Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Anh bạn nhỏ đúng là biết chọc ghẹo .
—— Kết thúc tiệc khiêu vũ, trong đầu Khương Di chỉ còn lại một ý niệm này.
Kế tiếp cũng không xảy ra sự tình gì khiến tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, sân nhảy thay đổi âm nhạc, đúng lúc Nguyễn Nghiên phải nhận một cuộc điện thoại, hình như ai đó có việc gấp muốn anh hỗ trợ.
Sau khi hai người phát sinh sự cố chiếm tiện nghi vừa rồi, không còn bầu không khí có thể nói chuyện phiếm một cách thông thuận như lúc trước. Hai mặt đối nhau, tay chạm tay cũng không phải mà không chạm cũng không phải, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên mở đầu thế nào, thấy anh đi rồi Khương Di ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô đi tìm tiểu ABC tụ tập, tới khi kết thúc Party kỷ niệm ngày thành lập trường, mấy người cùng xuất phát từ lễ đường đi về phía cổng trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió đêm thổi qua, đầu óc Khương Di thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nhiệt độ trên mặt cô cũng giảm bớt, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện trước đó hai người vừa làm ra.
Trên eo Khương Di không có hơi ngứa ngáy.
Ngày thường khi cô và hai người Nguyễn An An Ân Viện lăn lộn chơi đùa trên giường, cô chính là người phụ trách thọc lét hai người kia, nhìn bọn họ lăn qua lăn lại cười đến rơi lệ, nhưng thân mình lại lù lù bất động không một chút sợ ngứa.
Nhưng vừa rồi, khi bị Nguyễn Nghiên niết một cái, quả thực cảm giác nói không nên lời.
Tê tê dại dại, giống như có dòng điện chạy qua cơ thể, ngứa đến tận xương tủy.
Dù sao cả ba người bạn đều đã ra trường, Khương Di cũng không sợ bọn họ nói lung tung, liền một năm một mười miêu tả trận trêu chọc kia ——
Tiểu A: “A a a a a chiếm trở lại! Cậu ta cũng quá biết trêu chọc người đi!!!”
Tiểu B: “Cậu còn không hiểu sao! Đây là vầng hào quang tình yêu! Hiện tại tớ niết cậu — ai ai ai, cậu xem tớ nhéo cậu 3 cái, cậu có cảm giác gì không? Khẳng định không có a! Bởi vì cậu không muốn ăn tớ nha!”
Tiểu C: “Vừa trẻ, vừa đẹp trai lại còn biết nói chuyện, trời ơi, đại tiểu thư cậu mau đưa cậu ta về nhà đi”
Khương Di cảm thấy mỹ mãn.
Cô không dám nói với Nguyễn An An và Ân Viện chuyện mình coi trọng học đệ ít hơn cô 4 tuổi, lại là em họ Nguyễn An An. May mà có ba người này cực kỳ ủng hộ hành động của cô, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
Khương Di cũng vô cùng muốn đưa cậu ta về nhà nhưng cô không có kinh nghiệm yêu đương.
Cô từng đi xem mắt nhiều lần, cũng từng thử nói chuyện với mấy con em danh viện có mối quan hệ tốt với nhà cô, được rất nhiều người theo đuổi. Cô có thể giao lưu nghệ thuật cấp 10, biết tạo bầu không khí nói chuyện thoải mái, nhưng duy chỉ có nghiêm túc yêu đương là chưa từng thử qua.
—— Không chỉ không có kinh nghiệm yêu đương, cô lại càng không có kinh nghiệm với tình chị em.
Sau khi Khương Di lên xe liền phiền muộn suốt một đường, về đến nhà linh quang mới chợt lóe lên——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không có kinh nghiệm.
Nhưng chị họ cô có!
Khương Di cảm thấy mình trở thành thùng rác hứng chịu câu chuyện yêu đương của Khương Âm lâu như vậy, đây là lúc cô phải đòi trở về!
Khương Di gọi điện thoại cho Khương Âm, 10 giờ tối, bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh “Alo?”
“Chị, em muốn hỏi lúc ban đầu chị móc nối với anh rể bằng cách nào?”
Giọng nói của Khương Âm có chút nghi hoặc: “…… Hả?”
Khương Di nói đại khái ngọn nguồn câu chuyện một lần “Chính là, lúc đầu chị cũng không nói tỉ mỉ với em, chị chỉ nói chị đến đại học F tìm người ký hợp đồng, nhưng cuối cùng lại để ý một nam sinh…… về sau yêu đương, nhưng quá trình yêu đương chị lại không nói! Ví dụ như lần đầu tiên chị gặp anh rể ở đâu?”
“Thư viện ……” Khương Âm nói “Lúc ấy chị có việc gấp, phải dùng máy tính xử lý chút chuyện, thư viện đại học F có khu máy tính, cho nên chị đi vào. Nhưng nếu muốn sử dụng phải đăng nhập mã sinh viên và mật khẩu, lúc ấy chị đang chuẩn bị rời đi, trùng hợp thấy anh rể em ngồi bên cạnh…… chị nhờ anh ấy giúp chị.”
Khương Di bừng tỉnh đại ngộ: “Sau đó nghiệt duyên liền bắt đầu?”
Khương Âm cười: “Nghiệt duyên cái gì, chú ý cách dùng từ.”
Khương Di cũng cười: “Rồi rồi, là lương duyên.” Dừng một chút, cô lại hỏi “Em cũng quay lại trường học? Học tập chị và anh rể?”
Khương Âm nói có thể, sau đó cô lại nói: “Lúc trước chị hỏi anh rể em, anh ấy nói từ trước tới nay anh ấy không cảm thấy chị tiếp cận anh ấy là có mục đích. Cho nên, trọng điểm là tự nhiên, không cần cố tình.”
“Ây, nhưng mà, chị……” Khương Di hắng giọng nói, có chút ngượng ngùng, giọng nói thu nhỏ lại “Tình chị em…… Có phải có một số thời điểm không quá hài hòa hay không? Ví dụ như khoảng cách thế hệ gì đó? Chị lớn hơn anh rể ba tuổi đúng không, chị mau cho em biết đi!”
“Khoảng cách thế hệ cái gì? Em không nên cảm thấy tuổi nhỏ đại biểu cho sự ấu trĩ, so về tâm trí, thật đúng là không biết ai ấu trĩ hơn ai đâu.”
“Chỗ xấu chị tạm thời không thể nghĩ ra được, nhưng chỗ tốt lại rất nhiều.” Khương Âm nói lời này không hề vấp “Ban ngày thỉnh thoảng cậu ta có thể giở tính tình với em, buổi tối sao, rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh thể lực kinh người, lúc ấy người làm nũng sẽ biến thành em…… sao có thể không hài hòa?”

“…………” Nhờ chị truyền thụ kinh nghiệm, sao chị lại đột nhiên dạy người ta lái xe.
Trong lúc nhất thời Khương Di không biết nên nói gì, bên kia Khương Âm đột nhiên nói: “A, anh rể em tắm xong rồi, chị cúp máy đây.”
“???” Khương Di sửng sốt “Đừng đi, nói thêm hai câu đã, chúng ta mới nói được bao lâu chứ!”
“Không nói, em không sống về đêm, nhưng chị có.” Khương Âm nói “Cúp nha.”
Sau đó thì thật sự treo điện thoại.
Khương Di: “………………”
Khương Di phẫn nộ ném điện thoại lên mép giường.
Ân ái kiểu này, sớm muộn gì có một ngày cô sẽ khoe ngược lại!!! 
Khương Di chọn thực thi kế hoạch thứ sáu.
Ngày thường mỗi lần Khương Di ra ngoài, hầu hết đều mặc váy, độ dài trung bình chiếm đa số, tự nhiên hào phóng, trên cơ bản là kiểu dáng mà người lớn trong nhà thích nhất ở các cô gái, nhưng trang phục của mấy sinh viên ngây thơ lại làm khó cô.
Khương Di nhớ lại hình ảnh của Nguyễn An An trong khoảng thời gian trước quay về trường học, nhưng cách lâu như vậy, cô đã sớm không nhớ rõ.
Cuối cùng cô nghĩ đến bộ quần áo mà Nguyễn Nghiên mặc khi gặp cô đêm đó. Cô chọn từ trong tủ quần áo ra chiếc áo khoác màu trắng đơn giản, quần cao bồi ôm lấy đôi chân nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vào gương trông hai người có vẻ giống trang phục tình lữ.
Khương Di rất vừa lòng, cô xuất phát đi đến trường đại học A, ngựa quen đường cũ tiến vào thư viện.
Trước kia thời điểm nói chuyện trên WeChat cô từng hỏi qua Nguyễn Nghiên, ngày thường anh trọ ở trường không về nhà, cũng không dọn ra khỏi trường học, bởi vì làm như vậy có thể tránh được một vài yến hội không cần thiết. Mà internet trong ký túc xá quá chậm nên anh phải đến thư viện chơi game.
Hiện tại không phải mùa thi, thư viện đại học A không có quá nhiều người, liếc mắt một cái quét qua, một nửa số người đang ngồi đây đều gõ bàn phím máy tính bùm bùm. Lại nhìn kỹ màn hình của bọn họ, nơi này chỉ có một nửa là đang học, một nửa khác đều đang chơi game.
Chẳng qua, nhiều người như vậy, trong đó có một người đang ngồi dựa tại cửa sổ đeo tai nghe chơi game…… cực kỳ đẹp trai.
Khương Di cảm thấy với mỗi một địa điểm mình có thể tìm ra anh ở bất kỳ góc khuất nào, cho nên cô trực tiếp đi tới tận cùng bên trong thư viện, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy anh.
Cô đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, Nguyễn Nghiên vốn đang chuyên chú nhìn màn hình máy tính ngẩng đầu lên.
Bên cạnh cửa sổ, mái tóc của chàng trai trẻ bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng nhạt, ngay cả hàng mi cong vút đều nhuốm màu nhợt nhạt, con ngươi tỏa sáng. Trong nháy mắt khi đối diện với anh, trái tim Khương Di đột nhiên trầm xuống.
Hai người nhìn nhau vài giây, mãi cho đến khi Nguyễn Nghiên tháo tai nghe xuống, mở miệng hỏi: “Cô tới nơi này làm gì?”
“Tôi……”
Khương Di sửng sốt.
Đúng vậy, cô tới đây làm gì.
Khương Âm chưa bao giờ gặp anh bạn nhỏ của mình trong trường học, cho nên cô diễn cái gì anh sẽ tin sao.
Hơn nữa Nguyễn Nghiên biết tên biết thân phận gia đình cô! Hiện phải làm thế nào bây giờ! Cô đã tốt nghiệp rồi còn tới nơi này làm gì!
“…… gặp giáo sư đại học của tôi.” Khương Di nói.
“Ồ” Nguyễn Nghiên nhàn nhạt nhìn cô, hai mắt tựa như nhiễm ý cười “Giáo sư của cô ở thư viện?”
“……”
Khương Di cắn răng.
Tên nhóc thối này, cho dù biết cũng đừng hỏi nhiều như vậy được không.
Biểu tình tức giận của cô quá mức rõ ràng, Nguyễn Nghiên đứng dậy, kéo ghế dựa ra, hơi nghiêng thân mình “Ngồi không?”
“……” Dựa theo phim kịch bản phim truyền hình, giờ khắc này nữ chính đáng lẽ nên hung tợn nói một câu “Ai thèm ngồi! Tôi cũng không hiếm lạ hừ!”, Sau đó nam chính túm lấy cánh tay cô kéo cô trở về nói “Không ngồi ở đây còn muốn đi chỗ nào, hử?”……
Nhưng Nguyễn Nghiên không có khả năng làm như vậy.
Cho nên Khương Di lập tức ngồi xuống.
Cô nhìn thoáng qua màn hình máy tính của anh: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đưa người trong bang đi đánh phó bản.”
Nguyễn Nghiên đang đánh phó bản, Khương Di không mang máy tính nên chỉ có thể ngồi  một bên nhìn xem.

Chức nghiệp của anh là nhóm tấn công mạnh nhất, lực sát thương không ngừng xuất hiện trên đỉnh đầu của Boss. Cùng lúc đó, Khương Di có chú ý tới khung thoại bên dưới góc trái, một ID có rất nhiều đóa hoa, một ID lá cờ rực rỡ bay phấp phới, hai bảo mẫu kẻ xướng người hoạ thổi phồng 【 Nghiên ca ca quá đẹp trai ô ô ô ô 】【 Nghiên ca ca thật lợi hại / hoa tâm / rải hoa 】.
Khương Di cảm thấy có chút chói mắt.
Cô duỗi tay chỉ vào màn hính: “Bông hoa nhỏ và lá cờ bay phấp phới này là ai? Tôi thấy bọn họ vẫn luôn thổi phồng cậu.”
Nguyễn Nghiên nhìn lướt qua: “Không biết, đội phó đưa vào, chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Chưa thấy bao giờ vì sao gọi cậu là Nghiên ca ca?
Ngón tay Nguyễn Nghiên khựng lại, anh quay đầu nhìn cô : “…… Làm sao tôi biết được?”
“……”
Đúng vậy.
Có một chuyện phải thừa nhận, ID 【 Nghiên 】  này khá nổi tiếng, pk điên cuồng, ít nói, có tiền, lạnh lùng, một thân y phục màu đen cõng hai thanh kiếm trên lưng, nghiễm nhiên hình tượng đại hiệp giang hồ, mê muội nhiều người cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quái.
Khương Di cằn nhằn: “Không quen biết mà lôi kéo làm quen như vậy …… ngay cả ca ca cũng gọi luôn rồi, chậc.”
Nguyễn Nghiên không nói gì, anh lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi sau đó trực tiếp tắt kênh trò chuyện đi.
Ngón tay vừa nhỏ vừa dài, khớp xương cân xứng, làn da trắng nõn đối lập với màu đen của máy tính, bộ dáng gõ bàn phím quả thực có thể trực tiếp quay lại làm quảng cáo bàn phím được.
Khương Di thưởng thức bàn tay đẹp trong chốc lát, lại nghĩ tới vấn đề xưng hô “Nghiên ca ca” kia.
Cô vươn một ngón tay chọc chọc cánh tay Nguyễn Nghiên: “Này.”
“Hả?”
“Có phải cậu không thích bị gọi là anh bạn nhỏ hay không?”
“……” Nguyễn Nghiên cho cô một ánh mắt lạnh lùng “Cô nói xem”.
Anh khẳng định là không thích.
Khương Di cười cười “Vậy cậu có nhũ danh không?”
“Không có.” Có cũng không cho ai gọi.
“……” Khương Di mím môi, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hỏi ra khỏi miệng “Tôi lấy cho cậu một cái nhé?”
Không đợi anh cự tuyệt, cô lập tức nói: “Tôi có thể gọi cậu là ‘Nghiên Nghiên’ không?”
“……” -
Nguyễn Nghiên tất nhiên không đồng ý.
Nhưng —— lúc trước Khương Di gọi anh là anh bạn nhỏ anh cũng không đồng ý, anh không đồng ý cũng không thể thay đổi được gì, Khương Di vẫn làm theo ý mình bắt đầu kêu gọi anh là “Nghiên nghiên”, hơn nữa còn có xu thế càng gọi càng thuận miệng.
Một tháng kế tiếp, Khương Di nắm chuẩn thời gian địa điểm của anh, mỗi lần đi tìm anh cô đều mang theo máy tính, hai người lập đội đánh phó bản. Chơi trò chơi xong, hai người còn có thể ăn bữa tối tại căng tin đại học A.
Tháng 5, Khương Di được một số nhãn hiệu mời ra nước ngoài thử lễ phục trong tuần lễ thời trang cao cấp, nhân tiện tham gia mấy bữa tiệc tối, thời gian nửa tháng đều quay cuồng ở nước ngoài.
Khi rảnh rỗi, cô luôn duy trì tần suất một tuần đi tìm Nguyễn Nghiên hai ba lần, hiện tại đột nhiên biến mất, giống như mỗi lần cô đến tìm anh đều không nói trước.
—— Khương Di lại một lần nữa cầu cứu Khương Âm.
Khương Âm kiến nghị mượn cơ hội này để anh cảm thụ sự chênh lệch một chút, nếu thích cô, anh khẳng định sẽ chủ động đi tìm cô.
Khương Âm dặn dò mấy trăm lần ngàn vạn không thể chủ động, nhịn xuống chắc chắn sẽ thắng lợi.
Cũng may Khương Di thật sự bận rộn, bằng không sao có thể nhẫn được.
Ở nước ngoài gần một tuần, thời điểm nhận được tin nhắn từ Nguyễn Nghiên, bởi vì bà dì tới nên cô gác lại hoạt động ngày hôm nay, nằm nghỉ trong khách sạn.
Nghiên nghiên: 【 Gần đây rất bận? 】

Khương Di cảm thấy dòng máu mình như sôi sục trong nháy mắt.
Khương Di: 【 Có chút. 】 
—— nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô trả lời một cách vô cùng tự nhiên và thanh cao.
Qua một phút.
Nghiên Nghiên: 【 Cô không tới? 】
“……”
Kỳ thật cẩn thận phân tích một lượt, những lời này anh đã tỉnh lược rất nhiều từ ngữ.
Rõ ràng phải là —— “Cô không tới thư viện đại học A tìm tôi ngọt ngào khanh khanh ta ta sao?”
Khương Di cười cười, còn chưa kịp gõ chữ, bên kia giống như đang chắp vá lại câu nói lúc trước, lại gửi tới một tin nhắn.
Nghiên Nghiên: 【 Gần đây thiếu thiên mộng. 】
“…………”
Thiên mộng chính là chức nghiệp bảo mẫu trong《 Lục giới 》.
Ý tứ trong lời này, thời điểm thiếu bảo mẫu mới nhớ tới cô???
Cũng không phải vì nhớ cô???????
Vốn dĩ cảm xúc đang dao động rất lớn, trong nháy mắt, Khương Di vô cùng khiếp sợ, tâm trạng tốt rơi thẳng xuống đáy cốc.
Thậm chí Khương Di còn cảm thấy, không bằng cứ coi anh như tiểu soái ca qua đường thì tốt hơn, hiện tại cô thu tay vẫn còn kịp.
Khương Di cắn răng gõ: 【 Tôi không thoải mái, chúng ta nói chuyện sau đi. 】
Nghiên nghiên: 【? 】
Nghiên Nghiên: 【 Cô làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? 】
Lần này anh trả lời trong vòng 1 giây.
Nhưng tính tình Khương Di nổi lên, càng xem càng tức giận, trực tiếp đổi ghi chú 【 Nghiên Nghiên 】 thành 【 Người đàn ông bạc tình 】, tiếp theo tắt khung thoại với Nguyễn Nghiên đi, nhắm mắt làm ngơ.
Một tuần sau, cốt khí của Khương Di vô cùng vững chãi, tất cả tin nhắn Nguyễn Nghiên gửi cho cô cô đều không đọc, chấm đỏ nhỏ bé cứ treo ở nơi đó.
Không nói chuyện WeChat, đương nhiên Khương Di cũng không cùng đội với anh nữa, ngược lại mỗi ngày đều dính với tài khoản nam của Nguyễn An An.
Trên diễn đàn 《 Lục giới 》mỗi ngày đều phát sóng tin tức của cô ——
# Khương Khương nữ thần hạ phàm? Để tôi xem ai là con ngỗng may mắn? #
# Lúc trước là bảo mẫu của Nghiên ngự dụng, hiện tại đổi thành nước chảy xa xôi? Nam nhân có thể được Khương Khương tiểu tỷ tỷ coi trọng quá hạnh phúc! A a a a a a a tất cả bảo mẫu đệ nhất chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ!!! #
# Nghiên cũng thôi đi, chẳng lẽ lão tử không bằng, hiện tại kiểu người Khương Khương nữ thần thích chính là tiểu tử một nghèo hai trắng nước chảy xa xôi? Sao nữ thần không nói sớm! Lão tử bảo đảm khi ra ngoài một cái kiếm tím cũng không mang theo! #
……
Thời điểm Khương Di lướt diễn đàn, cô còn đang suy nghĩ…… Không biết Nguyễn Nghiên nhìn thấy mấy bài viết này sẽ có cảm giác gì.
Tốt xấu gì cô cũng là một trong vài bảo mẫu lợi hại nhất, không thuộc quyền sở hữu của bất kỳ bang phái nào, không có lịch sử đen tối, không có tai tiếng gì cả, cùng đội với cô quả thực là một loại vinh hạnh!
Trước kia cô bị gọi là bảo mẫu ngự dụng của anh, hiện tại cô đã thay đổi, ghen tuông gì đó, ít nhất cũng có một chút đi……?
Kỳ thật sau khi bà dì bỏ đi, thời điểm không còn xúc động, Khương Di cũng không phải chưa từng hối hận.
Cô xem qua tin nhắn Nguyễn Nghiên gửi cho cô, nói rải rác không được mấy câu…… Ngày hôm đó anh tỏ vẻ quan tâm đối với tình trạng thân thể cô, nhưng thấy cô không trả lời, Nguyễn Nghiên cũng không phải loại người không có tính tình, ngày hôm sau anh lại hỏi thăm thêm một lần, sau đó thì không gửi tới bất cứ tin nhắn nào nữa.
Khương Di cũng từng nghĩ tới việc, không bằng mở khung thoại ra cho anh bậc thang xuống dưới —— nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình cực cực khổ khổ mỗi ngày chạy tới chơi trò chơi với anh. Cô muốn trái tim anh, nhưng anh lại chỉ muốn chơi trò chơi cùng cô, mặt mũi này dù thế nào cô cũng không kéo xuống được.
Lần chạm mặt tiếp theo với Nguyễn Nghiên vào mấy ngày sau, trong một bữa tiệc tại Thanh Thành.
Nhà này có quan hệ không tồi với Khương gia, ba mẹ anh trai Khương Di đều là người bận rộn, hầu hết các yến hội bình thường đều là cô đại diện cho Khương gia tham dự.
Hai người chạm mặt nhau khiến cô khá bất ngờ.
Khương Di cảm thấy loại yến hội như hôm nay không giống kiểu Nguyễn Nghiên sẽ tham gia, hơn nữa hôm nay không phải cuối tuần, cho dù ba mẹ anh có ép buộc, anh cũng hoàn toàn có lý do không tới.
Lúc ấy Khương Di đang nói chuyện với người đã từng cùng cô xem mắt, cuối cùng hai bên không có cảm giác gì nhưng lại trở thành bạn tốt của nhau. Nói không tới vài câu, người đàn ông nâng chén ý ra hiệu phía sau lưng cô “Gần đây có phải lại trêu chọc nợ đào hoa hay không?”
Khương Di sửng sốt: “Hả?”
“Người kia là Nguyễn công tử đi? Ánh mắt này như muốn ăn tươi nuốt sống tôi……” người nọ cười cười “Tôi đi trước, hai người nói chuyện đi.”
“……”

Cách vài giây Khương Di mới phản ứng lại người anh ta nói là ai, cô từ từ quay đầu lại.
Cách cô khoảng vài mét, có một bóng người cao cao gầy gầy, vai rộng chân dài.
Anh đứng ngược sáng, Khương Di nhìn không rõ vẻ mặt của anh, cũng không biết ánh mắt như muốn ăn thịt theo lời người nọ từ đâu mà tới……
Khương Di nhìn anh, liên hệ tới mấy lần trước, đột nhiên có chút muốn cười.
Lần này…… anh không tìm một góc khuất giấu mình đi.
Khương Di cảm thấy mình lớn hơn anh vài tuổi, cũng nên độ lượng hơn một chút, vì thế cô nâng bước đi về phía anh “Đã lâu không gặp.”
Cách càng gần, cuối cùng cô cũng nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Nguyễn Nghiên không có gì thay đổi, nếu một hai phải nói, có thể là do lâu ngày không thấy, anh so với trước kia thì lại càng đẹp trai hơn.
Trong nháy mắt khi đối diện, Khương Di đột nhiên cảm thấy xúc cảm trong đôi mắt anh được buông lỏng.
Rất khó hình dung, giống như một loại áp lực nào đó, lúc nhìn thấy cô đột nhiên có cảm giác được phóng thích.
Nguyễn Nghiên không trả lời câu nói có lệ khách sáo “Đã lâu không gặp” của cô, anh nhìn cô vài giây, hỏi: “Người vừa rồi là ai?”
…… Đây là ghen sao?
Chắc là vậy đi?
“Ồ, anh ấy sao.” Khương Di đắn đo cách sử dụng từ ngữ “Là đối tượng xem mắt của tôi.” Dừng một chút, cô lại bỏ thêm hai chữ “—— Đầu tiên.”
“……”
Nguyễn Nghiên: “Cô có rất nhiều đối tượng xem mắt?”
“Đúng là không ít, số lượng cụ thể không rõ lắm……” Khương Di thở dài “Rốt cuộc có tuổi rồi, loại chuyện này không phải bình thường trong gia đình như chúng ta sao, vốn dĩ đã không giống người khác rồi, muốn tự do yêu đương cũng rất khó” cô hỏi “Cậu cũng biết đi?”
Nguyễn Nghiên: “Cô vừa mới tốt nghiệp đại học.”
Khương Di: “Cậu vừa mới vào đại học, đương nhiên không thể lý giải nỗi khổ của những người đã tốt nghiệp như bọn tôi.”
Dường như hai người đang nói hai đề tài khác nhau, rồi lại ăn khớp một cách khó hiểu.
Khương Di đột nhiên chú ý tới, trong tay cậu nâng một ly rượu chân dài.
“…… Ôi” Khương Di rất vui vẻ “Nguyễn công tử, không tồi, cậu định uống rượu sao?”
Lại thêm một trận lặng im.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Nghiên nhướng mày, vô cùng thong thả lặp lại: “Nguyễn công tử?”
“……”
Anh đột nhiên đi lên phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người “Vì sao không gọi ‘Nghiên Nghiên’ nữa?”
“……”
Anh định làm gì?!
Khoảng cách chợt rút ngắn lại, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt khiến trái tim Khương Di loạn nhịp.
“Nếu cậu muốn nghe, cũng không phải không thể.” Cô nhìn chằm chằm vào hầu kết Nguyễn Nghiên, tầm mắt dò tìm xuống vị trí xương quai xanh dưới lớp áo sơmi của anh, lặng lẽ nuốt nước miếng “Vậy cậu gọi tôi một tiếng chị cho tôi nghe một chút?”
Hầu kết hoạt động trên cần cổ thon dài, Nguyễn Nghiên rất biết nghe lời : “Chị.”
Giọng nói trong trẻo, mơ hồ có chút nghiến răng, trực tiếp hoàn toàn chinh phục Khương Di.
Khương Di lui về phía sau một bước, muốn tìm lại một tia lý trí: “Hiện tại cậu đang làm gì? Trước đó tôi rõ ràng như vậy, cậu cũng ——”
Cậu cũng thờ ơ.
Nguyễn Nghiên không trả lời vấn đề của cô.
“Anh thích em.” Anh nói.
Tiếng nhạc du dương của bữa tiệc đột ngột rời khỏi lỗ tai, bên tai chỉ còn lại giọng nói của anh, Khương Di bỗng chốc trợn to mắt.
Nguyễn Nghiên lại gần cô thêm một chút, gần như muốn bao phủ cô hoàn toàn.
Khương Di nhìn bờ môi mỏng khép hờ của anh, tai nghe anh nhẹ giọng nói ——
“Chị, anh thích em, chúng ta yêu nhau nhé?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận