Fay bỏ tách trà trên tay xuống, vuốt vuốt chiếc hộp hoa văn cổ xưa trên tay.
Ông thừ người một hồi rồi xoay đầu gọi người hầu đứng phía sau lưng mình.
“Camila, ông mời Gwen lên đây”.
Một lúc sau Gwen đến, cậu đưa mắt nhìn Papa mình, đôi mày nhỏ xíu khẽ nhướng lên khi trông thấy chiếc hộp trong tay ông.
Gwen bình thản ngồi xuống kế bên Fay, đôi tay bé xíu níu lấy cạnh ghế bành, hai lúm đông tiền nổi lên ngay gò má.
“Papa gọi con có gì không ạ?”.
“Thằng nhóc này, không có chuyện thì không được gọi con sao?”.
Fay bỏ hộp xuống, vươn tay nâng con trai ngồi trên đùi mình, ông vuốt đôi má hồng hào của Gwen, cười nhẹ.
“Papa, thôi nào, má con sẽ xệ đó”.
Gwen cười khì khì, nhưng đôi mắt to tròn vẫn không ngừng xoáy sâu về phía Fay.
“Thua con rồi đấy, con yêu, lúc nào con cũng tinh thế cả à?”.
Fay buông tay, ông thở dài một cái rồi cầm lấy chiếc hộp lên mở ra.
Trong hộp là một mảnh ngọc trắng đục như màu mỡ dê, trên đó khắc những hoa văn cổ xưa khó hiểu, ông cầm lấy nâng lên trước mắt con trai, thở dài nói.
“Con biết đây là gì không, Gwen?”.
“Ngọc ạ?”.
Gwen vẫn giữ nụ cười, biểu tình đầy non nớt và ngây thơ.
“Đây là mảnh ngọc đính ước mà gia đình Morris giao cho nhà chúng ta, Papa nói với con rồi mà, con nhớ chứ.
Gia đình ta và gia đình Morris được đính ước với nhau từ thời của ông nội con, nhưng lời hẹn đó không thành hiện thực được vì cha con, chú con và chú Charles đều là nam”.
“Và nó sẽ được tiếp tục ở đời con?”.
Gwen xoa xoa bàn tay của mình, biểu tình vẫn ngây thơ như cũ.
“Con và bé Henry sẽ được đính ước với nhau ạ?”.
“Ừ...!chuyện này có nói nhiều hơn chút con cũng không hiểu đâu, con chỉ cần biết nếu sau này con không thích Henry thì sẽ không ai bắt buộc con lấy nhóc ấy”.
Chỉ là tạm thời không thể xóa bỏ việc đínhước đi được, Fay thở dài đầy âu lo.
“Phu nhân, có tin vui ạ”.
Camila chạy vào trong phòng, giọng ông run run lên.
“Thiếu tướng Hugh đã trở về rồi”.
Hugh Strauss, người con thứ hai của gia đình Strauss, cũng chính là chú ruột của cậu.
Ông là một người đàn ông dũng mãnh và thiện chiến, từ lúc cậu sinh ra tới giờ chỉ gặp đúng hai lần.
Lần đầu là lúc cậu được một tuổi, làn hai là lúc cha được thăng làm Thượng tướng.
Gwen nhìn thấy Papa mừng rỡ chạy ra cửa, cậu cũng phấn khích chạy theo sau.
Dù gì thì cậu cũng rất thích người chú này của mình, mặc dù chỉ qua hai lần gặp cậu cũng biết ông thực sự là một chiến sĩ đúng nghĩa, mà Gwen lại là kiểu người rất thích những chiến sĩ như vậy.
Bước vào là một người đàn ông có gương mặt khá giống với Ryder nhưng lại khí thế và to lớn hơn, một thân quân phục xám xanh như trộn lẫn khí thế ở chiến trường.
Gwen cảm giác nghĩ, nếu như là cậu lúc trước, khi đối đầu với người này cũng dễ dàng mà thua ngay.
“Anh Fay”.
Giọng nói thầm ổn vang lên, khác với vẻ lười biếng của cha, thanh âm này lại tạo cho cậu cảm giác uy dũng và hào sảng lạ thường.
“Hugh, em về lúc nào thế, Ryder không có ở đây, nào nào Gwen, ra đây chào chú con đi”.
Fay kéo tay Hugh ý bảo ông ngồi xuống.
“Camila, mang trà lên đây nhanh đi”.
“Chào chú hai”.
Gwen lễ phép mỉm cười, cậu cẩn thận bước tới bên cạnh cha mình rồi đứng yên ở đó.
“Đây là Gwen?”.
Hugh kinh ngạc nhìn đứa trẻ tinh xảo đang cười tưới như thiên sứ hướng mình chào hỏi, mất một lúc lâu ông mới sực nhớ đến đứa cháu của mình.
“Mới có mấy năm mà chú quên con luôn rồi hở?”.
Gwen trưng ra biểu tình ủy khuất, cậu thừa cơ chạy tới níu níu tay áo của Hugh.
“Thằng nhóc này, đây là đang chỉ trích chú của con sao? Ha ha ha, mới vài năm đã lớn chừng này rồi à?”.
Hugh cười lớn, đưa tay ôm trọn đứa trẻ trước mặt rồi đặt ngồi vào lòng mình, miệng nhoẻn một nụ cười xấu xa, rồi đột ngột níu lấy má Gwen mà niết niết vài cái.
“Này nhé, dám chỉ trích chú của con này”.
Gwen dở khóc dở cười nhìn biểu tình trẻ con của Hugh, cậu á á lên vài cái rồi chui lỏm vào ngực Papa.
“Papa”.
“Hugh”.
Ryder bước nhanh vào nhà, ông vươn tay choàng lấy cổ em trai mình rồi vỗ mạnh mấy cái.
“Cái thằng nhóc này, về sao không báo anh mày hả?”.
“Em cũng là do có công việc chứ bộ”.
Hugh cười khì khì, đột nhiên ông kéo vai anh mình, nói thứ gì đó vào tai Ryder.
Ryder thoáng đen mặt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, ông thở dài một hơi rồi nhìn về phía phu nhân của mình, “Fay, em chuẩn bị một ít đồ đạc của Gwen đi, ngày mai nó sẽ đi cùng Hugh lên Biên giới Iris”.
“A?”.
Nếu cậu nhớ không lầm thì mãi đến một năm sau thì cái tình tiết này mới xuất hiện mà, Gwen trầm mắt xuống rồi nhắm lại, đến lúc mở ra thì vẫn là cặp mắt đen hồn nhiên như cũ.
Cũng không hề hấn gì, dù sao sớm muộn cũng phải đi, đi càng sớm thì sẽ càng có nhiều cơ hội tăng thực lực của mình lên.
“Sao sớm thế anh?”.
Cũng giương đôi mắt khó hiểu nhìn về phía chồng mình, Fay ôm chặt con mình vào lòng, đôi tay run run lên.
“Thằng bé mới bảy tuổi thôi, nó không đủ thực lực để ra chiến trường đâu!”.
“Thằng bé mạnh mẽ hơn em nghĩ đây!”.
Ryder cười an ủi phu nhân của mình.
ông xoa xoa đầu Gwen, đôi mắt xám đen xoáy sâu vào người cậu.
Từ lúc con trai ra đời ông đã biết rồi, rằng đứa trẻ này không bình thường, chỉ tiếc thái độ của nó là không mấy quan tâm thế sự cho lắm thôi, nếu không ông đã bồi dưỡng nó trở thành người cầm quyền của nahf Strauss từ khi thằng nhóc ấy mới hai ba tuổi rồi.
Gwen nhìn Papa đang run run ôm mình, cậu mỉm cười kiên định.
Cậu phải sống tốt ở thế giới này, sẽ không để kết cục bi kịch kia diễn ra trên người cậu.