Lâm Duyệt Vi: "Em thật sự rất yêu rất yêu chị, đừng quấy nữa, được không?"
Cố Nghiên Thu vừa nghe xong câu này, cảm giác tủi thân khó có thể miêu tả thành lời bỗng dâng lên tự đáy lòng, cô không rõ mình vì chuyện gì mà tủi thân, nhưng Lâm Duyệt Vi đã xuống nước thế này, nếu còn tiếp tục giận nàng, thì chỉ có hại không có lợi.
Hốc mắt Cố Nghiên Thu cay cay, trước khi Lâm Duyệt Vi phát hiện cô vội ôm lấy nàng, nuốt nước mắt còn chưa kịp chạy tới hốc mắt về.
Lâm Duyệt Vi cảm giác thân thể trong lòng hóa mềm mại, động tình mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc nói: "Em biết sai rồi, không nên dữ với chị."
Cố Nghiên Thu biết bản thân không nên nói lời nào, còn nói nữa cô chắc chắn sẽ nghẹn ngào, cô không muốn Lâm Duyệt Vi thấy dáng vẻ yếu đuối đó của mình.
Như vậy chẳng giống cô chút nào.
Hai người lẳng lặng mà ôm nhau thật lâu.
Tận đến khi di động bên cạnh lại vang lên lần nữa, Lâm Duyệt Vi giật mình một cái, vẫn như trước đó gắt gao nắm lấy một bàn tay của Cố Nghiên Thu, quay sang xem di động của mình, thấy hiển thị điện báo thì nhẹ nhàng thở ra, là mẹ nàng, không phải Thiệu Nhã Tư hay Khuất Tuyết Tùng.
Nàng nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu hắng giọng nói: "Em bắt máy đi, chị cũng muốn ăn cơm."
Lâm Duyệt Vi nhận điện thoại, quả nhiên là....
Nhiễm Thanh Thanh hỏi: "Hai đứa đi đâu rồi? Lầu trên lầu dưới đều không thấy người?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Phòng tập thể thao cách vách."
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Tới phòng tập thể thao làm gì? Yêu tinh đánh nhau à?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không phải sắp ăn cơm sao, tới đây tiêu hóa, giữa trưa có thể ăn nhiều hơn."
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mau về ăn cơm, đồ ăn đều nguội rồi."
"Dạ." Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại, kéo Cố Nghiên Thu đứng dậy, nói, "Mẹ kêu hai chúng ta về ăn cơm."
"Ừm." Cố Nghiên Thu gật đầu, "Chị nghe thấy được."
"Vậy?"
"Ừm."
Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu tay trong tay trở về, ánh nắng ngoài phòng tươi sáng, Lâm Duyệt Vi vừa cùng Cố Nghiên Thu hòa hảo, có thể nói như bỏ được cục đá đang đè nặng trong lòng, khoan khoái vô cùng, nàng quay đầu lại nhìn Cố Nghiên Thu, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Ban đầu Cố Nghiên Thu hơi sửng sốt, rồi cũng hơi cong mắt mỉm cười.
Lâm Duyệt Vi tới gần hôn cô, dư quang thoáng nhìn thấy những sợi tóc vươn màu nắng của Cố Nghiên Thu, một tay ôm lấy eo Cố Nghiên Thu, kéo cô vào lòng, nụ hôn này càng thêm triền miên bất tận......
"Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn a." Nhiễm Thanh Thanh tùy tiện đứng cách hai người vài bước, xem xét thấy cũng đủ lâu mới lên tiếng nhắc nhở hai người.
Lâm Duyệt Vi da mặt dày, dù sao cũng là mẹ ruột nàng, còn Cố Nghiên Thu thì không phải, cả gương mặt đỏ bừng, Lâm Duyệt Vi vẫn ôm Cố Nghiên Thu trong lòng che chở, dỗi nói: "Mẹ àhhhh--"
Nhiễm Thanh Thanh dùng giọng điệu kéo dài như nàng đáp trả: "Con gái ơiiiiii--"
Lâm Duyệt Vi: "Mẹ......"
Nhiễm Thanh Thanh: "Mau vào ăn cơm." Bà nhìn hai người từ trên xuống dưới một lần, mới phát hiện trên người cả hai dính đầy bụi và mệt mỏi, nhíu mày nói, "Dơ muốn chết, hai đứa làm gì vậy?"
"Thì tùy tiện rèn luyện một chút." Lâm Duyệt Vi cảm nhận về trận đánh vừa rồi, cảm thấy vô cùng có giá trị.
Hôm nay là ngày trong tuần, ông Lâm ở công ty ăn cơm trưa không về, bữa trưa chỉ có ba người, Nhiễm Thanh Thanh, Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu. Nhiễm Thanh Thanh tới quầy rượu cầm một bình rượu vang trắng tới, Cố Nghiên Thu uyển chuyển cự tuyệt nói: "Dì, buổi chiều con còn phải đi làm, không thể uống rượu."
Nhiễm Thanh Thanh: "Uống một chút có làm sao."
Cố Nghiên Thu: "Con còn phải lái xe......"
Lâm Duyệt Vi đúng lúc mà cười tiếp lời: "Buổi chiều em đưa chị đi, dù sao em cũng nhàn rỗi không có việc gì."
Nhiễm Thanh Thanh liếc nhìn nàng một cái, nói: "Vậy con đừng uống?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nhiễm Thanh Thanh nói: "Bằng không mẹ kêu tài xế trong nhà đưa con đi."
Cả hai đều nói tới mức này, Cố Nghiên Thu còn cự tuyệt thì chính là thất lễ, vì thế đành rót một ly đế cao, ba người đều giơ ly lên, trước chúc mừng Lâm Duyệt Vi đóng máy, sau lại chúc mừng hai người tu thành chính quả.
Lâm Duyệt Vi cười đến vui vẻ, Cố Nghiên Thu thì lại có chút lực bất tòng tâm.
Nhiễm Thanh Thanh thì không thể không nhíu mày, ánh mắt đánh giá hai người, nhưng vẫn không nói gì.
Trên bàn bày một con cua lớn, Lâm Duyệt Vi chủ động làm người lột cua, một con cua bẻ thành hai nửa, một nửa cho Nhiễm Thanh Thanh, một nửa kia...... Nàng hỏi Cố Nghiên Thu: "Có ngại ăn cùng nhau không?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi bèn chia cho hai người mỗi người một nửa, rồi nàng lấy gạch cua ra, bỏ vào trong chén của Cố Nghiên Thu: "Ăn nóng cho ngon."
Nhiễm Thanh Thanh nhướng mày, vẫn không nói gì, xét thấy đứa con gái thiếu thông minh này của bà rốt cuộc cũng có đối tượng, bà tạm thời xếp ở vị trí thứ hai cũng chẳng sao.
Có thể do lâu rồi Cố Nghiên Thu chưa ăn cua, cảm giác khá mới lạ, cũng muốn chú ý hình tượng, Lâm Duyệt Vi lấy thịt trong càng cho cô, cô còn chưa động tới một nửa Lâm Duyệt Vi bẻ cho cô.
Lâm Duyệt Vi tính lột cho cô càng thứ hai, Cố Nghiên Thu vội vàng nói: "Em ăn đi, chị ăn không hết."
Lâm Duyệt Vi bèn gắp qua cho mẹ nàng.
Nhiễm Thanh Thanh chặc một tiếng, thở dài than: "Tức phụ nhi không cần mới cho lão nương ăn."
Cố Nghiên Thu cúi gập đầu, vành tai lại đỏ lên.
Lâm Duyệt Vi thấp giọng nói: "Mẹ đừng giỡn mà."
Nhiễm Thanh Thanh ha ha cười rộ.
Lâm Duyệt Vi vào phòng rửa mặt rửa sạch tay, quay về bàn ăn tiếp, lúc trở về đi ngang qua người Cố Nghiên Thu, nàng tiện tay giúp cô vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai.
Cố Nghiên Thu theo thói quen nói: "Cảm ơn."
Lâm Duyệt Vi: "Không có gì, có muốn em giúp chị lấy kẹp tóc không?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi an vị ngồi xuống bên cạnh cô, ngước nhìn mẹ nàng, Nhiễm Thanh Thanh đang dùng một tay bụm mặt như bị ê răng vì quá ngọt.
Lâm Duyệt Vi dùng ánh mắt ra hiệu với bà, ý nói Cố Nghiên Thu có da mặt rất mỏng, kêu bà đừng chọc cô nữa, Nhiễm Thanh Thanh hiểu ý, buông đũa ra hiệu "ok" bằng tay, tỏ vẻ bà đã hiểu.
Gió êm sóng lặng ăn cơm trưa xong, Lâm Duyệt Vi mời Cố Nghiên Thu lên lầu ngủ trưa nghỉ ngơi một chút, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà lắc đầu cự tuyệt nói: "Buổi sáng chị xin nghỉ, chậm trễ không ít việc, buổi chiều nên đến sớm một chút."
Lâm Duyệt Vi bĩu môi, kêu tài xế đưa Cố Nghiên Thu tới công ty, Cố Nghiên Thu lên xe, Lâm Duyệt Vi cũng ngồi theo lên.
Cố Nghiên Thu nghi hoặc: "Em......"
Lâm Duyệt Vi khóe môi cong cong, nói: "Em đưa chị tới công ty."
Cố Nghiên Thu khẽ cười, nói: "Cũng được."
Lâm Duyệt Vi thấy nụ cười của cô mang đầy vẻ mỏi mệt, sắc mặt cũng không được tốt, nói: "Có phải chị mệt mỏi lắm không?"
"Có sao?"
"Có." Lâm Duyệt Vi quan tâm mà nói.
Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường, nói: "Có thể do vừa uống rượu xong, nên có hơi say."
Lâm Duyệt Vi nhíu mi: "Chị chỉ uống có một ít thôi mà." Tửu lượng chị kém như vậy à? Vậy mà còn suốt ngày chạy ra ngoài xã giao,
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Chắc do buồn ngủ? Tối hôm qua chị ngủ không được ngon."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Vì sao ngủ không ngon?"
Cố Nghiên Thu nhấp môi liếc nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi lập tức giác ngộ, vì sao lại ngủ không ngon, còn không phải vì hai người cãi nhau sao? Tốt nhất không nên lôi lại chuyện cũ. Lâm Duyệt Vi săn sóc mà giúp cô mát xa cổ, kéo cô nằm xuống gối lên đùi mình, nói: "Vậy chị ngủ một lát đi."
Tài xế còn ở phía trước, Cố Nghiên Thu ngượng ngùng, giãy giụa muốn ngồi dậy, Lâm Duyệt Vi tay mắt lanh lẹ mà đè bả vai cô lại, nói: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ."
Cố Nghiên Thu bị nàng ấn xuống không dậy nổi, tài xế thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một ánh mắt cũng không dám nhìn vào kính chiếu hậu, Cố Nghiên Thu đành phải nhắm mắt nằm trong tư thế như vậy suốt cả đoạn đường.
Sở dĩ không phải nói cô ngủ cả đoạn đường, bởi vì Cố Nghiên Thu căn bản không ngủ được. Sự thật chứng minh, dù có miễn cưỡng hòa hảo cũng vô dụng, khúc mắc trong lòng cô vẫn còn đó, cô vẫn còn giận Lâm Duyệt Vi, không phải cô nói một câu không giận thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô càng nghĩ, càng tự hỏi, thì lại càng không biết chính mình rốt cuộc muốn gì.
Lâm Chí giao xong văn kiện chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì bị Cố Nghiên Thu gọi lại.
"Lâm Chí, cậu chờ một chút."
"Dạ?"
"Cậu có từng cùng bạn gái cãi nhau chưa?"
Lâm Chí nhìn về phía bút bi trong tay Cố Nghiên Thu, cũng đoán được tâm tình hiện giờ của cô, hơn nữa...... mấy ngày nay cô khác thường như vậy quả nhiên vì cãi nhau. Lâm Chí trả lời: "Cãi nhau ạ?."
"Vì nguyên nhân gì?"
"Àh, chẳng hạn như em không đúng giờ đưa cơm chiều cho nàng, không trả lời tin nhắn đúng lúc, còn có không ít lý do kỳ kỳ quái quái, hoặc do tâm tình nàng không tốt, có đôi khi sẽ trút giận lên người em, nếu lúc ấy tâm tình em cũng không tốt, thì cả hai sẽ cãi nhau."
Hoàn toàn khác tình huống của cô với Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu nghĩ vậy, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Làm sao để hòa hảo?"
Lâm Chí nói: "Em xin lỗi nàng, dẫn nàng ra ngoài chơi, mua đồ ăn ngon cho nàng. Vợ chồng không ghi thù qua đêm, giận mấy giờ thì đủ rồi."
Cố Nghiên Thu: "Ừm, không có việc gì, cậu ra ngoài đi."
Lâm Chí nói: "Dạ."
Anh đi tới cửa, tay sờ đến then cửa, bỗng quay đầu, nói: "Tiểu Cố tổng, thời gian chị cãi nhau e cũng đủ lâu, có thể sớm hòa hảo thì mau sớm hòa hảo, đừng......"
Sau đó thì anh không nói nữa, ai đang yêu cũng hiểu, đừng bởi vì việc nhỏ mà đường ai nấy đi.
Cố Nghiên Thu gật đầu với Lâm Chí.
Sau khi Lâm Chí ra ngoài, Cố Nghiên Thu gởi tin nhắn WeChat cho Lâm Duyệt Vi:
【 Tây Cố: Đang làm gì đó? 】
【 Hai chữ Mộc: Dọn hành lý, chuẩn bị ngủ bù ha ha ha 】
【 Tây Cố: Chị đang đi làm】
【 Hai chữ Mộc: Hôn em coi 】
【 Tây Cố: Moah moah】
【 Hai chữ Mộc: Em nói không phải hôn bằng chữ, ghi âm lại cơ 】
【 Tây Cố:......】
【 Hai chữ Mộc: Ha ha ha giỡn với chị thôi, khi nào về mới hôn cũng được, chờ chị về, muốn em tới đón chị không? 】
【 Tây Cố: Không cần 】
【 Hai chữ Mộc: Em tới đón chị ha ha ha ha 】
Từ những tin nhắn này của Lâm Duyệt Vi, cô rõ ràng có thể nhìn ra được tâm tình của nàng lúc này rất tốt, Cố Nghiên Thu không thể không tự hỏi, có phải cô thật sự vô cớ gây rối giống như những gì Lâm Duyệt Vi nói hay không? Cô không nghi ngờ tình cảm Lâm Duyệt Vi dành cho cô, vậy cho dù Khuất Tuyết Tùng, Thiệu Nhã Tư có ý gì với Lâm Duyệt Vi đi nữa, đều không thể uy hiếp được cô, vậy tại sao cô lại phải vì người khác mà cãi với Lâm Duyệt Vi đến cả hai bất hòa? Nếu tình cảm giữa hai người vì chuyện này mà rạn nứt, chẳng phải đang cho người khác cơ hội thừa dịp sao?
Nếu cô đã nói hòa với Lâm Duyệt Vi, thì chỉ cần nàng không nhắc tới hai người ấy trước mặt cô, cô có thể hoàn toàn quên đi chuyện này, cô có thể làm được.
Nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn sẽ thường đăng ảnh chụp chung với họ trên Weibo thì phải làm sao?
Sao cô có thể tránh không nhìn đến.
Cây bút trong tay Cố Nghiên Thu bỗng gạch một đường thật dài trên giấy, cô chợt nhớ tới câu Lâm Duyệt Vi hạ giọng nói hôm nay: Chị điên rồi.
Điên rồi...
Cố Nghiên Thu vùi mặt vào lòng bàn tay, nặng nề mà thở dài.
Lâm Duyệt Vi không biết suy nghĩ phức tạp lúc này của cô, ở nhà ngủ bù một giấc mỹ mãn, khi đồng hồ báo thức vang lên, nàng quơ tay ấn tắt, nhắm mắt nằm ở trên giường thêm một hồi lâu, rồi đột nhiên ngồi dậy bắt đầu thay quần áo, sau đó chạy ầm ầm xuống lầu.
Nhiễm Thanh Thanh đang ngồi trên sô pha chơi với chó, bị nàng làm cho hoảng sợ, ngay cả con chó cũng sủa vang: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu."
Nhiễm Thanh Thanh: "Con làm gì vậy?"
Lâm Duyệt Vi kinh ngạc: "Từ khi nào mà mẹ hiểu luôn được tiếng cún vậy?"
Nhiễm Thanh Thanh cười mắng một tiếng: "Con quỷ."
Lâm Duyệt Vi ha ha cười: "Con đi đón lão bà tan tầm."
Nhiễm Thanh Thanh thay đổi giọng điệu hiền lành: "Đi đi."
Lâm Duyệt Vi mặc áo khoác trên sô pha vào, nói: "Đi chứ, đêm nay chắc con không về ăn cơm, đến lúc đó con nhắn tin cho mẹ."
Nhiễm Thanh Thanh không kiên nhẫn mà phất tay: "Mau đi đi."
Lâm Duyệt Vi như ánh dương quang thanh xuân dào dạt, sức sống bắn ra bốn phía mà bay ra khỏi cửa, sau khi cửa lớn đóng lại, Nhiễm Thanh Thanh vuốt lông con cún trong lòng, thở dài một hơi đầy sâu kín.
【 Hai chữ Mộc: Em tới trước của công ty chị rồi, tan tầm chưa? 】
【 Tây Cố: Mười phút nữa 】
【 Hai chữ Mộc: Ok 】
【 Hai chữ Mộc: [ bán manh.jpg]】
Cố Nghiên Thu nhìn tin nhắn trên màn hình, vừa cao hứng lại vừa cảm thấy áp lực, cô chợt phát hiện cô không muốn gặp Lâm Duyệt Vi đến vậy, trước khi sắp xếp được những suy nghĩ đang bủa vây trong lòng, cô vẫn chưa muốn gặp nàng.
Cố Nghiên Thu chậm rì rì mà thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan tầm, hai hàng lông mày của cô lúc nào cũng nhíu lại.
Nói mười phút, nhưng Cố Nghiên Thu lại xuống muộn hơn năm phút, Lâm Duyệt Vi cũng không để ý, sau khi Cố Nghiên Thu đóng cửa lại, nàng đã gấp đến không chờ nổi chồm qua từ ghế lái, một tay chống lên cửa sổ phía sau Cố Nghiên Thu, nhiệt tình mà ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc thâm nhập.
Nỗi nhớ qua ba tháng không gặp, không phải chỉ cần đánh nhau một trận ở phòng tập, hay một nụ hôn triền miên nóng bỏng thì có thể vơi đi phần nào.
Cố Nghiên Thu đè lên bả vai nàng đẩy ra, nhẹ thở gấp, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Lâm Duyệt Vi, cô hắng giọng nói: "Sẽ bị người nhìn thấy, không tốt."
"Vậy chờ về nhà." Lâm Duyệt Vi híp mắt nhìn thoáng qua dòng xe cộ, bật xi nhan rẽ trái, hỏi, "Tối chị muốn ăn gì?"
"Không biết."
"Ăn quán cơm hôm nọ đi, chỗ từng làm thẻ hội viên." Lâm Duyệt Vi nói, nhà hàng ấy còn lừa nàng hơn phân nửa gia tài.
"Cũng được."
Không thể không nói quán ăn này rất biết cách làm ăn, lúc hai người tới còn giới thiệu một khu hoa hồng do nhà hàng trồng, chỉ cần trả tiền thì được túy ý hái, bất quá một lần chỉ có thể mua một đóa, nếu không thì dựa theo những thực khách có năng lực tiêu phí, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị hái hết, hiện đang có giá ưu đãi cho hội viên. Lâm Duyệt Vi cắt một bông, dùng giấy màu bao lại, đưa đến trước mặt Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi khóe môi hơi cong lên, mắt sáng long lanh, khẩn trương mà chờ mong nhìn cô: "Cố...... Nghiên Thu, đây là lần đầu tiên em tặng người khác hoa hồng."
Cố Nghiên Thu tiếp nhận, cười đến mi mắt cong cong: "Đây cũng là lần đầu tiên chị được nhận hoa hồng, cảm ơn."
Ánh mắt Lâm Duyệt Vi dừng lại trên cánh môi nhợt nhạt của cô, lại muốn hôn lên môi cô.
Không chỉ muốn hôn, mà nàng còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Cả hai đứng lặng người rất lâu, người phục vụ vẫn luôn nhìn hai người. Cố Nghiên Thu kéo tay áo nàng, đánh vỡ sự mơ màng của Lâm Duyệt Vi, thấp giọng nói: "Đi ăn cơm thôi."
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng tránh, tay trượt xuống lòng bàn tay cô, nhẹ vuốt ve mu bàn tay trơn nhẵn của Cố Nghiên Thu, tràn ngập ám chỉ ý vị khó nhịn nào đó .
Lòng Cố Nghiên Thu bỗng chùng xuống, quay đầu lại nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi đón ánh mắt của cô bằng nụ cười dịu dàng.
Lâm Duyệt Vi thông báo với mẹ nàng một tiếng, buổi tối không về nhà, hai người cùng nhau trở về ngôi nhà nhỏ của mình, Lâm Duyệt Vi bật sáng đèn phòng khách, cắm hoa hồng vào bình, cùng những bông hoa sẵn có.
"Schrodinger đâu rồi?" Lâm Duyệt Vi bây giờ mới nhớ tới còn có con gái ở nhà nên hơi áy náy.
Cố Nghiên Thu sờ sờ cằm, nói: "Chắc đang ở trong nồi?"
"Trong nồi?" Lâm Duyệt Vi tưởng mình nghe lầm, chỉ chỉ về phía phòng bếp.
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Lâm Duyệt Vi đi về phía phòng bếp, bật mở đèn trước cửa, bỗng thấy một con mèo với nét mặt tang thương đang nằm trong nồi đun nước trên bệ bếp quay lại nhìn, hai lỗ tai mèo giật giật theo.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu đứng sau lưng nàng bất đắc dĩ mà nói: "Gần đây nó thích tiết mục tự chui vào nồi sắt hầm chính mình."
Schrodinger lãnh đạm mà: "Meo." Sau đó thì quay về nằm lại trong rồi, nhìn về phía bóng đêm mênh mông.
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng hỏi: "Sợ người lạ sao?"
Cố Nghiên Thu trả lời: "Không đến nỗi vậy, có sữa thì là mẹ, nhưng em chưa từng cho nó ăn, nếu không sợ nó sẽ vừa cào vừa ôm em."
Lâm Duyệt Vi cuồng mèo, giờ phút này vừa thấy một con mèo không khác gì Mèo vương Vương Tổ Hiền như con búp bê vải hoàn mỹ, thì chẳng sợ nguy hiểm bị cào, nàng cũng muốn thử một lần.
Cố Nghiên Thu bước theo nàng.
Lâm Duyệt Vi cẩn thận ôm Schrodinger từ nồi đun nước ra, Schrodinger cào nàng không nhân nhượng, chộp vào trúng áo gió của Lâm Duyệt Vi, bộ quần áo đắt đỏ của nàng cứ thế bị cào rát một chút.
Cố Nghiên Thu muốn dạy dỗ Schrodinger vì tội cào bậy, Lâm Duyệt Vi lại sủng nịch mà cười nói: "Không cần, tính tình này của nó, chẳng khác nào con gái ruột em." Schrodinger liên tục cào trong lòng nàng, thì khóe môi Lâm Duyệt Vi càng lúc càng cong lên.
Cố Nghiên Thu thì ra vẻ khó chịu.
Cô quả không đoán sai, khi Lâm Duyệt Vi về nhà nhìn thấy mèo, thì độ quan trọng của cô trong lòng nàng lại giảm đi một ít. Trước có Khuất-Thiệu, sau có Schrodinger, Cố Nghiên Thu càng lúc càng bi thương.
Schrodinger càng ngạo kiều, thì Lâm Duyệt Vi càng thích, nàng chơi với mèo một lát, quay đầu lại không thấy Cố Nghiên Thu đâu.
"Cố Nghiên Thu?"
"Ở đây." Một giọng nói âm trầm truyền tới.
Lâm Duyệt Vi nhìn theo chỗ phát ra giọng nói, Cố Nghiên Thu đang ngồi xổm trong một góc vẽ hình xoắn ốc trên sàn, vừa tủi thân lại vừa đáng yêu.
Lâm Duyệt Vi bị cô bán manh đến muốn chết, lập tức yêu cũ ghét mới, vứt bỏ Schrodinger chạy lại chỗ Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu bi thương vô hạn: Chẳng lẽ cuộc sống sau này của cô đã định phải cùng mèo tranh sủng sao?
"Chị làm gì vậy?" Lâm Duyệt Vi bế cô dậy hôn một cái, nói, "Không vui à?"
"Không có." Cố Nghiên Thu nói, "Thì ghen."
"Ăn dấm với ai?"
"Schrodinger."
"Ăn dấm với người bằng xương bằng thịt thì thôi đi, giờ còn ăn dấm với con mèo nữa." Lâm Duyệt Vi đột nhiên cười, dùng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Nàng thề nàng chỉ nói giỡn, lại không biết những lời này đã chọc tới Cố Nghiên Thu 'bề ngoài bình thản bên trong thần kinh mẫn cảm'.
Sắc mặt Cố Nghiên Thu trong nháy mắt bỗng thay đổi.
"Lu dấm nhỏ." Lâm Duyệt Vi cười muốn dắt tay cô, Cố Nghiên Thu trực tiếp tránh tay nàng dỗi, "Có phải em lại cảm thấy chị đặc biệt vô cớ gây rối?"
Lâm Duyệt Vi ngốc ra: "Em đâu có."
Cố Nghiên Thu nói: "Ăn dấm với mèo thì sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không sao mà, chị ăn đi ăn đi, em chỉ nói chị --" Lời nói đã vọt tới bên miệng, nhưng vì không muốn đi vào vết xe đổ, nàng cũng không muốn tiếp tục cùng Cố Nghiên Thu chiến tranh lạnh, bèn hạ thấp đầu, nặng nề mà nói, "Không có gì, em sai rồi."
Cố Nghiên Thu: "Trong lòng em căn bản không cảm thấy mình sai, chỉ nói cho có lệ với chị thôi."
Lâm Duyệt Vi nhíu mi nói: "Không có, em thật sự biết sai rồi, do em nói bậy nói bạ."
Cố Nghiên Thu: "Em cho rằng chị không nhìn ra sao?"
Lâm Duyệt Vi sắp mất nhẫn nại: "Vậy chị muốn thế nào?"
Cố Nghiên Thu trả lời một cách mỉa mai: "Chị muốn thế nào? Chị nói thì có ích gì? Chị có quyền gì mà can thiệp vào chuyện riêng của em? Em không có nghĩa vụ nhân nhượng chị, không phải con rối cho chị giật dây, đây là do chính em nói."
Lâm Duyệt Vi cạn lời nói: "Chị rõ ràng biết em giận nên mới nói vậy."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng, nói: "Được, vậy bây giờ em trả lời một câu trong lúc không giận đi, em nghe lời chị nói sao?"
Lâm Duyệt Vi mở miệng, nhưng không dễ giải bày.
Cố Nghiên Thu cười lạnh: "Vậy những lời chị nói còn có ý nghĩa gì?"
Cô luôn muốn cả hai đối chọi gay gắt như vậy, Lâm Duyệt Vi đã trải nghiệm, khi đó nàng có áp lực tâm lý khá lớn, nhưng hôm nay tâm tình nàng trước sau không tệ, dù có thấy Cố Nghiên Thu khác thường như vậy, nàng vẫn trấn định lạ kỳ, tìm được sự kiên nhẫn ít ỏi sau cùng, ngồi xổm xuống, cầm lấy đôi tay đang đặt trên đùi Cố Nghiên Thu, ngửa đầu ôn nhu mà nhìn cô: "Chị rốt cuộc làm sao vậy? Có thể nói với em được không? Chúng ta không phải là người thân nhất của nhau sao?"
Cố Nghiên Thu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên ngửa đầu, nhìn về phía trần phòng khách trên đỉnh đầu.
Dựa theo kinh nghiệm của Lâm Duyệt Vi, động tác này của Cố Nghiên Thu đại biểu chính là......
Nàng lập tức đứng lên, Cố Nghiên Thu vẫn duy trì động tác ngửa đầu đè bả vai nàng xuống: "Em đừng nhìn chị." Giọng đã bắt đầu nghẹn ngào .
Cố Nghiên Thu khóc.
Lâm Duyệt Vi không thể tin, lập tức thấy mình tội đáng muôn chết, nàng sửa ngồi xổm thành ngồi lên sô pha kéo Cố Nghiên Thu vào trong lòng, liên tục xin lỗi: "Em xin lỗi xin lỗi xin lỗi...... Chị đừng khóc, chị khóc em cũng sẽ khóc."
Cố Nghiên Thu ôm nàng lại, cằm tựa trên vai Lâm Duyệt Vi, tiếp tục dùng giọng nghẹn ngào nói: "Em đừng nói chuyện, chị còn chưa khóc mà, nói nữa mới thật khóc ..."
Lâm Duyệt Vi nào dám không nghe lời cô, lập tức im miệng, tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vỗ.
Cố Nghiên Thu cố ổn định, lên án: "Em nói chị làm phiền em."
Đó, bây giờ mới bắt đầu lôi lại chuyện cũ.
Nhưng lúc này đừng nói Lâm Duyệt Vi tức giận, ngay cả một ngọn lửa nhỏ cũng đã sớm bị dập tắt, chỉ còn lại lòng tràn đầy chua xót, trên thế giới này ai hại Cố Nghiên Thu khóc đều tội đáng muôn chết, bao gồm cả nàng.
Lâm Duyệt Vi: "Không phiền, tuyệt đối không, do em kêu chị quan sát Khuất Tuyết Tùng dùm em, chị không rảnh, nên mới kêu khuê mật tới, do tâm tình của em không tốt, đổ hết mọi tội lên người chị."
Cố Nghiên Thu: "Em nói Khuất Tuyết Tùng tốt, chị không tốt."
Lâm Duyệt Vi: "Không có không có, em không nói chị ấy tốt, chị mới tốt nhất, trên đời này chị là người tốt nhất."
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, nói: "Em nói em cảm kích nàng."
Lâm Duyệt Vi trở mặt không nhận người, chơi xấu nói: "Không có, nếu không phải do chị ấy báo dối quân tình, em cũng sẽ không bị dọa thành như vậy." Nàng đột nhiên không thầy dạy cũng hiểu, đột nhiên nhanh trí mà bỏ thêm câu, "Đúng vậy, đều do chị ta."
Cố Nghiên Thu trượt một bàn tay xuống, sờ lên mu bàn tay Lâm Duyệt Vi, không đau không ngứa cào cào hai lần, lật tay nắm lấy tay Lâm Duyệt Vi, nói: "Em nói em không có nghĩa vụ nhân nhượng khuê mật của chị, cũng không có nghĩa vụ nhân nhượng chị, em không phải con rối cho chị giật dây, phong cảnh cho người ta ngắm."
Lâm Duyệt Vi nói: "Em không phải con rối, em là...... Em là con diều mà, mặc kệ bay đến nơi nào rất cao rất xa, sợi dây lúc nào cũng nằm trong tay chị, chị chỉ cần thu dây, em lập tức quay lại, vụt một tiếng, lập tức quay lại."
Cố Nghiên Thu bật cười, nghiêng đầu cắn một ngụm lên cổ nàng, Lâm Duyệt Vi ăn đau, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Hôm nay nàng đột nhiên nói được lời âu yếm, xem như Cố Nghiên Thu đang khích lệ nàng đi.
Cố Nghiên Thu cắn xong, lại căm giận mà nói: "Em xuyên tạc ý của chị, chị không nói Khuất Tuyết Tùng không tốt, chỉ không muốn em thân với nàng quá. Em còn nói chị ghen là vô cớ gây rối."
Lâm Duyệt Vi đã thích ứng được tiết tấu, tiếp tục trái lương tâm nhưng vui vẻ mà nói: "Em biết em biết, chị ghen không phải vô cớ gây rối, em mới vô cớ gây rối."
Cố Nghiên Thu dời cằm đi, lui về sau một chút, để lộ ra một đôi mắt ửng đỏ, nhấp môi, nói: "Lời của nữ nhân, như quỷ gạt người."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười với cô, mắt bỗng đỏ lên.
Cố Nghiên Thu dùng hai tay ôm mặt nàng, kéo sát lại gần, xác nhận hốc mắt nàng thật sự đỏ, kinh ngạc nói: "Chị còn chưa khóc, sao em lại khóc?"
Lâm Duyệt Vi vẫn còn cười, nói: "Em cũng không biết, em tưởng chị khóc, nên....nên em rất đau." Nàng đè lên vị trí nơi trái tim mình, cảm giác này quá xa lạ, còn đau hơn cả vết thương ngoài da, khiến mũi nàng cay cay, nước mắt nhịn không được lưu chuyển trong hốc mắt.
Cố Nghiên Thu hôn lên mắt nàng, nói: "Đừng khóc."
Lâm Duyệt Vi nói: "Em chỉ đỏ mắt thôi, em cũng không khóc."
Mặc kệ ai thật ai giả, hay cả hai đều nói dối, nhưng không ai vạch trần ai.
Cố Nghiên Thu rũ rũ mắt, nói: "Tối hôm đó...chị giải thích lại với em một chút. Do chị không báo với em trước một tiếng, tạo thành hiểu lầm, đây là chị sai."
"Ừm." Lâm Duyệt Vi cũng dịu dàng nói, "Em cũng không đúng, không nên bởi vì áp lực quá lớn mà phát tiết lên người chị."
"Chị chỉ mẫn cảm với Khuất Tuyết Tùng, không phải không tin em, là không tin nàng, chị thừa nhận chị không tin nàng. Bởi vì...... Bởi vì......" Cố Nghiên Thu ngước mắt nhẹ nhàng nhìn nàng, rồi ngượng ngùng mà rũ xuống mi mắt, nói, "Chị quá yêu em, hơn nữa đã lâu rồi không được nhìn thấy em, nên chị rất nhớ, chị......"
Cô không biết bộc bạch tâm ý của mình, so với nói cô thích làm hơn, đặc biệt là về mặt tình cảm, "Chị" hơn nửa ngày, thì "Chị" không nổi nữa.
Cô thở dài.
Lâm Duyệt Vi bật cười thành tiếng.
Cố Nghiên Thu trừng mắt nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi nghiêm mặt nói: "Chị nói tiếp đi."
Cố Nghiên Thu nói: "Không nói nữa, tới phiên em."
Lâm Duyệt Vi thất vọng nói: "Thật sự không nói?"
Cố Nghiên Thu phồng mặt lên nói: "Không nói, em nói."
Lâm Duyệt Vi lại cười nói : "Được rồi, tới em nói. Đầu tiên, vì em giận chó đánh mèo, em xin lỗi; tiếp theo, không phân biệt trắng đen nhắc tới người chị không thích là Khuất Tuyết Tùng, sai càng thêm sai, làm hại chị nói không lựa lời nổi trận lôi đình; còn có, không nên hùng hổ doạ người, ngoài Khuất Tuyết Tùng còn nhắc tới Thiệu Nhã Tư khiến chị càng không thích, phạm vào lỗi lôi chuyện cũ ra nói; cuối cùng, không nên cúp điện thoại của chị. Đặc biệt là cúp điện thoại, sau đó em rất hối hận, nhưng lại không chịu xuống nước cầu hòa."
Cố Nghiên Thu lành lạnh mà nói: "Em lại nhắc tới tên hai người đó."
Lâm Duyệt Vi hôn lên môi cô tìm kiếm trấn an, nói: "Em nhắc tới là có lý do, em biết chị không thích hai người ấy, cho rằng hai người ấy có ý với em, nhưng sự thật thật sự không phải như vậy."
"Vậy em nói."
"Trước đó Thiệu Nhã Tư xác thật có khả năng thích em," Lâm Duyệt Vi vội đè lại bả vai Cố Nghiên Thu, trấn áp động tác đứng dậy của cô, bất đắc dĩ nói, "Chị lại mất bình tĩnh, bá tổng suốt ngày niệm Phật đâu rồi, chị cúi đầu nhìn Phật châu trên tay đi, bình tĩnh một chút."
Cố Nghiên Thu thành thạo mà cởi chuỗi Phật châu trên cổ tay xuống, đặt lên bàn trà.
Lâm Duyệt Vi: "......"
"...... Được rồi." Lâm Duyệt Vi tiếp tục nói, "Nhưng đó là khi còn đang quay tiết mục, bây giờ đã qua hơn nửa năm, hơn nữa khi em vừa phát hiện đã vội nói với nàng em đã sớm có người trong lòng."
Hơn nửa năm trước, khi đó cô với Lâm Duyệt Vi còn chưa ở bên nhau, Cố Nghiên Thu cảnh giác nói: "Là ai?"
Lâm Duyệt Vi nở nụ cười thật tươi: "Chị đó, em đã sớm yêu thầm chị, đâu phải chị không biết?"
Cố Nghiên Thu quay mặt đi, che giấu ý cười trên môi, lúc quay lại thì nét mặt đã bình tĩnh lại: "Rồi sau đó? Thích một người thì có thể dễ dàng không thích sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Người khác em không biết, nhưng bây giờ Thiệu Nhã Tư tuyệt đối không thích em."
Cố Nghiên Thu nói: "Vậy Khuất Tuyết Tùng em có biết không?"
Lâm Duyệt Vi không cẩn thận bị cô bắt được lỗi, "Aizzz" một tiếng: "Việc nào ra việc đó, Khuất Tuyết Tùng thì chờ lát nữa em lại giải thích tiếp. Nói về Thiệu Nhã Tư trước, được chưa?"
Cố Nghiên Thu trầm mặc trong chốc lát, nói: "Được."
Lâm Duyệt Vi nhất thời cũng không biết nên chứng mình từ đâu, bèn dùng biện pháp giống Cố Nghiên Thu lúc trước, kể lại mỗi một chuyện giữa nàng và Thiệu Nhã Tư theo đúng sự thật, cuối cùng còn đưa điện thoại cho Cố Nghiên Thu xem: "Lịch sử trò chuyện, tùy cho chị tra, một chữ em cũng chưa xóa. Sau khi em kể với nàng, em với người em thích đã ở bên nhau, nàng còn tìm em kể bát quái, nếu nàng thích em, có thể bát quái như thế sao? Không phải dùng dao tự đâm vào đùi mình sao?"