Nhìn sắc mặt thằng bé có vẻ hơi ủy khuất, Đình Đình cong chân đá mạnh vào mắt cá của Tô Hựu một cái, liền khiến anh đau đớn mà ngậm cái miệng của mình lại.
"Anh đừng chọc thằng bé nữa"
Nói rồi Đình Đình ngồi xuống ôm lấy thằng bé.
"Minh Minh ngoan, cậu con đùa con thôi.
Cha con làm sao lại không quan tâm con được".
ngôn tình sủng
Thằng bé liền không cam tâm bướng bĩnh nhìn cô.
"Cô nói dối, nếu cha quan tâm con vậy tại sao lại suốt ngày bỏ rơi con, còn bắt con qua sống với cô cậu, còn mình suốt ngày ôm bảo bối trong lòng rồi gọi em yêu, cục cưng đến phát ngán.
Hôm nay nữa, rõ ràng là đám cưới của cô cậu nhưng cũng mất tích luôn rồi"
Thằng bé chu môi trề mỏ, đôi mắt chớp chớp ngây thơ mà nói ra.
Tô Hựu cùng Đình Đình cũng chỉ biết cười trừ mà nhìn cậu bé.
Đúng là đáng thương thật mà, nhìn vào người ta còn tưởng nó là thằng nhóc được người ta nhặt về nuôi nữa không chừng.
"Vậy con thấy hai người họ như thế, con không hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc cái nổi gì, con cứ như đồ thừa thải với họ, vậy nuôi con làm gì? Sao không nuôi một con chó cho nó giữ nhà luôn đi"
Là đang ghen tị thật sao? Vậy có nên đầu thai lại không đây?
Thằng bé này chính là Lâm Quản Minh con trai của Quản Nhạc cùng Uyển Nhi.
Năm đó, may sao kì tích đã mỉm cười với gia đình của anh.
Quản Minh, tuy phải phẫu thuật sinh sớm đến hai tháng nhưng lại vô cùng khỏe mạnh chắc là thằng nhóc này đã nghe thấy tiếng lòng của mẹ nó rồi.
Còn Uyển Nhi cũng may mắn mà vượt qua được lần đó, cô bắt đầu điều trị, sau ba năm thì cũng đã khỏi hẳn, chỉ là không thể sinh thêm con nữa thôi.
Nhưng như thế cũng tốt, sinh ra rồi có thèm nuôi nó đâu, năm tháng Uyển Nhi điều trị Quản Nhạc toàn ở cạnh cô, cũng chẳng quan tâm gì đến thằng nhóc liền để cho Tô Hựu và Đình Đình nuôi giúp, thằng nhóc cũng không được bú sữa mẹ vì cô phải điều trị bệnh sữa không được tốt, nên cũng không cảm nhận được hơi ấm của mẹ, nhưng thằng bé lại rất ngoan, mới bốn tuổi mà đã rất hiểu chuyện.
Chỉ là trước mặt cậu mình nó hơi bướng bĩnh giả vờ mạnh miệng thôi, chứ trước mặt cha nó nó liền tỏ ra mình rất ngoan, luôn luôn vâng lời và cũng rất hiểu cho cha mẹ mình nữa, nó biết vì mình mà cha mẹ đã phải trãi qua những gì.
Nó càng yêu và thông cảm cho họ rất nhiều hơn.
"Thôi Minh Minh đừng đùa nữa, cô cậu trễ giờ làm đám cưới mất rồi.
Chúng ta đi thôi"
Cứ thế ba người cùng nắm tay nhau.
.....
Tại một ngôi nhà nhỏ được dựng lên sát mặt nước.
Có thể nhìn thấy xa xa đằng kia mênh mông đều là nước cùng những rừng canh xanh ngắt trập trùng nối tiếp nhau, ánh hoàng hôn dịu dàng chói lóa mà bao trùm lấy bầu trời chiếu rọi xuống mặt nước trong vắt.
Nơi này chính là yên tĩnh.
Uyển Nhi mặc một chiếc đầm hai dây màu trắng dài qua gối, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang lưng ngồi trên một chiếc xích đu gỗ, đôi chân đong đưa mà khẽ động mặt nước.
Đôi lúc lại dịu dàng ấm áp mà nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Quản Nhạc đẹp tựa tranh vẽ, khoác lên mình một chiếc sơ mi trắng thoải mái hờ hửng vài cái cúc ở cổ áo, ngồi trên một chiếc ghê gần xích đu, tựa người chăm chú mà đọc sách, đôi lúc lại dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng ngập tràng yêu thương mà nhìn cô gái trên xích đu chân trần bỡn nước, mỉm cười.
Hạnh phúc chính là thứ tình cảm bình lặng như thế, không vướng bận lòng người, cũng chẳng cần ganh đua với đời, chỉ cần đôi ta cứ an tĩnh và trong lòng luôn hướng về đối phương.
Hoàn rồi, tung hoa!! Đi xem truyện khác nào~.