Khuy Thiên Kính là pháp bảo của Bạch Ông, thứ này đặt ở thượng giới rất thông thường, công năng lớn nhất của nó là phòng ngự, nghe nói hiệu quả phòng ngự chuẩn cmn.Đương nhiên, đối với hai người Lâm Giang và Lâm Thanh Uyển hoàn toàn không biết gì về thượng giới mà nói, công năng thần kỳ nhất của thứ này nằm ở chỗ nó có năng lực suy đoán, hai người nhất trí cho rằng có thứ này trong tay quả thực là có thể thiên hạ vô địch a.Bởi vì kết quả nó suy đoán ra vô cùng gần với tương lai, so thần toán trong truyền thuyết còn muốn chuẩn hơn.Lâm Thanh Uyển cảm thấy nếu Bạch Ông chịu đưa thứ này cho nàng, nàng cảm thấy nuôi nấng Ngọc Tân cùng bảo hộ Lâm gia đều là việc rất nhỏ.Đương nhiên, đây là không có khả năng.Nguyên nhân có hai thứ.Một là Khuy Thiên Kính không phải nàng muốn dùng là có thể dùng, đừng nói nàng, ngay cả Lâm Giang tiên nhân chuyển thế này đều không dùng được.
Bởi vì hắn không có pháp lực, khởi động không được, hết thảy đều phải dựa vào Bạch Ông.Hai là thở ra hít vào tương lai đều có khả năng thay đổi, nàng chưa có xem qua tương lai của Khuy Thiên Kính thì là như vậy, nhưng sau khi xem qua bởi vì biến số này nên nó lại biến thành một dạng khác.
Đương nhiên, có biến hóa lớn, tự nhiên cũng có biến hóa nho nhỏ, mà còn lại là vĩnh viễn không đổi.Nhưng ảnh hưởng lại là ở chỗ, nàng đang ở trong đó, tự nhiên cũng bị biến hóa ảnh hưởng đến.Có thể nói, nàng thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi, có lẽ thay đổi không nhiều lắm, nhưng ảnh hưởng sẽ chậm rãi tích lũy dần dần.Cho nên thế giới dưới Thiên Đạo là không ngừng biến hóa, Khuy Thiên Kính suy đoán quá trình cùng kết quả cũng sẽ không ngừng thay đổi.Cho nên nàng có nhìn hay không thấy hiệu quả đều không lớn, bởi vì nàng xem qua, tương lai biến số lại gia tăng lên, tương sẽ lại thay đổi.Thiên Đạo sẽ không cho phép nhóm người bọn họ được hời đâu.Cho nên vì để không cho tương lai trở nên càng phức tạp, Lâm Giang không cho nàng xem Khuy Thiên Kính, thậm chí sẽ không nói rõ suy đoán của Khuy Thiên Kính về mọi thứ cho nàng nghe, hắn chỉ có thể mịt mờ nhắc nhở nàng, tranh thủ mức độ lớn nhất không cho tương lai thay đổi quá nhiều, nàng mới có thể mượn nhắc nhở của hắn sắp xếp một chút.Bọn họ phải né tránh Thiên Đạo, mà đối với hắn nhắc nhở nàng có thể lĩnh ngộ nhiều ít liền xem bọn họ ăn ý.Lâm Giang tập trung ý chí, đưa thánh chỉ vừa mới nhận được cho nàng xem, Hoàng đế yêu cầu hắn cung cấp cũng đủ quân lương cùng lương thảo cho Tây Nam quân.Quân lương trước không nói, lương thảo thì bảo hắn đi kiếm từ chỗ nào đây? Lúc này đang là thời điểm giáp hạt (dễ gây đói kém), Tây Nam mười hai vạn đại quân, khu vực Giang Nam phải phụ trách hai phần ba số lượng.Cho dù Giang Nam là khu vực sản xuất lương thực cả nước, nhưng muốn vào thời điểm xuân hạ lấy ra nhiều ương thực như vậy thì có khác gì lên trời đâu.Nhưng dù khó hơn nữa, hắn cũng phải nghĩ biện pháp hoàn thành.Khuy Thiên Kính kết quả ra tới “Đời thứ nhất”, cuối cùng tuy rằng hắn chuẩn bị lương thảo đầy đủ rồi, nhưng cũng đắc tội không ít người, thậm chí còn dưới sự thúc đẩy của một số người, hắn trở thành một tên tham quan ức hiếp bá tánh.
Cuối cùng thanh danh của Lâm gia rớt xuống vực sâu, thế cho nên sau khi hắn chết, gia sản hắn để lại cho nữ nhi cũng bị cướp mất, nữ nhi bị người ta mưu hại đến chết mà vẫn không có người nào nói câu công đạo thay nàng.Sau khi hắn xem kết quả kết quả của “Đời thứ nhất” liền bắt tay vào chuẩn bị, lúc ấy hắn vốn định phân gia sản thành hai phần, một phần để lại cho gia tộc, một phần giao cho triều đình, còn sách vở của Lâm thị, bảo tàng cùng mấy điền trang cửa hàng để lại cho nàng, lấy làm của hồi môn.Có một nửa di sản này của hắn, thì quân thuế Giang Nam được tính trên đầu bá tánh sẽ ít hơn một chút, vậy thì thanh danh Lâm gia cũng sẽ không quá xấu.Cộng thêm có hắn làm gương, nghĩ thầm triều đình nhất định sẽ nhớ đến công lao của hắn mà quan tâm khuê nữ của hắn một chút đi?Di chúc cùng sổ con hắn đều viết xong, bởi vì suy nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ, sau khi hắn viết xong hai thứ này thì bảo Bạch Ông lần nữa dùng Khuy Thiên kính xem kết quả, ai biết quá trình suy đoán ra tuy có khác, nhưng cuối cùng nữ nhi vẫn là chết thảm.Vẫn là bởi vì những thứ tài sản của Lâm gia.
Lần này xoay xở quân lương vẫn y nguyên để lại ảnh hưởng.Lâm Giang phẫn nộ bèn xé di chúc và sổ con, thế cho nên hắn quyết định hoàn toàn từ bỏ tài sản Lâm gia, ngoại trừ giữ lại một ít vật kỷ niệm của thê tử cho Ngọc Tân, còn lại toàn bộ nộp lên triều đình.Nhưng mà...Kết quả Khuy Thiên Kính suy đoán ra vẫn xấu vô cùng, hắn thu xếp hai đời thế nhưng vẫn kém hơn đời thứ nhấtTốt xấu gì thì hai năm đầu đời thứ nhất Ngọc Tân sống cũng không tệ.Cũng bởi vậy, Lâm Giang mới từ bỏ mọi thu xếp của mình, bảo Bạch Ông tính ra cơ hội sống của nữ nhi cùng Lâm gia sau khi tìm được Lâm Thanh Uyển, mà không phải trong đầu lại buồn bực thu xếp.Theo lời Bạch Ông nói, có người thông qua hắn tính kế Lâm gia cùng khuê nữ, hắn tham dự càng nhiều, nữ nhi hắn càng thảm, Lâm gia bị bại càng nhanh.Mà bất kỳ một đời nào, chiến sự của Đại Lương và Đại Sở đều là một sự kiện quan trọng trong đó, mà hậu quả của chuyện này sẽ vẫn luôn ảnh hưởng đến Ngọc Tân.Cho nên chuyện này bọn họ không tránh được, Lâm Giang không dám lại tự xử nữa, tự nhiên chỉ có thể xin Lâm Thanh Uyển giúp đỡ.
“Cô cảm thấy quân lương này chúng ta phải xoay sở như thế nào, cô tính toán xử lý tài sản Lâm gia như thế nào?”Lâm Thanh Uyển chớp chớp mắt, nàng cũng không biết Khuy Thiên Kính tính ra tới kết cục ba đời, nhưng cũng biết Lâm gia nhiều tài sản như vậy nàng và Lâm Ngọc Tân giữ không nổi.Thân thể này mới mười lăm tuổi, mà Lâm Ngọc Tân mới mười một tuổi, hai tiểu nữ hài làm sao giữ được nhiều tài sản như vậy?Mà Lâm Giang hiển nhiên không có nhiều thời gian đề nàng chậm rãi trưởng thành như vậy, tông tộc ở thời đại này thậm chí có thể vượt qua cả luật pháp, chỉ mỗi áp lực tông tộc đã khiến cho các nàng chịu không nổi.Thoát ly khỏi tông tộc?Đừng nói giỡn, không nói thời buổi loạn lạc bây giờ thỉnh thoảng sẽ có một trận đánh, cho dù là thái bình thịnh thế, thoát ly khỏi tông tộc thì hai cô cháu nàng chỉ sợ ngay cả mệnh đều giữ không nổi.Nguyệt hắc phong cao [1], một đám kẻ xấu xông vào bắt các nàng là có thể chạy, trời nam biển bắc, còn ai sẽ bênh vực các nàng?[1]: hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, trời đất mù mịtCho nên tông tộc, cho dù lợi ích về mặt tài sản của bọn họ là tương đối, bọn họ cũng không thể làm cho mối quan hệ trở nên quá cứng nhắc, bởi vì các nàng còn cần dựa vào tông tộc.Nhưng như vậy là không đủ, cũng phải để tông tộc dựa vào hai cô cháu nàng mới được, như vậy tông tộc mới có thể nghe các nàng nói chuyện, mới có thể tôn kính các nàng.Lâm Thanh Uyển đi tại chỗ ba vòng, hỏi: “Tế điền [2] của tông tộc có khả năng cho ta phụ trách quản lý không?”[2]: Ruộng cúng tế, là ruộng mà hoa lợi được dùng vào việc tế.“Chuyện này không có khả năng, sau khi ta chết tế điền của tông tộc khẳng định sẽ giao cho tân tộc trưởng.”“Vậy chúng ta có thể có tế điền riêng không?”Lâm Giang trầm mặc một lát: “Ngày mai ta sẽ cho người quay về Tô Châu đi mua.”Số lượng của tế điền là có hạn, bởi vì tế điền không bị tịch thu, có nghĩa là một ngày nào đó bọn họ phạm tội bị xét nhà, tế điền có thể may mắn thoát khỏi.Đương nhiên, tác dụng chủ yếu nhất của tế điền vẫn là để cúng tế tổ tiên, giúp đỡ người góa bụa nghèo túng trong gia tộc, giúp đỡ gia học, cổ vũ tộc nhân dốc lòng cầu học.Bởi vì không có nhi tử, Lâm Giang mấy năm nay thi ân cho gia tộc, gần như hàng năm đều mua thêm tế điền, giúp đỡ gia học, đến bây giờ tế điền của Lâm thị đã đạt tới hạn mức cao nhất.Các phòng cũng có thể thiết lập tế điền riêng, nhưng triều đình yêu cầu có phần nghiêm ngặt, không khéo, Lâm Giang ngoại trừ là thứ sử, còn là Quan Sát Sứ [3] nhị phẩm, cho nên đã giẫm lên mức quy định.[3]: Thời Đường, tụ họp một số châu nơi biên giới làm một trấn, đặt các sứ như Tiết độ sứ 节度使, kiêm các sứ như Đạc chi 度支, Doanh điền 营田, Quan sát 观察, nắm giữ cả quân chính, dân chính, tài chính và đại quyền giám sát.
Quan sát sứ, Tiết độ sứ có thuộc quan như Phán quan 判官, Chưởng thư kí 掌书记, Thôi quan 推官“Trên tay ta có một phần tế điền, mỗi năm lấy ra một phần tiền lời để nâng đỡ gia học cùng mẹ goá con côi trong tộc, huynh nói tỷ lệ bọn họ cảm ơn cỡ bao nhiêu?”“Cô coi chừng nuôi bọn họ lớn gan.” Nhớ tới hậu quả của "Đời thứ hai” khi hắn phân một nửa tài sản cho tộc nhân, sắc mặt Lâm Giang có chút khó coi.Lâm Thanh Uyển trịnh trọng nói: “Lon gạo ân, gánh gạo thù, ta sẽ nỗ lực nắm chắc mức độ này.”“Về phần lương thảo trong quân, ngươi nên nghĩ cách thu thế nào đi, gia tài của Lâm thị, để ta nghĩ lại.” Lâm Thanh Uyển vẫn luôn xem mặt đoán ý, có lẽ đoán ra quyết định của Lâm Giang mà Khuy Thiên Kính đưa ra không tốt lắm, cho nên hiện tại hắn mới buông tay mặc kệ.Cho nên nàng cũng không có miễn cưỡng để hắn đưa ra ý kiến xử lý tài sản nữa.Lâm Thanh Uyển học toán không tệ, lúc lên đại học thích khảo cứu [4] cho nên cũng đi thi kế toán viên để có giấy chứng nhận hành nghề, những thứ chuyên sâu không có học được, nhưng cơ sở thì tất cả đều học được.[4]: Khi nghiên cứu văn hiến hay các vấn đề thuộc về lịch sử thì phải dựa vào tư liệu để mà nghiên cứu, chứng minh, giải thíchMới đầu xem sổ sách nàng còn dốt đặc cán mai, tiến triển rất chậm, nhưng về sau, lại chậm rãi thay đổi sổ sách thành hình thức mình xem hiểu, sau đó xem lại thì đã dễ dàng hơn rất nhiều.Huống chi trong thư phòng của Lâm Giang còn có mấy tấm địa đồ chi tiết của Giang Nam, nàng bảo Lâm Giang tích hợp những bản đồ này thành hai bản đồ lớn giống hệt nhau.Một tấm thì đánh dấu địa điểm của điền trang vườn trà, quy mô, nhân số cùng giá trị, một tấm khác thì đánh dấu địa điểm cửa hàng, hạng mục kinh doanh cùng giá trị.Cứ như vậy sản nghiệp Lâm gia đã có thể vừa xem là hiểu ngay.Cầm hai tấm bản đồ vẽ đầy vòng tròn màu đỏ và đánh dấu, Lâm Thanh Uyển không khỏi cảm thán Lâm gia tài sản phong phú, khó trách sau khi Lâm Giang nộp lên tài sản sở hữu vẫn có người hoài nghi hắn giấu riêng tài vật cho Lâm Ngọc Tân.Lâm gia thật sự là quá có tiền!Lâm Giang đưa gia phả Lâm thị cho Lâm Thanh Uyển xem, Lâm Thanh Uyển nhìn gia phả được ghi chép tường tận liền biết Lâm thị làm sao khiến người khác nhớ thương rồi.Theo gia phả ghi lại, Lâm thị vốn là Bỉ Kiền, sau khi Bỉ Kiền chết, phu nhân Diêu Quỳ thị chạy nạn đến Hà Nam Vệ Huy, vùng Trường Lâm của Kỳ Huyện sinh hạ một đứa con, sau đó được Chu Vũ Vương Cơ Phát Diệt Thương ban họ Lâm.Trong lúc trải qua vô số chiến loạn, vào thời Lưỡng Tấn [5], có một nhánh Lâm thị đi theo triều đình xuôi nam, định cư ở Tô Châu, đây là ngọn nguồn của Tô Châu Lâm thị.[5]: Tây Tấn và Đông Tấn, Trung QuốcLâm thị vào thời Lưỡng Tấn tuy cũng vì sĩ tộc, nhưng thanh danh không lớn, con cháu gia tộc tuy rất ít ra làm quan, nhưng tài sản vẫn ở trạng thái tích lũy, mà con nối dõi lại sum xuê.Đến Tùy Đường, Lâm thị ở vùng Giang Nam đã rất có danh vọng, ở Tô Châu càng giống như dê đầu đàn.Nhưng thời Đường xảy ra chiến loạn, toàn bộ thế giới lâm vào một mảnh hỗn loạn, Lâm thị cũng không thể may mắn thoát khỏi, gần hai trăm năm qua, Lâm thị cũng chìm nổi ở bên trong suýt nữa thì chia năm xẻ bảy.Vì mạng sống, càng vì lưu lại mồi lửa, Lâm thị đã phân ra thành vài chi, chỉ có dòng chính nhiều thế hệ lưu lại Tô Châu, trông coi từ đường.Đến ông cố của Lâm Giang là Lâm Lễ, chiến loạn đã giằng co gần hai trăm năm, tộc nhân Lâm thị cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, bất đắc dĩ, Lâm Lễ lựa chọn một người nâng đỡ, muốn kết thúc chiến loạn.
Người nọ chính là Hoàng đế khai quốc của Đại Lương, Thạch Khiêm, đáng tiếc Đại Lương mới kiến quốc, Lâm Lễ đã chết trận ở trên chiến trường.Tổ phụ Lâm Dĩnh của Lâm Giang kế thừa ý chí của cha, không ngừng cố gắng, tiếp tục cống hiến với Thạch thị, hơn nữa Lâm tổ phụ còn muốn lợi hại hơn lão tử mình, làm một đời nho tướng, đứng hàng Tam Công, xuôi nam đánh đuổi Liêu quân một đường chạy qua Hoàng Hà.Phải biết rằng lúc ấy Liêu quân đã một đường hướng về Đô thành phía nam, ngăn hoàng đế cùng một đám đại thần ở Phó Đô Dương Châu.Đại Lương lập quốc mới hai đời thiếu chút nữa đã bị diệt quốc như vậy, cũng may Lâm Dĩnh cùng Thượng thị, Lư thị, Thôi thị cùng một đám đại tướng mang theo binh mã tới cứu viện, lúc ấy bốn đường đại quân lấy Lâm thị làm đầu.Lâm Dĩnh dẫn người đuổi người Liêu về hướng bắc, căn bản cố kỵ không đến hậu phương, ông tự cho là triều đình sẽ chăm sóc gia quyến Lâm thị thật tốt, dù sao thì ông cũng đang nắm giữ quyền chỉ huy hai mươi vạn đại quân cùng bốn đường đại quân..