Làm thế nào để cuộc sống trở nên khó khăn hơn

Tuy rằng Nguyễn An An đã phá hủy một quyển chuyện xưa của Cố Quyết, nhưng Cố tổng không ngại in thêm tám mười cuốn nữa.
Hơn nữa cho dù không in thành sách, Cố Quyết vẫn có thể truyền bá “Chuyện xưa”.
Nguyễn An An không thể nhìn chằm chằm vào Cố Quyết không cho anh tiếp xúc với con, vừa tiếp xúc, nói chuyện gì thì cô không có cách nào khống chế.
Lúc Cố Cẩn và Cố Du học tiểu học, mỗi lần cô giáo yêu cầu viết văn về 《 Một ngày của ba mẹ 》. Theo lời cô giáo nói, hai đứa nhỏ viết hơn một ngàn chữ, quả thực là câu từ như suối phun, muốn dừng cũng dừng không được.
Khi được cô giáo điểm danh khích lệ trong cuộc họp phụ huynh, Nguyễn An An cắn răng cười gật đầu, về nhà lại tẩn cho đầu sỏ gây tội nào đó một trận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi bé thích lảm nhảm Cố Du tìm được người nguyện ý nghe mình nói chuyện, cô bé đúng là yên tĩnh hơn không ít. Hơn nữa biện pháp lúc trước của Tiết Kỳ cũng có tác dụng, từ ngày Cố Du viết nhật ký, cô bé không còn như chiếc loa nhỏ lảm nhảm cả ngày nữa.
Tết năm nay, thiệp chúc mừng tết Nguyên Đán được cô bé tùy tiện đặt trên bàn sách, chữ nhỏ chỉnh tề phủ kín tờ giấy. Thời điểm Nguyễn An An và Cố Quyết tiến vào phòng con gái đưa quà năm mới, Nguyễn An An tùy ý đảo mắt qua liền thấy được tờ giấy kia.
Nguyễn An An đi đến trước bàn, vẫy tay với Cố Quyết, dùng khẩu hình miệng nói “Lại đây lại đây!”
Cố Quyết đi tới, cũng nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cái này, hình như là nguyện vọng năm mới của con gái anh.”
——
Năm mới tới rồi! Wakaka! Viết lời chúc phúc trước!

Hy vọng Bổn Bổn sống lâu trăm tuổi! Ba mẹ bách niên hảo hợp! Ông bà nội ông bà ngoại cụ nội cụ ngoại, bác Cố Minh bác Hạ, dì Ân chú Tiết, dì Khương chú Nguyễn, anh trai, anh Tiết Kỳ còn có cả mình nữa, thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý w!
Vì sao phải chúc phúc nhiều người như vậy 555, viết đau tay quá T^T……
Hôm nay mình đột nhiên nghĩ tới, trước ngày nghỉ đông mình nhìn thấy một chị đưa cho anh trai tờ giấy hồng nhạt! Anh trai nhận lấy! Mình hỏi anh bên trong viết cái gì, thế nhưng anh nói lại nói anh không xem!
Khẳng định anh trai đang gạt người, mình đưa cho anh Tiết Kỳ tờ giấy cũng là màu hồng nhạt, trong đó viết…… Hắc hắc hắc không nói //w//
Tóm lại khẳng định anh trai có điều giấu diếm! Mình muốn cáo trạng với mẹ hừ!
Sau đó ba thật đáng ghét qwq ba quả thực muốn làm mình tức chết qwq bắt mình viết chuyện《Tình yêu cổ tích của ba và mẹ  》 cũng thôi đi! Vì! Sao!Còn! Muốn! Kiểm! Tra!
Mẹ vừa đi công tác! Thế mà ba lại lập tức kiểm tra mình và anh trai! Nhưng anh trai rất thông minh, không giống mình, mỗi lần đều không đạt tiêu chuẩn!!!
Ba, con biết ba gặp mẹ trong một góc xó xỉnh ở trường trung học số bảy, con biết bởi vì mẹ nhặt được Bổn Bổn bị thương nên hai người mới gặp mặt. Con làm sao biết được đồng phục của hai người có màu gì! Con làm sao biết được ai là người dựng ổ mèo! Hơn nữa giai đoạn cấp ba còn đỡ, tới đại học là cái gì chứ! Chơi cái gì ly, con hoàn toàn không nhớ nổi!!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đạt tiêu chuẩn còn không cho con ăn kẹo! Ba không hổ là Cố Quyết! Ba quả thực quá tuyệt vời!!!
Nói tới Bổn tổng!
Mình phát hiện Bổn tổng càng ngày càng không thích động…… Trước kia nó hay nhảy dựng lên chơi với mình, hiện tại không được nữa…… Chỉ có thể nằm bò xem mình chơi TAT
Mình vốn cảm thấy nó lớn tuổi rồi, không chạy nhảy được nữa, nhưng ba mẹ nói Bổn Bổn sẽ sống hơn 38 tuổi!
Hình như nó còn có thể nhìn mình lớn lên! Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng!
Hy vọng sang năm mới, anh trai và ba sẽ không ngăn cản mình chơi với anh Tiết Kỳ nữa! Mẹ đã nói rồi! Hai người chính là gậy đánh uyên ương!!!
Điều ước cuối cùng.
Hy vọng ba sẽ không đổi mới câu chuyện tình yêu giữa hai người nữa…… Quyển sách kia đã dày lắm rồi ô ô ô!!!
A Du không muốn nghe qwq!
A Du không thể nhớ hết được QAQ!!!!!!
——
Nguyễn An An: “………………”
Tổng thể giọng điệu vẫn khá ấm áp, nhưng kiểm tra không đạt tiêu chuẩn là cái quỷ gì?

Nguyễn An An lôi kéo Cố Quyết ra khỏi phòng Cố Du, sau khi về phòng cô lập tức thay đổi sắc mặt “Anh sao lại thành ra thế này hả Cố Quyết! Thật quá đáng! Lần trước bị giáo viên dạy văn của con điểm danh khen ngợi em chỉ muốn độn thổ thôi.”
“Con người không phải vạn năng, trí nhớ rồi cũng có ngày suy giảm.” Cố Quyết cười cười “Nhưng có mấy thứ này ở đây, còn có bọn nhỏ nữa, cho dù anh quên thì chúng cũng sẽ nhớ rõ.”
Cố Quyết kề sát vào cô, đôi mắt cong cong, Nguyễn An An đột nhiên không kịp đề phòng mất cảnh giác trước điệu cười của anh.
Người này có lẽ còn cất giấu kỹ năng làm đẹp nào đó, thiếu niên mười mấy tuổi đẹp kiểu mười mấy tuổi, hơn hai mươi tuổi đẹp kiểu hơn hai mươi tuổi, hiện tại đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn có thể tùy lúc tùy chỗ dùng mỹ nhân kế khiến cô sập bẫy.
“…… Anh tỉnh lại đi.” Nguyễn An An khôi phục lý trí, đạp anh 1 cước “Em cược, cho dù anh quên cách ăn cơm như thế nào, cũng sẽ không quên những chữ mà anh tự tay gõ ra này.”
“Cũng phải.” Cố Quyết ôm cô từ phía sau, chôn mặt trong mái tóc cô “Rốt cuộc anh yêu em nhiều như vậy.”
Cho dù có quên mất cách ăn cơm như thế nào, cũng sẽ nhớ rõ anh yêu em.
Đã vượt ra khỏi bản năng.
Nguyễn An An đỏ mặt: “Một bó tuổi rồi còn buồn nôn như vậy!”
“Chậc, cái gì gọi là một bó tuổi” Cố Quyết bất mãn “Chúng ta đang độ hào hoa phong nhã.”
Ôn tồn ngọt ngào trong chốc lát, Nguyễn An An vỗ vỗ cánh tay anh “Cho nên quyển sách kia của anh ở chỗ nào, đọc cho em nghe một chút?”
Cố Quyết không hề sợ hãi dẫn cô vào phòng sách ngựa quen đường cũ lấy cuốn sách bìa trắng khá dày kia xuống.
“Anh đúng là điên rồi” Nguyễn An An tiếp nhận, ước lượng một chút “Thế mà có thể dày như vậy???”
Năm trước chỉ có mấy chục tờ giấy đóng thành sách thôi!!!
“Bởi vì nó trải qua quá trình bổ sung đó chứ.” Cố Quyết nói “Hơn nữa thế này cũng không dày đâu, anh cảm thấy trước khi chúng ta già rồi không viết được nữa còn có thể viết thêm mười quyển.” Anh cong môi cười: “Cho nên, thân là nữ chính, sau này em cần phải biểu hiện thật tốt.”

Nữ chính Nguyễn An An càng khiếp sợ: “Nào có nhiều thứ để viết như vậy?”
Cô trừng to mắt, mặt mày sinh động, gương mặt phiếm hồng, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau tại đại học C. Bộ dáng lúc ấy của cô “Em rất có hứng thú với anh” rồi lại nghẹn không nói, vô cùng đáng yêu.
Cố Quyết nhìn chằm chằm cô hồi lâu không nói chuyện.
Nguyễn An An cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của anh, hô hấp cứng lại.
Cô nhìn Cố Quyết giơ tay lên vuốt lọn tóc dài của cô ra sau tai, ánh mắt đặc biệt dịu dàng: “Dày như vậy, bởi vì tất cả mọi chi tiết mà anh có thể nhớ được, anh đều đưa toàn bộ vào.”
—— Những chuyện có liên quan tới em, một chút anh cũng không muốn tỉnh lược.
Nguyễn An An bỗng dưng sửng sốt.
“Câu anh yêu em này, anh muốn nói cả đời.”
Anh chậm rãi tới gần cô, trán chống trán, nhẹ nhàng hôn lên.
——Thời gian chúng ta ở bên nhau, đều là khoảng thời gian đẹp nhất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận