dao động: “Không. Chẳng lẽ anh bảo tôi xuống thì tôi phải xuống?”
“...”Tiết Chiêu đột nhiên chuyển sang một đề tài hoàn toàn khác “Anh vẫn luôn muốn hỏi, vì sao từ khi phát hiện anh là Chiêu Chiêu Mộ Mộ, em không chơi trò chơi, cũng không để ý tới anh nữa?”
Ân Viện: “Vốn dĩ tôi cũng không để ý tới anh.”
“Em không phải.” Tiết Chiêu nói “Em trốn anh.”
Như thế mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa, Ân Viện không chịu nổi phép khích tướng, lập tức cắn răng nói “Tôi, trốn, anh?”
“Tôi trốn cái rắm.” Cô bước nhanh về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, không quên chạy xuống lầu.
Thời điểm Ân Viện xuống lầu, dì quản lý ký túc xá nói một đống lời với cô, đại loại như “Vẫn là chàng trai trẻ lần trước, lại tới tìm cháu” vv.
Trường hợp này tương tự như lần đó.
Sau khi Ân Viện chào hỏi dì quản lý xong, nghẹn một hơi tức trong họng, nhanh chóng bước về phía cây đại thụ dưới ký túc xá.
Quả nhiên Tiết Chiêu đang ngồi ghế trên, rũ đầu chơi di động, điểm khác biệt duy nhất so với lần trước chính là ngoại trừ mặc nhiều quần áo hơn, thì rốt cuộc đôi chân dài của anh đã có thể gập lại.
Khi Ân Viện còn cách anh khoảng mấy mét, dường như nghe được tiếng bước chân, Tiết Chiêu bỗng chốc ngẩng đầu lên.
Bước chân cô khựng lại.
Mũi anh rất cao, làn da cũng trắng, chóp mũi hồng hồng phá lệ rõ ràng, thậm chí hốc mắt cũng có chút hồng.
Ân Viện là kiểu điển hình ăn mềm không ăn cứng, đổi thành ai rớt nước mắt cô cũng sẽ  mềm lòng, huống chi là kiểu người vô tâm vô tính như Tiết Chiêu, việc anh rớt nước mắt quả thực đáng kinh ngạc giống như kỳ tích.
Tiết Chiêu đối diện với cô vài giây, anh dịch sang bên cạnh một chút “Em ngồi đi?”
Ân Viện không muốn ngồi.
Tiết Chiêu hít hít cái mũi.
Ân Viện cắn răng đi qua, cách anh 1 khoảng xa mới ngồi xuống.
“Kêu tôi ra làm gì.” Ân Viện xụ mặt “Tốt nhất là anh thật sự có việc.”
Ngồi xuống được vài giây, cô ngửi thấy mùi rượu trên người Tiết Chiêu.
Hơn nữa khi anh lên tiếng cũng giống như uống say ——
“Anh là Chiêu Chiêu Mộ Mộ.”
“Chuyện này anh không cần nói tôi cũng biết.” Ân Viện không thể tưởng tượng “Anh chỉ muốn nói với tôi chuyện này?”
Tên ngốc này cái hay không nói, nói cái dở tìm chết sao??
“Là anh muốn nói.”
“Thời điểm em biết anh là Chiêu Chiêu Mộ Mộ, lúc đó anh mới biết đó là em.”
“Lúc ban đầu anh cứu em, anh đã từng nói với em cái tên Ân Ân Viện Viện rất đáng yêu, cũng là vì nghĩ đến tên của em.”
“Khi chỉ huy cuộc chiến, anh cảm thấy giọng nói của mình không đủ thành thục, dễ bị nhầm tưởng thành trẻ vị thành niên, cho nên vẫn luôn dùng thiết bị chuyển đổi giọng nói.”
“Vì em cảm thấy dễ nghe, cho nên sau đó anh vẫn luôn dùng.”
“...”
Càng nói càng đi xa, càng nói càng khiến cô nhớ lại, trong lòng mê man, Ân Viện lạnh mặt ngắt lời anh: “Nói xong rồi?”
Tiết Chiêu sửng sốt.
“Quan hệ của chúng ta ở trong trò chơi chính là sai lầm, sai cũng sai rồi, hiện tại anh chạy tới tìm tôi, nhắc lại mấy chuyện đó là muốn làm gì?” Ân Viện gằn từng chữ một “Anh điên rồi?”
“...”
Ba giây sau.
Tiết Chiêu nói: “Nghe xong lời anh sắp nói, em mới thật sự cảm thấy anh điên rồi.”
“...”
“Anh thích em.”
Ba chữ này được thả rất nhẹ, nhưng dưới bầu không khí yên tĩnh như hiện tại vẫn vô cùng rõ ràng.
“...”
Tiết Chiêu thừa dịp Ân Viện chưa kịp mở miệng mắng anh —— hoặc cô còn không kịp phản ứng, anh tiếp tục nói: “Anh thật sự thích em, từ cấp ba hoặc có thể là khi chúng ta còn nhỏ.”
“Nhưng khi em tỏ tình với anh, anh vẫn chưa ý thức được.”
“Anh cho rằng, bởi vì em là em gái lớn lên cùng anh, nói tóm lại, anh là đồ ngốc.”
Ân Viện nghe đến đây, nhắc nhở nói: “Anh vẫn luôn thích tôi? Còn có thể có bạn gái?”
“Anh không yêu đương với người khác, chỉ học cùng mấy tiết thể dục, ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu, trong trường học mới truyền ra mấy tin đồn huyên náo, lúc ấy anh không thèm để ý nên không quản.”
Ân Viện nhướng mày: “Vậy còn bạn gái cũ? Thương tâm muốn chết dẫn đến tai nạn xe cộ?”
Tiết Chiêu: “...” Anh đem tiền căn hậu quả của vụ tai nạn xe cộ kia nói chi tiết một lần.
Nói chung, tất cả đều tại lời đồn đáng chết.
Thời điểm anh nói chuyện, Ân Viện cũng không ngắt lời.
Cô cảm thấy tiếng nói của người này kết hợp với giọng mũi hư hư thực thực, thế mà lại có loại dễ nghe không thể hiểu được. 
Tiết Chiêu an tĩnh một lát, lại thở dài, sương trắng phá lệ rõ ràng.
“Viện Viện, anh thật sự rất thích em.”
“Sau khi tốt nghiệp cấp 3 uống say anh cũng chạy tới tìm em nói những lời này, sau đó bị em mắng, anh biết hiện tại em sống rất tốt, nhưng mà...”
Anh quay đầu lại, Ân Viện đối diện với anh.
Chóp mũi có chút hồng, đôi mắt ướt dầm dề, chân thành lại đáng thương.
Hốc mắt hồng hồng, ngữ điệu chậm rãi: “Nhưng mà nhiều năm như vậy, hình như anh, rốt cuộc không thích nổi người khác.”
“...”
Anh nói, rốt cuộc không thích nổi người khác.
Ân Viện dựa lưng vào ghế nghĩ, mình sinh ra ý tưởng này từ khi nào.
Đại khái là khi biết Chiêu Chiêu Mộ Mộ chính là Tiết Chiêu.
Sau khi trưởng thành hai người chưa từng tiếp xúc với nhau, mấy năm qua đi, tính cách nào đó của anh có chút biến hóa, nhưng nhìn chung vẫn là hương vị quen thuộc.
Cách nói chuyện, đáng yêu, biết chơi trò lưu manh.
Cô thích nhân vật ảo trên internet, hơn phân nửa là vì hương vị quen thuộc này.
Cô nghĩ. Học đại học nhiều năm như vậy, người theo đuổi nhiều như vậy —— còn thường xuyên xuất hiện nam thần, rốt cuộc dường như cô luôn bị hấp dẫn bởi học bá.
Tuy nhiên lại không thích ai cả.
Nói như thế nào nhỉ, cô đã từng thề sẽ không bao giờ thích cùng một người, nhưng sau nhiều năm thật vất vả mới động tâm lại phát hiện vẫn là người đó.
Thật bất đắc dĩ và đáng buồn.
Rốt cuộc không thích người đó nữa nhưng bọn họ lại là một.
Trận tỏ tình qua đi, hai người đều trầm mặc thật lâu, thời điểm Ân Viện đang chuẩn bị nói gì đó, anh đã mở miệng sớm hơn cô vài giây: “Vốn dĩ anh tới đây là để thuyết phục em không cần bởi vì anh mà không làm phù dâu.”
“Vậy anh” Ân Viện vẫn không nhịn được “Khóc cái gì?”
Không phải là bụi bay vào mắt chứ?
Tiết Chiêu không phủ nhận “Trên đường, anh vẫn luôn suy nghĩ về thời điểm chúng ta đi học, có thể là hối hận đi, hối hận không hiểu rõ lòng mình sớm một chút, hối hận vì đã cự tuyệt em.”
“Em vẫn luôn không muốn nói chuyện với anh, nhiều năm như vậy chưa có cơ hội nói lời xin lỗi với em” Anh quay đầu, nghiêm túc nhìn cô “Thực xin lỗi.”
“...”
Thời điểm chưa xin lỗi hai người rơi vào trạng thái chiến đấu, nhưng khi đã nói trắng ra như vậy ngược lại cô không biết trả lời như thế nào.
Ân Viện có chút lúng túng dời tầm mắt “Ừ” một tiếng.
“Không biết đã nói nhiều đến như vậy” Tiết Chiêu dừng một chút “Anh không làm phù rể nữa, cho nên em yên tâm làm phù dâu đi.”
“?” Vì sao đột nhiên lại nói lời này?
“Lúc trước ngậm chặt miệng nhiều ngày như vậy, hiện tại muốn nhả ra?”
“Ừ.”
“Sau đó” Tiết Chiêu lại nhìn cô “Thực xin lỗi.”
“Hả?” Ân Viện sửng sốt một chút “Anh nghiện rồi? Lần này lại xin lỗi chuyện gì?”
“Xin lỗi vì tương lại.”
“???”
“Khả năng em sẽ phản cảm nhưng anh nghĩ, với anh mà nói, đúng là không biết xấu hổ.” Tiết Chiêu không được tự nhiên mà hít hít cái mũi “Sau này anh sẽ theo đuổi em, cho nên anh muốn nói lời xin lỗi trước.”
“...”
Nói thật, hai người các cô đơn phương lẫn nhau nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt, Ân Viện vẫn luôn nắm thế mạnh mẽ, người nào đó nhìn thấy cô, trên cơ bản đều giống như bị câm.
Cô gần như quên mất trước kia Tiết Chiêu là cái dạng gì rồi.
Dấu vết mới khóc xong còn chưa biến mất mà anh vẫn có thể  mở miệng nói “Anh sẽ theo đuổi em, cho nên muốn nói lời xin lỗi trước”.
Thích anh thật sự rất đơn giản.
Thuyết phục mình không thích anh, cô phải dùng 5 năm.
Bản thân giả vờ rằng mình đã quên được anh, bạn thân cô tin và chính anh cũng tin vào điều đó.
Kết quả thì sao?
Rớt vào cùng một cái hố, không gặp mặt mà vẫn thích cùng một kẻ ngốc
Ân Viện nhắm mắt.
Khả năng có một số việc, thật sự là chú định.
Vậy cần gì phải làm khó bản thân mình.
“Theo đuổi tôi?” Ân Viện mở mắt ra “Theo đuổi bao lâu?”
Lần này đến lượt Tiết Chiêu trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn cô.
Nói đồng tử muốn lồi ra cũng không quá.
“Haiz” Ân Viện thở dài “Khi học đại học kỳ thật tôi rất ít khi nhớ anh, nhưng thật ra thời cấp ba, tôi đã thật lòng khổ sở suốt ba năm.”
“Cho nên ——” Cô chớp chớp mắt, “Trước tiên anh phải theo đuổi tôi ba năm, những chuyện khác, đến lúc đó lại nói.”
Cô nghiêng đi mặt, tươi cười như quay về rất nhiều năm trước.
Giống như vô số giấc mộng lúc nửa đêm, bọn họ lại ngồi cùng bàn, anh trêu ghẹo nói tôi muốn tìm người đẹp hơn em gái tôi, mà cô cũng chỉ cười đánh anh, ai là em gái anh.
Tốt đẹp như vậy, anh muốn quay lại vô số lần.
Hiện tại, dường như gần ngay trước mắt.
Ân Viện.
Tên này thật sự rất hay.
Cô là nhân duyên của anh.
Một năm sau.
Lúc trước nói sẽ theo đuổi ba năm, nhưng vì một người không biết xấu hổ khiến cô không ngừng dao động, cuối cùng ba năm rút gọn còn một năm.
Dì cả của Ân Viện tháng này chậm nửa tháng chưa tới, cô kiểm tra, thiếu chút nữa tức chết.
Rời khỏi phòng vệ sinh, cô lập tức hét lớn: “—— Tiết Chiêu, anh cút ra đây cho em!”
Nghe được tiếng vợ gọi, Tiết Chiêu lập tức lăn lại đây “Vợ, làm sao vậy?”
“Ai là vợ của anh? Còn làm sao vậy nữa? Anh còn mặt mũi hỏi em??” Ân Viện trừng mắt nhìn anh “Em mang thai.”
“Em ——” Tiết Chiêu sửng sốt “Cái gì?”
“Mẹ nó, anh bớt giả bộ lại cho em! Anh cố ý! Ngày đó không có đồ bảo hộ không nên làm, nhưng anh nhân lúc thần trí em không thanh tỉnh...”
Ngày đó kỳ thật là hai người cùng uống say, cả hai đều thần trí không rõ.
Nhưng hiện tại Ân Viện sắp tức chết rồi, cô bắt đầu đơn phương nhục mạ anh, Tiết Chiêu không cãi lại, mười phút sau cô mắng mệt mỏi, lúc này mới dừng lại.
Tiết Chiêu ân cần lấy nước cho cô.
Ân Viện trợn trắng mắt.
Tiết Chiêu ân cần ôm người đến sô pha.
Ân Viện chửi ầm lên.
Tiết Chiêu ân cần quỳ xuống thảm bên cạnh sô pha.
Ân Viện bỗng dưng sửng sốt.
Hai người đều mặc quần áo ở nhà, bộ dáng vô cùng tùy ý, nhưng vẻ mặt của anh một chút cũng không tùy ý.
“Anh muốn nói thật lâu, nhưng sợ em cảm thấy quá nhanh. Lát nữa anh sẽ đi mua nhẫn” Tiết Chiêu lôi kéo tay cô hôn lên “Viện viện, gả cho anh đi.”
“...”
Ân Viện nhìn anh, trong nháy mắt đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một năm nay hai người từ lúng túng trở nên quen thuộc, anh cũng bắt đầu từ theo đuổi biến thành chơi trò lưu manh, nghĩ đến rất nhiều đoạn ký ức rải rác thời niên thiếu.
Cô nghĩ, nếu sống cùng anh cả đời.
Đại khái cũng là một chuyện không tồi.
Màn cầu hôn này tới đột nhiên, nhưng đúng thời điểm.
Giây tiếp theo Ân Viện gật đầu, cô đã bị anh kéo vào lòng.
Tiết Chiêu nói lời cảm ơn bên tai cô, còn nói liên tục vài lần.
Cô nhịn cười, vỗ vỗ anh: “Làm gì vậy? Sao lại kích động đến thế?”
“Không có gì.” Tiết Chiêu chôn mặt trên hõm vai cô, hít sâu “Tóm lại…… Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã từng thích anh.
Cảm ơn em đã lấy hết can đảm tỏ tình với anh sớm như vậy.
Cảm ơn em đã tha thứ cho anh……
Cảm ơn em vì đã quay trở về bên anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui