Edit: ĐaM
Lâm Nghiên ở bệnh viện nghỉ ngơi ba tháng sau, rốt cục có thể xuất viện, đồng thời, căn hộ bên cạnh Lâm Nghiên ở có chủ nhà mới, chủ nhà mới tới là một người đàn ông bị hủy nửa bên mặt, hắn nói, hắn tên là Lâm Hạo.
Người mới tới tên là Lâm Hạo đang theo đuổi Lâm Nghiên, đây là chuyện rất nhiều người đều biết.
Mà chuyện Lâm Nghiên đối với Lâm Hạo cực kỳ lạnh lùng và vô tình cũng là chuyện rất nhiều người biết.
Bình thường đối thoại nghe được đều là như vầy:
“Lý Thành Hạo, cậu chơi đủ chưa? Rốt cuộc còn muốn thế nào?” Đây là giọng nói dần dần hung dữ của Lâm Nghiên.
“Chú Lâm, cháu không phải là Lý Thành Hạo kia, cháu là Lâm Hạo, hơn nữa, nhà cháu không có đồ ăn, cháu cũng không có việc làm, chú hãy thu lưu cháu đi, có được không?” Đây là giọng nói yếu ớt nũng nịu của Lâm Hạo.
“…”
“Cháu sẽ làm ấm giường cho chú, còn có thể rửa chén, giặt quần áo, quét tước, cũng không cần tiền lương, cho chú dùng miễn phí, thật có lợi đi?”
“…”
Không lâu sau đó, căn hộ trống nhỏ bên cạnh lại được một người đàn ông khác mướn, tên là Trần Tử Long.
Trần Tử Long và Lâm Hạo rất không hợp nhau, đây là chuyện cả con đường đều biết.
Bình thường đối thoại nghe được đều là như vầy:
“Trần Tử Long, ai cho phép anh dựa vào chú Lâm gần vậy hả? Cái tên lưu manh này!” Đây là tiếng Lâm Hạo nổi trận lôi đình.
“Dù sao a Nghiên cũng không ngại thì được rồi, mắc mớ gì tới cậu chứ!” Đây là giọng đắc ý của Trần Tử Long.
“Tôi thao, ông đây hiện tại liền quét anh ra ngoài!” người nào đó muốn cầm chổi.
“Hai cậu câm miệng, nếu còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài ngay cho tôi!” Đây là giọng nói không chịu được nữa của Lâm Nghiên.
“Chú Lâm, cháu sai rồi, cháu sai rồi, đầu chú có đau không? Có sao không? Cháu dìu chú ngồi xuống nhé…” Đây là tiếng người nào đó từ một con sói hung hãn biến thành một con cún.
…
Nói chung, hai gia đình này cả ngày không được yên tĩnh.
TOÀN VĂN HOÀN
—
Lời cuối sách của tác giả:
Thư tạ lỗi
Bộ này với ta mà nói có đột phá nhưng cũng có tiếc nuối, đối với phần cuối này, nói thật, tự ta cũng không hài lòng, nhưng lại cảm giác nhẹ nhõm, có rất nhiều rất nhiều độc giả theo ta đi hết đoạn đường này, ấm áp mà mọi người cho ta mới là động lực giúp cho ta đây – một người văn không tốt viết đến cuối cùng, ta muốn nói với mọi người, thật sự cảm tạ.
Mọi người nhất định đã phát hiện, bộ này có rất nhiều chỗ đều là ngược rồi ngược, đại cương của truyện này vốn chưa hoàn thiện, tiêu đề cũng đặt tùy tiện, cũng là bộ duy nhất ta viết xong, mặc dù đoạn cuối còn có chút tiếc nuối, thế nhưng, cũng coi như đã viết ra mục đích viết bộ này, thật ra cũng chính là rèn luyện cách hành văn đi, phần ngược Lâm thúc ta sửa đi sửa lại, xem trước xem sau, xem đến nỗi đầu phát đau, như chứng ép buộc vậy, có thể nói, phần ngược này ta tương đối hài lòng (=.
,=), ngoài ra cũng không có gì đột phá, ngoại trừ điểm ấy ra, khác đại cương đề thôn các loại, cũng không có ta trước đây văn tới mới lạ các loại, cũng không có nhiều suy nghĩ quá cái gì (别的大纲题村之类的, 都没有我以往文来的新奇之类, 也没有多去想过什么ko hiểu T.
T.
).
Ta xem ra, mọi người đều rất muốn ngược công, ta cũng rất muốn, nhưng hôm nay suy nghĩ cả một ngày, phát hiện đầu óc ta hỏng mất rồi, lời hứa trước đây với mọi người đều chỉ là nói suông, ta thực sự rất xin lỗi, truyện này chỉ nghĩ tới muốn viết ngược thụ là chủ yếu (=.
.
=), nếu muốn ngược công, trừ phi phải viết rất dài, bằng không ta không có chút ý tưởng nào, thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, ta là một người rất lười, một bộ truyện mà viết quá nhiều ngày sẽ không có cảm xúc gì, cho nên ta mới có thể một ngày đêm viết 2 3 chương, cố sức mà viết, bởi vì ta không muốn để cho nó thực sự trở thành hố, tuần sau, khả năng ta sẽ không chạm đến máy vi tính cả một tuần, bảy ngày, ta lo lắng mình thật sự sẽ đem cảm xúc mài không còn một mảnh, như vậy còn không bằng đặt một dấu chấm lửng cho thiên văn này.
(=.
.
= nói chung là má lười viết dài)
Khắc hoạ nhân vật là phần ta không hài lòng nhất, có lẽ trước đây chỉ nghĩ viết đại, nên đã xem nhẹ rất nhiều thứ, ví dụ Lý Thành Hạo, ta chỉ muốn khắc họa hắn là một tra công, lại quên tính hợp lý, hay là Lâm Dương, ta chỉ muốn hắn là con pháo thí, cuối cùng lại thành người bị hại, hay như Trần Tử Long, trước đây ta nghĩ muốn để cho hắn trở thành một pháo hôi công phản diện, thế nhưng lại đả động chính tâm ta, làm cho ta một lần nữa có ý tưởng đổi công (cũng may cho Long ca =.
,=), cuối cùng, vai chính trong truyện này, Lâm Nghiên, có lẽ y là nhân vật chính duy nhất trong bộ này không có quá lệch khỏi quỹ đạo mà ta thiết tưởng.
Ây za ta lại nói quá nhiều rồi, thật ra thì ta vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với mọi người mà thôi, thực sự rất có lỗi với mọi người *cúc cung* làm mọi người thất vọng rồi, thật có lỗi, xin tha thứ ta đây một tác giả vô trách nhiệm đi *nằm xuống mặc cho các người quất*.
(ĐaM: *ta quất này* * quất quất quất*)
Lời hứa của ta là, có thời gian ta sẽ viết phiên ngoại, đem một vài chi tiết chưa viết thông báo ra chút, tỷ như lúc Lâm Dương ở nước ngoài, tỷ như Trần Tử Long, lại tỷ như a Tuệ đã chết, cùng ẩn tình năm đó, nếu có thể, ta sẽ viết một phiên ngoại sau khi Lâm thúc chết, lại có thể ngược công một phen, ha ha ha ~`
(đời thuở nào ngược công bằng cách cho thúc chết như má ghẻ này ko hả trời? (◕ฺ ̄(エ) ̄◕ฺ)ポッ
Không nói nhiều nữa, nói đến đây thôi.
—
ĐaM: ko có pn đâu, tin ta đi, tất cả chỉ là lừa gạt mà thôi ╰(〒 皿 〒)╯.