Người khác đều cho rằng Diệp Thê trèo cao Thẩm thất thiếu gia, gả vào cái địa phương ăn thịt người, Thẩm gia danh môn vọng tộc, là nơi nàng có thể dễ dàng chống đỡ sao, tuy rằng không có công công bà bà (cha mẹ chồng) làm khó dễ, nhưng phía trên còn có một lão tổ tông Thẩm gia kia kìa.
Lão thái thái thời trẻ đi theo Thẩm lão tướng quân đánh giặc, năm nay đã gần đến ngày hỉ thọ của bà, nhưng vẫn không có nét già nua, hai mắt có thần, nhìn chằm chằm tiểu phụ nhân đang quỳ xuống trước mặt.
Diệp Thê bưng chung trà, không dám thở mạnh.
Con cháu đông đảo, không kể lão tứ hiếu thuận có tiền đồ nhất, Thẩm Tương Uyên càng là trò giỏi hơn thầy, tuổi thiếu niên đã sớm thành danh, vì gia tộc mà tranh đoạt vinh quang, chỉ là ở phương diện nam nữ lại có khiếm khuyết, uổng cho vẻ bề ngoài tốt đẹp kia của hắn.
Lão thái thái vì chuyện này mà lo nghĩ đến bạc tóc.
Cho nên khi tên tiểu tử hỗn trướng kia hưng phấn chạy đến muốn bà giúp hắn chuẩn bị chuyện thành thân, Thẩm lão thái thái căn bản không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, vội vàng đáp ứng.
Còn chưa kịp cao hứng, hôm qua liền diễn một màn làm bà tức muốn hôn mê tại chỗ, sau khi lão thái thái tỉnh lại, vội vàng mang theo nữ quyến đi chùi đít cho hỗn tiểu tử kia.
Cháu dâu dâng trà, bà còn phải tự mình tới cửa để uống, lão thái thái thật ủy khuất a, bất quá suy cho cùng cũng là vì nha đầu kia mà suy nghĩ, tân hôn không có trượng phu, bà làm trưởng bối tự nhiên phải hảo hảo đảm đương.
"Là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con." Thẩm lão phu nhân tiếp nhận chung trà nói.
"Không có, lão phu..." Diệp Thê nói sai lời liền tự động im lặng.
"Sao còn kêu lão phu nhân?" Thẩm lão phu nhân cảm giác được nàng co quắp, vội vàng xua tay để cho đại nha hoàn bên người đi đỡ nàng đứng lên.
"Tổ mẫu đại nhân." Diệp Thê do dự cung kính kêu.
"Câu này kêu đến thật ngọt." Lão phu nhân híp mắt cho Diệp Thê một cái đại đại hồng bao, thấy nàng lại quỳ xuống hành lễ, cử chỉ đoan trang điển nhã, nghĩ thầm tuy cháu dâu nhỏ xuất thân không cao, nhưng giáo dưỡng không tồi, nói phú vinh cũng không tệ.
"Tổ mẫu thật bất công quá, ta kêu không ngọt sao, hảo tổ mẫu?" Liền có tức phụ nhi ở một bên dí dỏm nói.
Lão phu nhân liên tục đáp ứng, tự mình nắm tay Diệp Thê dắt nàng giới thiệu với từng người một, vài vị bá mẫu cười nói vui vẻ tự nhiên cho nàng lễ vật lớn hơn, làm cho Diệp Thê không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Sau khi uống trà, người ba thế hệ đồng loạt ở lại trong phủ dùng cơm, món ăn nguyên liệu đơn giản, nhưng hương vị lại cực tốt, Diệp Thê ăn rất ngon miệng, chỉ có một người sắc mặt không được tốt lắm, động đũa vài cái liền buông, nàng tựa hồ nhớ kỹ đó là con dâu đại bá phụ Thẩm gia.
Cơm no lười vây (ăn no liền lười biếng), sau giờ ngọ sắc trời không tồi, đoàn người lại kéo nhau đi dạo hậu hoa viên.
"Tiểu tử Tương Uyên kia...!phủ đệ đẹp như vậy, lại làm cho không khác gì quân doanh, ta nhìn không thuận mắt nổi mà." Trong lời nói lão phu nhân tràn đầy bất đắc dĩ, cùng với pho tượng trong hậu hoa viên mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tướng quân đây là nghiêm khắc với bản thân." Diệp Thê đang bồi ở một bên sợ hãi nói.
"Nhìn cho kỹ a, nó vẫn cần con giám hộ đấy." Lão thái thái nghe xong trêu ghẹo nàng.
"Xem nào, thất tiểu tôn tức phụ(cháu dâu nhỏ) của chúng ta cùng Tương Uyên đúng thật có duyên, một đứa đứng hàng thứ bảy, một đứa khuê danh là thê(*)." Người nói chuyện là người lúc trước nói lời dí dõm trong nhà, tuổi tác không lớn, tướng mạo minh diễm động lòng người, là ngũ thẩm thẩm.
(*) Tên chị là Thê - 萋 đọc là [qī], anh thứ bảy/ Thất - 七 cũng đọc là [qī] hai từ này đồng âm nhưng khác nghĩa.
"Bên ngoài có câu nói như thế nào a, phu quân ra bên ngoài..." lão thái thái nhìn ai đó gương mặt ửng đỏ.
"Phận thê tử cũng khác(*)." Ngũ thẩm thẩm mặt đầy ý cười.
(*) nguyên tác là "妻命有所不受- [qī mìng yǒu suǒ bù shòu], cv dịch là "thê mệnh có điều không chịu", mình tra bên baidu thì nó lại ra câu gốc là "夫在外,妻命有所不受" có nghĩa "Chồng đi vắng, phận vợ cũng khác.
Chắc là một câu thành ngữ của TQ, nhưng mình không hiểu, có bạn nào biết chỉ cho mình với ạ, xin đa tạ.
Mình để link baidu lại, bạn nào biết tiếng trung vào xem rồi giải thích giúp mình với nhé https://zhidao.baidu.com/question/292046759.html
"Tổ mẫu, Ngũ thẩm thẩm..."
"Được được, không đùa con." Lão phu nhân thu lại ý cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Tương Uyên tính tình lỗ mãng, khổ cho con rồi."
"Được gả vào Thẩm gia là phúc phận của Diệp Thê." Diệp Thê cảm thụ được lão thái thái làn da đã hơi hơi có nếp nhăn, thân tình đã lâu chưa được cảm nhận làm hốc mắt nàng ươn ướt.
"Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan, chờ Tương Uyên trở về, hai người các con lại cùng nhau về tổ trạch, tổ mẫu có cái cho hai đứa."
"Tổ mẫu, nắng có chút gắt, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi cho mát đi." Tức phụ nhà đại bá phụ lên tiếng, nàng ta không dấu vết đẩy Diệp Thê ra chiếm lấy vị trí đỡ lão phu nhân.
Lão phu nhân ra vẻ không phát hiện tiểu xảo của nàng ta, tuỳ ý để nàng ta đỡ mình đến đình hóng mát, Diệp Thê bước bước nhỏ theo phía sau, không nghĩ tới lúc bước lên bậc thang như vị vấp thứ gì đó, chật vật ngã ngồi xuống.
"Không sao chứ, có bị thương ở đâu không?" Ngũ thẩm thẩm phản ứng đầu tiên nhanh chóng chạy lại chỗ nàng, những người khác liền theo sau dăm ba câu quan tâm hỏi.
Diệp Thê lắc đầu, chỉ là không cẩn thận để lòng bàn tay có chút trầy da, hình như có một chút cát đá rơi vào trong chỗ xước, còn lại không có trở ngại gì, mặt nàng mang theo xin lỗi nói: "Tổ mẫu đại nhân, con muốn đi rữa sạch một chút."
Lão phu nhân gật gật đầu, lúc Diệp Thê rời đi, gọi Phúc Vinh tới ở trước mặt mọi người làm trò hảo hảo dặn dò một phen, giọng nói trong tối ngoài sáng biểu lộ thái độ.
"Bậc thang này quá nhiều rêu, mới cũ chồng lên nhau, rất dễ trượt chân."
"Là lão nô không có chú ý tới." Phúc Vinh ôm hết toàn bộ sai lầm.
"Cũng không trách ngươi, Thê Nhi là dưới mí mắt ra trượt ngã, về sao ta phải hảo hảo mở mắt nhìn cho rõ ràng, Tương Uyên không có ở đây, nương tử của nó nếu có chuyện gì sợ là nó sẽ đau lòng muốn chết đi."
Lão thái thái nói đến phía sau đã xem như nói thẳng, có người thấy không khí không đúng, vội vàng lung la lung lay đi tới, nói một chút lời nịnh hót.
"Phải phải, thất tôn tử vừa nhìn là biết chính là một người biết đau lòng cho tức phụ a."
"Còn không phải sao."
Hết đợt này đến đợt khác âm thanh vang lên, nỗ lực muốn hòa hoãn bầu không khí lại, thẳng đến khi lão thái thái ý vị thâm trường đem tầm mắt thu hồi lại mới dám từ từ nghỉ.
Khi Diệp Thê trở về, ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ lại liền bị lão phu nhân lôi kéo qua một bên ân cần hỏi han một trận, nghi hoặc mới vừa nảy mầm liền tan thành mây khói.
Trong nhà đã rất lâu không có thêm tân nương mới, lão phu nhân khó tránh khỏi nói nhiều hơn, Diệp Thê kiên nhẫn bồi lão thái thái nói chuyện phiếm, từng câu đáp đến nghiêm túc, thẳng đến có người hỏi một câu.
"Chuyện lại mặt, Thê Nhi tính toán như thế nào đây?"
————————————————————————
Nam chủ còn hai chương nữa mới có thể lên sân khấu, Thê tỷ uỷ khuất chút nha QWQ
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.