Làm Thiếp


Chi Chi trầm mặc bình tĩnh nhìn nàng ta.
Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Hoàng Oanh dần dần đổ mồ hôi trên chán, cuối cùng cũng không chịu nổi được áp lực từ nàng, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Chiêu huấn, nô tỳ sẽ nói tất cả! Là Mộc Lương đệ đưa tiền cho nô tỳ, hơn nữa còn nói rằng sẽ mời đại phu đến khám bệnh cho đệ đệ của nô tỳ.

Mục đích của nàng ta chính là muốn nô tỳ nhìn xem người có chỗ nào kỳ lạ thì báo cho nàng ta biết.
"Là do nô tỳ tham tiền, nô tỳ biết sai rồi ạ.

Cầu mong Chiêu huấn có lòng từng bi đừng giao nô tỳ cho nữ thị trung." Hoàng Oanh khóc nói: "Nữ thị trung sẽ hành hạ nô tỳ đến chết, cầu Chiêu huấn giơ cao đánh khẽ."
Chi Chi lạnh lùng hỏi: "Thật sự là Mộc Lương đệ sao, ngoài ra còn người khác nữa không?"
"Có cả Trương tỷ tỷ bên cạnh Mộc Lương đệ, nàng đưa tiền cho nô tỳ, tin tức cũng là do ta nói cho nàng biết." Hoàng Oanh cẩn thận nhớ lại: "Trương tỷ tỷ còn nói nếu sau này nô tỳ lập được công lớn, nàng có thể cầu Mộc Lương đệ khai ân trước thời hạn thả nô tỳ xuất cung."
Nàng cau mày không cho ý kiến, Chi Chi nhìn Chu Tước: "Nên xử lý nàng ta thế nào đây?"
"Chiêu huấn, dựa theo quy củ Đông cung hạ nhân phản chủ sẽ giao cho nữ thị trung xử lý.

Nếu Chiêu huấn chỉ muốn trừng phạt chứ không muốn mạng nàng thì cũng có thể tự mình xử lý."
Chi Chi khẽ ừ nhìn về phía Hoàng Oanh, thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì biếm nàng ta đi làm khổ dịch đi."
Mấy người Tuỵ Lam vẫn còn ngơ ngác, một lúc sau mới cúi đầu xuống làm như không nghe thấy lời cầu cứu của Hoàng Oanh.
Cung nữ sống ở trong cung phần lớn đều là người có con mắt tinh tường, chí ít bọn họ cũng học được cách làm ngơ trước chuyện không liên quan đến mình.

Những người mắc sai lầm và bị chủ tử trừng phạt hiển nhiên là điều bọn họ đáng phải chịu.

Nào có đáng giá đến nỗi khiến bọn họ hi sinh bản thân mình chỉ vì cầu tình cho nàng ta.

Chi Chi lại nằm trên ghế quý phi, ôm chăn dày đắp kín người không để sót một kẽ hở nào.
Hiện tại nàng cảm thấy có chút buồn.
Nàng vào Đông Cung đã được hai tháng, ngay từ ngày đầu tiên, nàng đã tự nhủ bản thân rằng phải chiếm được trái tim của điện hạ và có được tình yêu của ngài.

Chỉ có cách này thì nàng mới có thể tự cứu được bản thân và bảo vệ những người mình quan tâm.

Cũng mặc kệ bản thân có nguyện ý hay không nguyện ý, trong lòng Chi Chi hiểu rõ nàng luôn trốn tránh đối mặt với Thái tử điện hạ, làm những việc nhìn vào tưởng chừng như đang quyến rũ hắn, nhưng thực ra nàng chỉ là không dám đối mặt với bản thân và cảm giác bài xích trong lòng.
Quan trọng là cuộc sống trong Đông cung quả thực quá là an nhàn, không cần tranh giành tình cảm cũng có thể sống tốt, so với ở nhà thoải mái hơn cả.

So với nguy cơ trùng phùng ở Ninh vương phủ, ở đây càng giống thiên đường nhân gian hơn, nàng càng ngày càng sinh ra cảm giác lười biếng, trong tiềm thức nhận thấy như này cũng tốt.
Chi Chi cảm thấy có hơi chán ghét bản thân.
Bây giờ Khương hoàng hậu quả thật không để ý tới nàng, nhưng đao đồ tể của bà có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lam tỷ tỷ ở Ninh vương phủ sống hay chết còn chưa biết được, nàng không thể ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình được.
Chi Chi mở to mắt, ánh nắng xuyên qua khe hở mỏng manh trên chăn, ánh sáng lốm đốm mang đến một chút sáng sủa.

Nàng không thể cứ như này mãi được.
Chi Chi còn muốn cảm tạ Mộc Lương đệ và Hoàng Oanh đã làm ra chuyện này và khiến cho nàng hiểu rõ hơn về hoàn cảnh bản thân hiện tại.

Nếu không nàng sẽ bị mắc kẹt trong ảo tưởng mà bản thân tạo nên và chìm đắm trong nó.
Nàng khe khẽ thở dài nằm bất động, muốn hành động ngay bây giờ cũng là một chuyện khó làm.
Sắc dục dễ cầu, chân thành khó kiếm.

Nàng có vô số chiêu trò lôi kéo nam nhân lên giường.

Chỉ bằng vài mưu kế mà Lam Hương Nhi đã dạy cho nàng, đều có thể khiến cho nam nhân trên giường nửa sống nửa chết.
Nhưng làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim của nam nhân? Một nhân vật thông tuệ như thái tử?
Tục ngữ nói đúng "Dị cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang"(*) Chi Chi cảm thấy tiền nhân quả là thông tuệ qua từng câu từng chữ, nói ra phải khiến cho hậu nhân cảm thấy sâu sắc.
(*) Dị cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang ( 易求無價寶,難得有情郎 - dễ tìm được bảo vật vô giá, khó có được người chồng có tình cảm)
Sống hơn mười lăm năm, những người nàng từng gặp chỉ có duy nhất Lam tỷ tỷ dám đùa bỡ nam nhân.

Nhưng dù cho nàng thông minh thấu hiểu nữ tử đến đâu thì vẫn không thể chiếm được tình cảm của Ninh vương.
Di nương trong hậu viện của phụ thân đều là người vô hình.

Người được sủng ái nhất chỉ có di nương của nàng, có điều cũng chỉ là vỏ ngoài mà thôi.

Nói vứt bỏ liền vứt bỏ, huống chi là Cố phu nhân nhiều năm thất sủng.
Chi Chi mơ màng, không biết bản thân nên làm gì bây giờ?
Thời điểm nàng đang trốn tránh một điều gì đó, kiểu gì cũng sẽ giả bộ như đã biết trước và nói cho người khác biết, nàng chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng chỉ có bản thân mới biết bản thân nhất định sẽ thất bại.
Bởi vì không có kế hoạch nào là không có sơ hở cả.
Giống như loại chuyện khiêu khích Mộc Lương đệ, làm sao có thể khiến cho thái tử chú ý được? Điện hạ một ngày bận trăm công nghìn việc cũng đâu có rảnh đến mức đi quản mấy chuyện vặt vãnh ở hậu trạch.
Chi Chi ấn chán, cảm thấy vô cùng phiền muộn, chợt nhớ tới tiểu thư phòng bên trong Ngọc Xuân điện thường nói "Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc"(*).Quả nhiên là trí tuệ của tiền nhân khiến cho người ta phải thấy nể phục, nói không chừng nàng đọc thêm vài cuốn sách biết đâu sẽ nghĩ ra cách?
(*)Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc", tạm dịch: Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc.

Trong sách tự có vinh hoa phú quý.
Chi Chi kéo chăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quay người nhìn đám thị nữ sợ sệt trước mặt: "Trong số mọi người đứng đây, ai biết chữ?"
"Tất cả mọi người ở đây đều biết chữ." Chu Tước cười cũng để ý tới chuyện vừa mới xảy ra: Chiêu huấn có gì phân phó ạ?"
"Vậy Thanh Sương, em vào bên trong tiểu thư phòng lấy cho ta vài cuốn sách tới đây, sách sử hay chính sử dã sử đều được." Ánh sáng trong mắt Chi Chi chợt loé lên.
Mặc dù Điện hạ thông minh thế nhưng những người minh quân hiền nhân trên sử sách cũng không kém gì hắn.

Nữ nhân của bọn họ có thể khiến bọn hắn bất chấp tất cả, nàng đương nhiên cũng có thể.

Chỉ tiếc không biết được trước kia Dương Quý Phi dùng cách gì mà câu dẫn được Đường hoàng.

Trên sử sách cũng không thấy ghi chép lại, nếu không là đã có sẵn một chủ ý tốt.
"Lục Y, em đi thay ấm trà.

Bên trên bày biện nhiều hơn chút, trà Vân Vụ ở tầng hai."
"Vâng." Lục Y lĩnh mệnh rời đi.

Chi Chi ngồi thẳng dậy, tựa đầu vào gối hững hờ hỏi: "Chu Tước, cô có biết dạo này điện hạ đang làm gì không? Đã lâu rồi ta vẫn chưa được gặp ngài."
Ngay cả ngẫu nhiên đi đường cũng không gặp hắn.
Điện hạ thường xuyên luyện kiếm ở Ngọc Xuân điện cách chỗ nàng không xa.

Từ tiền viện xuyên qua cửa lớn Ngọc Xuân điện cũng coi như là gần nhất, nhưng mỗi lần Chi Chi đi qua đó đều không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Người không biết còn tưởng rằng điện hạ đang tránh nàng.
"Ta cũng không biết nữa." Chu Tước sửa lại gối dựa đầu cho nàng: "Điện hạ hành tung bí ẩn, ta cũng không dám dò xét, chắc là do quá bận rộn thôi.

Chuyện tiền triều có quá nhiều việc cần làm cho nên mới không có thời gian bận tâm đến ngài, Chiêu huấn đừng đa nghi."
Chi Chi ừ một tiếng cũng không nhiều lời, nhận lấy mấy cuốn sách Hoàng Oanh đưa tới.
"Sợ Chiêu huấn phải chờ lâu nên mang gấp vài cuốn sách đến đây.

Người tạm thời đọc thử để nô tỳ đi lấy thêm vài quyển khác."
"Đi đi." Chi Chi phất tay, mở sách ra.
*
Thiếu nữ cầm tách trà đọc sách dường như được bao phủ một tầng ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời, mang đến sự yên tĩnh ấm áp.

Một cơn gió thổi qua mang theo cảm giác ớn lạnh nhưng lại không thể lay chuyển được tấm chồn da quấn quanh người.
Thân thể Tuỵ Lam run rẩy, Chi Chi nhìn thấy hỏi: "Sao ngươi mặc ít áo vậy?"
Quần áo của các cung nữ thường rất dày, theo lý là phải ấm hơn nàng chứ, bởi vì các cung nữ quanh năm di chuyển giữa các cung điện nên dễ bị cảm lạnh và thường xuyên tiếp xúc với các chủ tử cho nên các cung nữ phải cố gắng phòng ngừa nhiễm bệnh để không lây cho chủ tử, trời lạnh thì cho thêm quần áo, trời nóng thì sẽ đổi sang áo mỏng hơn.
Nếu chỉ đứng ở chỗ này thôi, làm sao lại có thể lạnh như vậy chứ!
"Nô tỳ...." Tuỵ Lam cúi đầu: "Y phục của nô tỳ bị bẩn, hơn nữa hôm qua vẫn chưa giặt cho nên hôm nay không mặc."
Chi Chi cau mày: "Thế giờ đã giặt chưa?"
"Đã giặt rồi ạ...." Tuỵ Lam dùng sức cúi đầu: "Chiêu huấn, nguyệt sự của nô tỳ đến, lần nào cũng sẽ dính vào quần áo, việc này cũng không tốt cho nên mới không nói cho ngài biết."
"Ngốc quá!" Chi Chi trách cứ nàng, cuối cùng lắc đầu nói: "Em lấy mấy bộ quần áo trong tủ của ta ra mà mặc, ba người chia ra, dù sao cũng không nên để bản thân chết cóng."
"Nô tỳ đa tạ Chiêu huấn."
Chi Chi bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay hơi dừng lại.
Nguyệt sự tới....A, nguyệt sự tới sẽ có máu đúng không nhỉ?
Nếu như...nếu như thừa dịp lúc nguyệt sự tới, chuốc say điện hạ và ngủ với hắn.

Sáng hôm sau làm bẩn ga giường, cứ như vậy hắn...!hắn nhất định sẽ không phát hiện ra.
Chi Chi trong lòng nhảy lên một cái, nàng cúi đầu nhẩm tính ngày đến, tháng trước là ngày hai mươi hai tới, vậy tức là ngày mốt sẽ đến.

Nàng có hơi sốt ruột, nếu ngày đó không đến thì phải làm sao đây??"
Chi Chi cắn ngón tay suy nghĩ, không biết có loại thuốc nào có thể khiến nguyệt sự của một người đến đúng giờ hay không, ví dụ như uống thuốc thì sẽ đến ngay trong ngày hoặc là ba ngày sau sẽ đến, như vậy mới có thể yên tâm cho được.
Nàng nhớ rất rõ có một loại hương liệu có thể khiến cho nguyệt sự đến nhanh, còn có cả hương liệu làm cho chậm lại.
Chi Chi cắn răng, trong lòng quyết định.

Nếu như...sang ngày kia mà nguyệt sự không đến thì....cứ dựa theo kế hoạch mà làm, nếu mà lỡ đến thì tính lại sau.
Chi Chi che giấu nhịp tim cuồng loạn của mình, cụp mi đọc sách, tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu một kế không thành thì đổi sang kế khác vậy.
Quả nhiên là tiền nhân nói đúng, đọc sách có thể nghĩ ra biện pháp.
*
Lông mi rung lên dữ dội cho thấy nàng đang bất an đến nhường nào.
Chi Chi nhìn tiểu y sạch sẽ của mình, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Nguyệt sự tháng này vậy mà không đến, không uổng công hôm qua nàng điều hương liệu cả đêm.
Chi Chi mở cửa bước ra ngoài, hít sâu vài hơi, đợi cho khuôn mặt đỏ bừng trở lại bình thường rồi mới gọi: "Chu Tước?"
"Chiêu huấn có gì phân phó ạ?"
"Buổi tối hôm nay ta muốn tổ chức yến tiệc mời điện hạ đến, cô thấy thế nào?"
"Mở tiệc chiêu đãi điện hạ....." Chu Tước chần chừ một lúc mới nói: "Để nô tỳ đi mời thử xem."
Chỉ sợ Chiêu huấn phải thất vọng rồi, tính tình điện hạ lạnh nhạt thất thường, có điều thủ đoạn này đã được Mộc Lương đệ sử dụng vô số lần cũng không một lần thành công, mong rằng điện hạ cho nàng chút mặt mũi.
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu: "Mấy ngày trước trong nhà gửi đến vài hũ nữ nhi đồng, đưa vào cung cho ta.

Nếu hôm nay điện hạ tới thì ta sẽ mở ra còn nếu không đến thì đành chôn lại vậy."
Chu Tước cười một tiếng: "Nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời đến điện hạ, không thiếu một chữ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui