Đôi mắt của Tưởng Bách Xuyên cuộn trào cảm xúc, lòng anh rung động nhưng vẻ mặt vẫn như thường, chỉ thản nhiên nhìn Tô Dương mà không nói lời nào.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô.
Không phải anh không muốn nói, mà là cảm thấy nói gì cũng thành thừa.
Tô Dương nhìn anh thật lâu, không chờ được ba chữ “Anh nguyện ý” mà cô hằng mong mỏi.
Cô chớp chớp mắt: “…”
Chính cô cũng phải cảm động phát khóc, thế mà anh lại chẳng mảy may xúc động.
Thời gian như ngừng trôi, sau đó, Tưởng Bách Xuyên nói: “Không có nhẫn à.”
Tô Dương: “…”
Cô vỗ bồm bộp lên tay anh, híp mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt: “Em đã tặng nhẫn cho anh từ năm 19 tuổi rồi, thứ đó không thể đưa linh tinh được, cả đời chỉ có một chiếc thôi.”
Nhiều năm trước, cô đã từng tặng anh một chiếc nhẫn, sau khi cầu hôn, anh cũng tặng một chiếc nhẫn kim cương cho cô.
Tô Dương suy nghĩ, cầu hôn mà không có nhẫn thì đúng là kỳ quặc.
Cô buông tay Tưởng Bách Xuyên, lấy ra một chiếc bút dạ từ trong ba lô, nắm tay trái của anh, vẽ một chiếc nhẫn lớn trên ngón giữa, còn viết: Kim cương 11 cara.
Tưởng Bách Xuyên cười, kéo cô về phía mình rồi ôm cô thật chặt.
“Đồng Đồng.”
“Hả?”
“Không có gì.”
Chỉ là đột nhiên muốn gọi tên cô mà thôi.
Tô Dương hơi ngửa đầu, “Anh còn chưa nói ‘Anh nguyện ý’ đâu đấy.”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh đã nguyện ý từ 11 năm trước rồi.”
Từ ngày anh đưa sổ hộ khẩu cho cô.
Cầu hôn, lĩnh chứng, cưới xin, tất cả chỉ là hình thức để tô điểm cho tình yêu của bọn họ.
Cho dù không có những thứ đó, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau cả đời.
Tô Dương khẽ nở nụ cười.
Ngay sau đó, Tưởng Bách Xuyên cúi đầu hôn cô.
***
Vào buổi tối, Tưởng Bách Xuyên mời cả phòng làm việc của Tô Dương một bữa.
Giữa buổi tiệc, cô vào nhà vệ sinh một chuyến.
Đinh Thiến chuyển sang cạnh Tưởng Bách Xuyên, vừa cụng ly với anh vừa nhỏ giọng nói: “Tôi đã liên hệ với người đại diện của An Ninh rồi, cô ấy đồng ý ngay lập tức, còn tưởng là Dương Dương giúp An Ninh, bảo tôi cảm ơn Dương Dương thay cô ấy đấy.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, lại dặn dò Đinh Thiến: “Nhớ giảm bớt lượng công việc của Đồng Đồng sau khi về nước, đừng nhận thêm việc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tổn thất của studio.”
Đinh Thiến cũng chỉ ước mình chẳng cần làm gì mà vẫn có tiền, chỉ có kẻ ngốc mới không thích thế, nhưng nỗi lo vẫn đọng lại trong cô: “Dương Dương còn chưa nổi danh đến mức khiến minh tinh có tiếng phải chủ động tìm đến đâu, nếu studio không nhận việc trong một năm thì sẽ mất rất nhiều khách hàng cũ.
Đó cũng không phải là chuyện tốt với Dương Dương.”
Tưởng Bách Xuyên: “Tôi đã sắp xếp cả rồi.”
Đinh Thiến gật đầu, không hỏi nhiều nữa, ngồi về chỗ cũ trước khi Tô Dương quay lại.
Bữa tiệc kết thúc, sau khi về phòng, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của tổng giám đốc Dung.
Sáng hôm nay, cuối cùng dự án hợp tác cũng giành được sự đồng ý từ cuộc họp cổ đông lâm thời.
Trước khi triệu tập hội đồng quản trị, ngay cả Dung tổng cũng chẳng hề ôm hy vọng, bởi vì dự án có tận hai phần ba phiếu chống.
Tuy nhiên, sau nhiều nỗ lực của ông, cuối cùng tầng cấp cao cũng chấp thuận.
Tưởng Bách Xuyên biểu đạt lòng biết ơn nhiều lần.
Dung tổng còn nói: ” Phương Vinh vẫn quyết định dành ra ba dòng di động cổ điển để hợp tác với camera của SOFE.
Đối với Phương Vinh chúng tôi, dù dòng di động nào thành công tiến vào thị trường quốc tế thì Phương Vinh vẫn là người được lợi, nhưng với công ty của cậu thì khác.”
Tưởng Bách Xuyên đương nhiên biết, nếu camera của Doãn Lâm tốt hơn của LACA, có lẽ Phương Vinh sẽ không tiếp tục hợp tác cùng LACA nữa.
Trong lần này hợp tác, Dung tổng đã rất nể mặt anh, dù gì LACA cũng chưa bao giờ sản xuất camera cho di động, không có nhiều kinh nghiệm bằng SOFE.
Tưởng Bách Xuyên bày tỏ thái độ lần thứ hai: “Cảm ơn Dung tổng, tôi sẽ không làm ngài thất vọng đâu.” Rồi anh lập một cuộc hẹn với Dung tổng để bàn bạc cụ thể hơn về dự án hợp tác.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Đây mới chỉ là bước đầu trong dự án hợp tác, việc nghiên cứu, thiết kế mới là quan trọng nhất.
Phương Vinh thường phát hành dòng di động mới khắp toàn cầu vào tháng chín hàng năm, tiếp theo đây, anh còn phải liên kết với đội nghiên cứu của LACA để làm việc.
Hiện tại đã là tháng một, anh không còn nhiều thời gian.
Tưởng Bách Xuyên cất di động, rảo bước vào phòng ngủ.
Thấy Tô Dương đang tắm, anh nói với Tô Dương một tiếng rồi ra khu vực hút thuốc của khách sạn.
Tô Dương không cho anh hút nhiều nên anh chỉ cầm theo một điếu.
Sau khi châm lửa, anh gọi cho Giang Phàm, bảo Giang Phàm gặp anh ở Thượng Hải sau ba ngày nữa.
Vừa cúp điện thoại, một số lạ gọi đến.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Tưởng Bách Xuyên chau mày, không có nhiều người biết số điện thoại cá nhân của anh, nếu liên quan đến chuyện công việc, ngoài một số khách hàng lớn ra, những người khác sẽ gọi đến một di động khác, mà chiếc di động đó luôn ở chỗ Giang Phàm.
Cuối cùng, anh vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói tủi hờn của Kiều Cẩn truyền đến: “Tưởng Bách Xuyên, có phải cậu tìm người thay thế mình trong chương trình truyền hình thực tế không?”
Tưởng Bách Xuyên rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói rồi mới nói: “Nếu đã biết rồi thì cần gì phải hỏi thừa như thế.”
Trái tim Kiều Cẩn chợt lạnh ngắt.
Lisa vừa nói cho cô ta biết, tổ chương trình yêu cầu đổi người với lý do là cô ta biểu hiện kém, không tiến vào trạng thái, kéo chân tiến độ quay chụp.
Tổ chương trình còn nói có thể giải thích với bên ngoài là sức khỏe của cô ta không đảm bảo, chủ động rời khỏi chương trình.
Cô ta thừa nhận, mấy ngày nay trạng thái của cô ta thực sự không tốt, nhưng chưa tệ đến mức phải thay người.
Hơn nữa, chi phí thay người, quay lại rất tốn kém, nếu không bị ép buộc thì chẳng ai lại làm thế.
Cô ta chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó là cô ta bị tính kế ở sau lưng.
Mà ngoài Tưởng Bách Xuyên ra, sẽ không ai làm chuyện đó.
Kiều Cẩn điều chỉnh cảm xúc của bản thân, hạ giọng thật thấp: “Tưởng Bách Xuyên, gần đây mình luôn an phận làm chuyện của chính mình, không chọc đến ai, tại sao cậu vẫn chĩa mũi dùi về phía mình?”
Tưởng Bách Xuyên: “Kiều Cẩn, tự lừa mình dối người có thú vị không?”
Không muốn tiếp tục lảm nhảm với cô ta, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Chẳng có ai trên thế giới này là người tốt một trăm phần trăm, anh cũng không phải là ngoại lệ.
Mấy hôm trước, trong lúc trò chuyện về việc tham gia vào vòng giải trí, Chu tổng từng nói, khái niệm về tiêu thụ hàng loạt đã khác xưa, chi phí dành cho các hoạt động nghỉ ngơi giải trí có sự tăng trưởng vượt bậc mỗi năm.
Ngành giải trí sẽ là một ngành công nghiệp mới cho các hoạt động tư bản tương lai.
Sau đó, hai người tình cờ nhắc đến chương trình truyền hình thực tế mà KING tài trợ, còn đang trong giai đoạn ghi hình, không chỉ kiếm lại toàn bộ tiền vốn, mà còn thu được không ít lợi nhuận, nếu phát sóng thì lại càng không thể đo lường được lợi nhuận.
Trùng hợp thay, Kiều Cẩn lại tham gia chương trình đó.
Anh bèn nhờ Chu tổng đổi Kiều Cẩn thành An Ninh, bảo Đinh Thiến liên hệ với người đại diện An Ninh xem họ có muốn bắt lấy cơ hội đầy nhạy cảm với báo chí này không.
Người đại diện của An Ninh đồng ý chẳng chút do dự, nói An Ninh nổi tiếng là nhờ những vụ bê bối, có thêm một vụ cũng chẳng hề gì.
Kiều Cẩn lại nhắn: [Tưởng Bách Xuyên, chỉ vì thích anh nên em mới nhất thời xúc động mà làm sai một lần, anh có cần phải tàn nhẫn như vậy không?]
Sau khi xem xong, Tưởng Bách Xuyên trực tiếp xóa sạch.
Không nhận được câu trả lời, Kiều Cẩn tiếp tục nhắn: [Tưởng Bách Xuyên, em cũng đã nhận lỗi với anh rồi, anh còn muốn em phải làm gì nữa? Em sẽ không xin lỗi Tô Dương đâu!]
Tưởng Bách Xuyên kéo luôn cả dãy số này vào sổ đen.
Sự yên lặng của Tưởng Bách Xuyên khiến Kiều Cẩn cực kỳ phiền muộn, không nhịn được mà gọi cho anh một cú, điện thoại nhắc nhở là đầu bên kia bận, không cần nghĩ cũng biết là mình đã vào sổ đen.
Cô ta lạnh lùng cười giễu một tiếng, ném di động lên giường.
Lisa gõ cửa rồi tiến vào, hỏi: “Tưởng Bách Xuyên nói gì?”
Kiều Cẩn: “Còn có thể nói gì nữa!”
Anh chưa nói một lời nào, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Cô ta phải đi xin lỗi Tô Dương.
Lisa an ủi cô ta: “Mấy ngày ngay… Em nghỉ ngơi một chút đi, ra nước ngoài giải sầu, chờ Tưởng Bách Xuyên không quan tâm tới việc này, trong nhà em cũng yên tĩnh lại thì chúng ta lại về.”
“Chị đã thử tìm người bên tổ chương trình, nhưng người phụ trách nói anh ta không có quyền quyết định trong chuyện này, đây là ý kiến của cấp trên, có tìm anh ta cũng vô dụng.”
Kiều Cẩn sờ bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa.
Nhìn chằm chằm vào đầu thuốc đỏ rực mấy giây, cô ta nghĩ mãi không thông: “Lisa, đàn ông thực sự có thể một lòng một dạ với một người phụ nữ, ở bên cạnh người đó mấy chục năm mà không thấy ngán sao?”
Cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào như vậy, chỉ có Tưởng Bách Xuyên là khác người.
Lisa bất đắc dĩ cười: “Chị cũng không biết.”
Cô ta cũng không biết vì sao Tưởng Bách Xuyên có thể giữ mình trong sạch, từ chối tất cả những người đẹp, những cám dỗ ở bên cạnh như thế?
Lisa lên tiếng: “Chị nghe một người họ hàng làm việc trong ngành tài chính nói cháu gái của giám đốc của một công ty tài sản đang cạnh tranh cùng Tưởng Bách Xuyên yêu cậu ta sâu sắc, đây là một bí mật công khai trong ngành.”
Kiều Cẩn giật mình: “Ai cơ?”
Lisa suy nghĩ: “Hình như tên là… Bàng Việt Hy thì phải.”
***
Khi Tưởng Bách Xuyên trở về phòng, Tô Dương đang xem ảnh chụp ngày hôm nay, nhìn thời gian trên laptop, cô nhíu mày nghía anh.
Còn chưa nói lời nào, Tưởng Bách Xuyên đã bảo: “Anh đi tắm đã nhé, trên người anh có mùi thuốc lá.”
Sau khi anh tắm xong, Tô Dương vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào máy tính.
Anh vỗ đầu cô, không hài lòng: “Sau này em dùng máy ít thôi.”
Tô Dương: “Em còn chưa dùng được một tiếng đâu, anh hút được mấy điếu thuốc trong hơn nửa tiếng ở ngoài thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Chỉ một điếu thôi.
Anh gọi điện thoại với Dung tổng nên mới mất thời gian như vậy.”
Đôi mắt của Tô Dương sáng rực lên.
“Dự án hợp tác được chấp thuận rồi.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu cười.
Tô Dương buông chuột, nhào vào lòng anh, tay vòng qua cổ: “Anh có muốn ăn mừng không?”
Tưởng Bách Xuyên: “Khi nào sản xuất được di động thì chúng ta ăn mừng sau.”
Tô Dương: “Cũng đúng.”
Cô suy tư, “Để em tặng anh phần thưởng đặc biệt nhé.”
Sau đó, cô kéo anh xuống, rướn người hôn lên môi anh.
Tưởng Bách Xuyên chủ động cúi đầu phối hợp với cô.
Đây không phải khen thưởng, mà là trừng phạt mới đúng, vì dù lát nữa anh có phản ứng thì cũng không thể muốn cô.
Tưởng Bách Xuyên nâng mông Tô Dương lên, ôm cô vào phòng ngủ, hai chân cô vô thức kẹp chặt eo anh.
Anh hỏi, “Em muốn à?”
Tô Dương vùi mặt trên vai anh, nhẹ nhàng cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Hai ngày nay, thân thể cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần bị anh ôm hôn là động tình.
Tưởng Bách Xuyên đặt cô lên giường, hai tay chống ở hai bên sườn, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, “Hình như không thể hoạt động mạnh trong ba tháng đầu, anh thỏa mãn em bằng cách khác nhé?”
Tô Dương vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn anh.
Tưởng Bách Xuyên kiên nhẫn hôn lên từng tấc cơ thể của cô, cho đến khi cô không nhịn được mà run rẩy ở trong lòng anh…
Chiều hôm sau, hai vợ chồng cùng bay về Thượng Hải.
Vốn dĩ Tô Dương phải về Bắc Kinh để hoàn thành phần còn lại của quảng cáo, vì muốn đi cùng Tưởng Bách Xuyên nên cô đến Thượng Hải rồi lại quá cảnh về Bắc Kinh.
Trên máy bay, Tô Dương vẽ trang phục mùa đông của L&D, buồn ngủ đến díp mắt, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Mấy ngày nay, Tô Dương cực kỳ thích ngủ, cô cất giấy bút đi, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Tưởng Bách Xuyên đang xử lý tập tin tải xuống, nghe được động tĩnh, anh quay đầu: “Vẽ xong hết rồi à?”
Tô Dương lắc đầu: “Em buồn ngủ quá, ngủ một lát rồi tí nữa vẽ sau.”
Khi bỏ giấy bút vào trong túi, cô nhìn thấy cái hộp nhỏ ở trong.
Khóe miệng nhếch lên, hứng thú đột nhiên đến, cô lấy chiếc hộp nhỏ ra.
Tưởng Bách Xuyên biết, chiếc hộp gỗ nhỏ này đựng những con dấu của Tô Dương, rất nhiều con dấu được cô khắc chơi ở quán xá ven đường khi còn học cấp ba.
Đây là vật bất ly thân của cô.
Mỗi bản vẽ đều được đóng dấu, gần như làm thế vì thấy vui.
Tô Dương lấy một con dấu ra, đôi mắt đong đầy ý cười nhìn anh chằm chằm.
Tưởng Bách Xuyên biết cô muốn làm gì.
Trước kia, mỗi lần nghịch thứ này, cô thường đóng vài cái trên tay anh.
Có lần bọn họ cãi nhau, cô mượn con dấu “Vô giá trị” từ phòng tài vụ, hì hục đóng lên tay anh.
Tưởng Bách Xuyên cởi khuy cổ tay áo, xắn ống áo tới khuỷu tay để phối hợp với Tô Dương, duỗi tay về phía cô.
Tô Dương đóng dấu lên tay anh, cúi đầu thổi khô mực.
Tưởng Bách Xuyên rút tay về, nhìn thấy ba chữ nhỏ: Moaz moaz moaz ~
Anh cười, “Em khắc cái này từ lúc nào thế?”
Tô Dương cất con dấu đi, lại bắt đầu tìm những cái khác.
Cô nói: “Không biết mấy cô bé ở phòng làm việc mua được từ đâu, em thấy chơi cũng vui nên họ cho em vài cái, còn có cả “Tuyệt vời”, “Đáng yêu”, “Tôi cũng tuyệt vọng lắm” đấy.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Tô Dương lại tìm được một con dấu khác, “Cho em mượn tay anh một tí.”
Tưởng Bách Xuyên: “Vẫn còn muốn chơi à?”
Tô Dương nhướn mày cười với anh: “Đúng vậy, lần này sẽ đóng dấu thịt heo cho anh.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh vẫn đưa tay qua, cực kỳ kiên nhẫn phối hợp với cô.
Tô Dương đóng dấu ở ngay sau “Moaz moaz”, ngắm nghía một hồi rồi hài lòng nói: “Xong rồi đấy, ngày nào anh cũng phải nhìn nhé, không được cố ý cọ sạch khi tắm đâu đấy.”
Tưởng Bách Xuyên rút tay về, trên tay là dấu: [Hải Nạp Bách Xuyên.]
Chờ mực khô, anh mới kéo tay áo sơmi xuống.
Tô Dương nằm nghiêng trên ghế, quay mặt về phía anh mà ngủ.
Tưởng Bách Xuyên đắp chăn cho cô rồi duỗi tay trái qua.
Tô Dương: “Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Cũng không cần gõ chữ nhiều lắm, anh dùng một tay là đủ rồi.”
Tô Dương an tâm ôm cánh tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Cùi chỏ nằm sai tư thế trên tay vịn dần dần mất cảm giác, nhưng trong suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tô Dương tỉnh giấc, anh vẫn chẳng hề nhúc nhích..