Quản Nhạc chắn ngang trước người cô.
"Anh vẫn còn chưa được ăn"
Ăn cái gì chứ?
Không phải cơm canh cô đã đem đến nhưng anh chê không chịu ăn sao?
"Cơm em để trên bàn anh ăn đi"
Định chạy thật sao?
Quản Nhạc bước đến vòng tay mà ôm lấy eo cô, ép cô lùi về phía sau.
Đôi giày liền trật nhịp mà ngã xuống ghế sofa.
Uyển Nhi cứ như kẹt cứng mà nằm dưới thân của Quản Nhạc.
Tư thế này đúng thật là ám muội mà.
Uyển Nhi cứ lúng túng mà nhìn anh.
Bốn con mắt cứ thế mà nhìn nhau chăm chăm.
"Quản Nhạc, nơi này là công ty, không hay cho lắm đâu"
"Anh khóa cửa rồi"
"Nhưng tất cả cửa ở đây đều làm bằng kính"
"Kính này chỉ nhìn được từ phía trong"
Anh thật sự muốn ngay lúc này mới chịu sao?
"Quản Nhạc, không phải chúng ta còn phải đi thăm ông Cao nữa sao?"
"Ăn xong rồi hẳn đi"
"Nhưng em không đói"
"Anh đói là được"
Cứ ở đây mà đôi co với cô như thế này chắc sẽ đến mai mất.
Quản Nhạc liền cúi người mà ngậm lấy đôi môi của cô.
Uyển Nhi thì ngược lại, không chịu hợp tác cứ dùng đôi tay nhỏ của mình mà đẩy anh ra.
Nhưng nhìn xem bây giờ lợi thế không phải là của người nằm trên sao?
Cô làm sao đẩy được một con mãnh thú đang mang trong mình khát vọng to lớn được.
Cô cứ không chịu im thế này đúng là tức chết người ta mà, Quản Nhạc di chuyển mặt mình đến kề bên tai cô thầm thì.
"Em muốn tự nguyện, hay để anh dùng bạo lực"
"Anh lưu manh"
"Là anh lưu manh, nên em ngoan ngoãn xíu đi"
Nói rồi Quản Nhạc di chuyển đến cổ của cô mà hôn.
Quần áo trên người cô đúng là biết cách trêu người, tại sao cứ phải là loại quần áo kín cổng cao tường như thế này mới được chứ.
Quản Nhạc nhăn mày.
"Lần sau đừng mặc như thế này nữa"
Quản Nhạc cứ thế mà cởi chiếc đầm sơ mi chết tiệc của cô vứt sang một bên.
Trên người cô bây giờ chỉ còn lại một chiếc áo bara cùng một chiếc quần nhỏ màu trắng.
Uyển Nhi cứ thế ngại ngùng mà ôm lấy thân thể của mình.
Dù sao nơi này cũng là nơi làm việc, nó thật sự không thích hợp xíu nào.
Nhưng Quản Nhạc nào nghĩ như thế, anh cứ mê mẩn chiếc cổ của cô mà cắn mút, những nơi anh đi qua đều để lại những vết hoan ái trụy lạc.
Tay trái của Quản Nhạc cũng đã bắt đầu ngứa ngáy mà rời khỏi eo theo bên hông cô mà lên đến nơi gò đồi xoa bóp, chiếc áo bara cứ thế mà sộc xệch khỏi vị trí vốn có của nó.
Đôi môi của Quản Nhạc cứ thế tinh nghịch mà ngậm lấy một bên nhụy hoa của cô trêu đùa cho đến khi nó mẫm cảm mà dựng đứng cả lên.
Uyển Nhi dưới hạ thân Quản Nhạc cứ thế mặc sức mà rên la.
Căn phòng khắp nơi đều nhanh chóng bám đầy mùi của dục vọng.
Tay còn lại của Quản Nhạc cũng không rảnh rỗi mà nằm yên, nó cứ thế mà trêu đùa trước cửa hang của Uyển Nhi.
Bên trên bên dưới của Uyển Nhi đều bị Quản Nhạc tập kích, khiến cơ thể cô cứ như bị bức điên bởi mật tình.
"Quản Nhạc! ưm! khó chịu! ưm! "
"Nơi nào khó chịu"
Thừa biết còn hỏi.
"Ưm! nơi! ưm! đó"
Khóe môi Quản Nhạc cong lên, tay mạnh bạo qua lớp quần nhỏ mà nhấn nơi cửa hang của cô một cái.
Uyển Nhi liền cong người tê dại.
"Nơi này sao?"
Trong lòng anh Uyển Nhi cứ như con mèo nhỏ mà gật đầu lia lịa.
"Ưm! em! ưm! muốn! "
"Muốn thế nào?"
Là giả vờ không hiểu sao?
Anh đúng là biết cách tra trấn người khác mà.
"Muốn! ưm! tiểu! ưm! Quản Nhạc.
.
".