Thiện Sơ cười cười, nói: "Thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Bá tước Grey hỏi.
Thiện Sơ đáp: "Đáng tiếc, ngài cần bạn gái.
Nếu không, tôi đã có thể theo ngài tham gia."
Bá tước Grey nhoẻn miệng cười: "Cậu có thể thử mặc đồ nữ."
Thiện Sơ nghe vậy, tịch thu nụ cười trên mặt: "Tôi không thể."
Bá tước Grey thấy vẻ mặt Thiện Sơ hờn giận (giả vờ, hơn nữa bá tước Grey cũng không biết cậu lại bắt đầu diễn), bá tước Grey lập tức bồi thêm câu giảng hòa: "Tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng để bụng."
"Nói giỡn? Sao có thể không vui khi ngài mặc nữ trang chứ?" Thiện Sơ kì kèo, "Tôi thấy bá tước Grey tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn, nhất định là một tuyệt sắc giai nhân."
Grey bá tước không cho là ngang bướng, ngược lại còn nở nụ cười, khoang ngực phát ra cộng hưởng vì tiếng cười rung động, so với nụ cười công nghiệp ngày thường của hắn thì chân thật hơn rất nhiều.
Thiện Sơ cũng không nhịn được mà nhìn nụ cười bá tước Grey thêm vài lần.
Theo một nhà tâm lý học hành vi từng nói, khi con người giả cười, đôi mằ sẽ không nheo lại.
Mọi khi bá tước Grey giả cười tao nhã, chỉ nhếch miệng lên, mà đôi mắt vẫn mở to như thường, đôi mắt xanh lam không có chút ý cười.
Trái lại hiện tại, đôi mắt xanh thâm thúy của bá tước Grey hơi cong, nhuệ khí giảm đi rất nhiều, càng lộ vẻ ôn nhu đa tình.
Trong lòng Thiện Sơ dâng lên mấy phần tự đắc: Hắn cười vì mình.
Thiện Sơ nâng tách trà sứ, lén lút che giấu khóe miệng câu lên, rũ mi che mắt, cố hết sức ra vẻ tự nhiên, không quá đắc ý.
Ai mà nghĩ trong mắt bá tước Grey bây giờ, dáng vẻ Thiện Sơ len lén cười trộm giống như một tiểu hồ ly thành công trộm được gà.
Bá tước Grey chỉ cười nói: "Cũng được đấy, tuy cậu không thể làm bạn gái.
Nhưng dùng danh nghĩa trợ lý của tôi thì sẽ không có ai ngăn cậu lại."
"Vậy tôi không cần." Thiện Sơ kiêu ngạo.
"Tại sao?" Bá tước Grey hỏi.
Thiện Sơ nói: "Trợ lý không phải là làm công à? Tôi muốn đi tìm niềm vui, sao phải làm công chứ? Hơn nữa, cũng không thấy ngài nhắc đến lương ngoài giờ làm, đã vậy còn phải biết ơn ngài để tôi được trải nghiệm."
Bá tước Grey bị cậu chọc phát cười, nói: "Thì ra là lỗi của tôi."
Thiện Sơ cố ý làm dáng, vì muốn điều chỉnh mối quan hệ của hai người một lần nữa.
Trước kia mỗi lần Thiện Sơ đến báo cáo công tác, thường ra vẻ sen trắng xu nịnh bá tước Grey.
Giữa hai người không giống như bạn học, càng không giống ông nhủ và nhân viên.
Thiện Sơ là trợ lý, mà Grey bá tước là lãnh đạo.
Hiện tại nếu Thiện Sơ muốn lôi kéo người ta ngắt hoa hồng, vậy chắc chắc không thể để mối quan hệ phụ thuộc bên trong hạn chế.
Do đó, khi bá tước Grey đề nghị cho cậu dùng thân phận trợ lý cùng đến buổi tiệc, Thiện Sơ lập tức cự tuyệt.
Cậu hy vọng bá tước Grey nhớ kĩ hai người là bạn học, muốn bá tước Grey có thể dùng thân phận "bạn bè" đưa cậu đi cùng.
Như vậy, quan hệ giữa bọn họ có thể chậm rãi điều chỉnh thành hình thức tương đối bình đẳng.
Bá tước Grey nói tiếp: "Nếu cậu không muốn mặc đồ nữ làm bạn gái, cũng không muốn làm trợ lý..."
Thiện Sơ vểnh tai lên, chờ bá tước Grey chủ động nhắc đến thân phận bạn bè.
Nhưng chỉ nghe bá tước Grey nói: "Vậy thì hết cách."
Thiện Sơ:...!Má.
Bá tước Grey không nhắc tới, Thiện Sơ cũng không muốn tự mình nói ra, tán gẫu với hắn vài câu liền cáo từ.
Thiện Sơ rời khỏi trang viên, khi vừa muốn mở app ra đặt xe, thì phát hiện một chiếc xe Toyota Nhật Bản vô cùng khiêm tốn dừng trước mặt.
Cửa xe mở ra, vẫn là Thi Tiêu Nại.
Thiện Sơ hừ một tiếng, nói: "Ngài thật sự có một chiếc Toyota Nhật Bản?"
"Đương nhiên." Thi Tiêu Nại cười đáp.
Thiện Sơ liếc mắt một cái, nói: "Nhưng đây là century, đúng không?"
Toyota Nhật Bản nghe thì rất kinh tế, nhưng dòng century được xưng là "Rolls Royce Nhật Bản", giá cả tăng không ngừng, hơn nữa còn rất khó mua.
Thi Tiêu Nại nói: "Lên xe đi."
Thiện Sơ lạnh nhạt: "Tôi không dám, ai biết ngài lại ghi âm gì?"
Thi Tiêu Nại bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Đó không phải tôi."
"Không phải ngài?" Thiện Sơ ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Thi Tiêu Nại, "Thế là ai?"
Thi Tiêu Nại thản nhiên liếc mắc nhìn Thiện Sơ: "Lên xe, tôi cho cậu biết."
Thiện Sơ do dự một chút.
Thi Tiêu Nại cong môi: "Rén rồi à?"
Thiện Sơ gật đầu: "Rén chứ."
Thi Tiêu Nại nói: "Có muốn lái thử century không?"
Không có đứa con trai nào chống cự được sự mê hoặc của xe.
Thiện Sơ lại lắc đầu: "Ngài muốn gài tôi sao? Tôi không có bằng lái." Nhưng Thiện Sơ có kí ức đời trước, là một lão tài xế điêu luyện.
(Lái xe không có bằng lái là phạm pháp, hại người hại mình, tác giả kiên quyết phản đối hành vi này! Đây chỉ là thiếp lập cốt truyện.)
"Tôi để người không bằng lái dùng xe của tôi, nếu bị bắt, tôi cũng có tội." Thi Tiêu Nại nói, "Đến đây đi, chúng ta cùng nhau phạm pháp." Nói rồi, Thi Tiêu Nại mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp, điên đảo chúng sinh.
Thiện Sơ suy xét một chút, ngồi lên ghế da thoải mái, liếc mắt nhìn bảng đồng hồ thủy tinh và máy đếm giờ, tâm lý hơi kích động: Trong nước căn bản không mua được century, cậu còn chưa từng lái thử chiếc "Rolls Royce Nhật Bản" nổi tiếng này.
Thiện Sơ đi một đoạn, cảm thấy khá bình thường, không vui bằng xe thể thao, cũng coi như là đỡ ghiền.
Chờ xe chạy đến địa điểm, Thiện Sơ mới hỏi: "Đúng rồi, việc ghi âm không phải do ngài làm? Là có ý gì?"
Thi Tiêu Nại nói: "Cậu xuống xe trước đã rồi tôi nói."
Thiện Sơ nghi ngờ nhìn hắn: "Ngài đừng gạt tôi đấy."
"Ha," Thi Tiêu Nại cười tươi, "Tôi lừa cậu làm gì?"
Thiện Sơ vừa xuống xe, đã thấy Thi Tiêu Nại từ ghế phụ ngồi trở lại ghế lái, hạ cửa kính xuống nói chuyện: "Nhóc ngốc, tôi lừa cậu đấy." Sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
Thiện Sơ đứng tại chỗ trong gió ngổn ngang: Bệnh thần kinh...
Thiện Sơ quyết định chặn tên tài xế này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn của Thi Tiêu Nại hiện trên app: "Thật sự không phải tôi làm."
Thiện Sơ nhíu mày, gửi lại một tin nhắn: "Vậy là ai?"
Thi Tiêu Nại không trả lời.
Thiện Sơ lắc đầu, suy nghĩ không thông, tạm thời bỏ qua.
Khi Thiện Sơ về tới ký túc xá, cậu lập tức suy tính vấn đề làm sao đến được tiệc đứng nhà Smith.
Theo lý thuyết, bá tước Grey không mang cậu theo, cậu có thể đến tìm Brighton hỗ trợ, Brighton nhất định sẽ không từ chối Thiện Sơ.
Nhưng phiền phức ở chỗ bá tước Grey đã nói "Tôi đoán cậu sẽ tìm Brighton giúp đỡ", Thiện Sơ mà kiếm Brighton thật, vậy có khác gì kẻ kém cỏi đâu?
Thời điểm Thiện Sơ xoắn xuýt, bỗng nhận được điện thoại của Smith.
Smith đánh tiếng mời Thiện Sơ đến buổi tiệc vào thứ sáu của mình.
Thiện Sơ rất bất ngờ, cậu và Smith không có giao thiệp, sao Smith lại mời mình nhỉ?
Thiện Sơ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là do bá tước Grey ra tay.
Bá tước Grey ngoài mặt không chủ động dùng thân phận bạn bè đi cùng cậu, sau lưng lại khiến chủ nhân bữa tiệc nguyện ý mời, để Thiện Sơ làm khách mời chính thức đi tham gia tiệc rượu.
Khách mời chính thức, so với "bạn bè vô danh của khách mời" tất nhiên cao hơn rất nhiều
Thiện Sơ không biết nên nói bá tước Grey tốt tính hay là...muộn tao.
Thiện Sơ cũng không nghĩ đến việc mình trở thành khách mời chính thức, bởi vậy lại có thêm một người đau đầu: Cậu không có bạn cặp.
Thiện Sơ nói chuyện với Emily: "Tôi cũng được Smith mời đến, nhưng không có bạn cặp..."
Emily hơi bất ngờ, không ngờ Thiện Sơ cũng được mời.
Nhưng ngoài mặt cô nàng không thể hiện, nói có thể giới thiệu một bạn học nữ trở làm bạn cặp với cậu.
Vì vậy vào thứ sáu, Emily đưa một nữ sinh đến trước mặt Thiện Sơ, cười nói: "Đây là Diễm Diễm, tôi cảm thấy khá xứng đôi với cậu."
Thiện Sơ đối mặt với Diễm Diễm, khẽ mỉm cười, tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Thiện Sơ."
Có câu nói thế này, ông mai bà mối giới thiệu cho bạn loại người gì, chứng tỏ trong mắt họ bạn cũng là loại người đó.
E rằng, giúp bạn tìm bạn cặp đi tiệc cũng vậy.
Emily không giới thiệu cho Thiện Sơ bạn bè của mình, mà đưa đến một nữ sinh châu Á trong trường của cô.
Diễm Diễm cố gắng nương theo thẩm mỹ phương Tây, trang phục trên người không vừa vặn, mặc dù là hàng hiệu, nhưng giống như đồ đi thuê.
Động tác, bộ dạng của Diễm Diễm vừa nhìn là biết chưa qua huấn luyện, tuyệt đối không liên quan đến vòng tròn quan hệ của Emily.
Nhưng Emily lại bảo với Thiện Sơ "Cô ấy và cậu rất xứng đôi."
Emily cho rằng Diễm Diễm "xứng đôi" với Thiện Sơ là bởi vì Diễm Diễm cũng là du học sinh Trung Quốc nhận được học bổng, gia cảnh không quá tốt, nhưng lại có tham vọng tiến vào giới quý tộc thượng lưu.
Sau khi Emily để hai người nhận thức cơ bản về nhau, liền cùng bạn cặp rời đi.
Bạn cặp của cô nàng không sánh được với bá tước Grey thân phận cao quý, song cũng là một vị công tử thế gia.
Diễm Diễm thân thiện kéo tay Thiện Sơ, trên mặt treo nụ cười: "Nghe nói cậu là bạn bá tước Grey?"
Thiện Sơ cười, nói: "Tôi và ngài ấy là bạn học."
Thiện Sơ nhìn thấu dã tâm trong mắt Diễm Diễm, cậu biết rõ Diễm Diễm là người thế nào, chỉ là cậu không nghĩ tới, trong mắt Emily, cậu và Diễm Diễm giống nhau.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Xem ra mình đối xử với Eimily quá tốt rồi.
Hầy.
Diễm Diễm tựa hồ không nắm chắc được thân phận Thiện Sơ, cô biết Thiện Sơ là khách mời, còn quen biết Emily.
Bây giờ gặp mặt, phát hiện Thiện Sơ khí thế bất phàm, mạnh dạn suy đoán Thiện Sơ cũng là vị công tử nhà giàu.
Thiện Sơ dùng dăm ba câu làm rõ thân phận: "Cậu là du học sinh Trung Quốc nhận học bổng đúng không? Tôi cũng thế."
Sau khi nghe nói, ngọn lửa nhiệt tình trong mắt Diễm Diễm lập tức ảm đạm: "À, vậy sao...Cậu với tôi thật giống nhau..."
"Ừm." Thiện Sơ gật đầu, "Tôi cũng chỉ là hưởng ké ánh sáng của bạn học thiếu gia nên mới được mời."
Hứng thú của Diễm Diễm với Thiện Sơ lập tức rơi từ 100 xuống 70 ----- sở dĩ còn được 70 là vì hiện tại Diễm Diễm không còn lựa chọn khác tốt hơn, mà Thiện Sơ cũng coi như có "tiềm lực", cô cảm thấy cậu vẫn có thể đảm đương lốp xe dự phòng.
Mà thật đáng tiếc, hứng thú của Thiện Sơ với cô nàng bằng 0.
Thiện Sơ dắt Diễm Diễm đến chỗ các vị thiếu gia, ánh mắt Diễm Diễm dính sát vào họ, chủ động buông lỏng tay Thiện Sơ, chạy theo các công tử vui đùa.
Thấy thế, Thiện Sơ nhân cơ hội thoát thân, quay người rời đi, dự định đi tìm bá tước Grey.
Cậu đi lòng vòng trong tiệc rượu, đụng phải chủ nhân bữa tiệc Smith.
Smith cùng cậu chào hỏi.
Thiện Sơ liền hỏi: "Cậu có thấy bá tước Grey không?"
Smith nói: "Ngài ấy ở ngoài sân."
"Cảm ơn." Thiện Sơ gật đầu.
Đây là biệt thự của Smith, sau lưng biệt thự có sân vườn, cỏ thơm um tùm, hoa mẫu đơn quấn quanh hàng rào, cành lá sum suê, dưới ánh đèn sáng ngời lộ ra màu sắc diễm lệ.
Thiện Sơ băng qua hàng rào phía trước, tin rằng rất nhanh sẽ gặp được bá tước Grey.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của cậu, cậu gặp một người không ngờ tới ---- Jeff.
Đời trước Jeff hăng hái cỡ nào, lúc nào cũng khéo léo, thích ra dáng anh hùng xuất hiện trước mặt Thiện Sơ.
Mà hiện tại, cả người Jeff không có khí khái, khuôn mặt hao gầy muốn trũng xuống, đôi mắt đen kịt, mất đi thần sắc của thiếu niên.
Thiện Sơ không thương cảm chút nào, chỉ thấy sảng khoái.
Cơ mà chạm mặt Jeff ở chỗ này, Thiện Sơ không tính ra được.
Thiện Sơ ngoài ý muốn nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Jeff cười lạnh: "Cậu không muốn gặp tôi à?"
Thiện Sơ nghe ngữ khí của hắn, phát hiện có chỗ không đúng, nhưng cậu vẫn giả vờ giả vịt đối phó: "Tôi nghe nói cậu bị người nhà cấm túc, cậu có khỏe không?"
Jeff nhàn nhạt nói: "Nếu cậu thật sự quan tâm tôi, tại sao không gửi cho tôi một tin nhắn nào? Một cuộc điện thoại cũng không gọi?"
Thiện Sơ thấy Jeff cường ngạnh như vậy, mình cứ một mực nhượng bộ, sẽ gây phản ứng ngược.
Cậu cũng đanh mặt, nói: "Cậu lén lút ức hiếp tôi, tôi còn chưa tính toán đấy! Tôi không giận cậu là tốt rồi, cậu còn muốn tôi an ủi cậu sao?"
Jeff nghe vậy, nở nụ cười lạnh lẽo thâm trầm: "Không giả bộ nữa? Quả nhiên cậu hận tôi..."
Thiện Sơ nhanh chóng suy nghĩ, nói: "Cậu...!Đừng nói cậu tin tưởng lời đồn trên mạng rồi nghĩ tôi mua hot search hại cậu đấy nhé?"
Thi Tiêu Nại phanh phui "âm mưu" của Thiện Sơ ra ánh sáng trên diễn đàn, tuy Thiện Sơ đã nghĩ ra biện pháp yên ổn, khiến Thi Tiêu Nại bị nghiệp quật.
Nhưng sự việc vẫn rất rùm beng, Jeff nghe được cũng không có gì lạ.
Thiện Sơ cũng nghĩ tới, Jeff và Titan có thể sẽ sinh nghi.
Bởi vậy, Thiện Sơ cũng đã làm quan hệ xã hội, sau khi sự tình phát sinh, cậu lập tức gọi điện thoại giải thích với Titan.
Titan là kể "Đầu óc ngốc nghếch, não sình cỏ", rất dễ dàng trấn an, ngây ngô đứng về phía Thiện Sơ giống như Brighton, còn lớn tiếng hứa hẹn: "Chờ ba tôi hết cấm cửa, tôi sẽ xử lý Thi Tiêu Nại để cậu hả giận!"
Thiện Sơ làm bộ khuyên Titan: "Đừng như vậy! Tôi không muốn cậu gặp rắc rối.
Cậu vì đánh Jeff mới bị cấm túc, giờ muốn chọc giận Thi Tiêu Nại thì không biết sẽ thế nào.
Tôi chỉ muốn tốt cho cậu."
Titan hết sức cảm động: Hu hu hu, Thiện Sơ thật sự là tiểu thiên sứ.
—— Con gấu ngốc này hoàn toàn bị Thiện Sơ thu phục.
Nhưng Thiện Sơ không liên hệ Jeff, cũng không chủ động giải thích với hắn một câu nào.
Vừa nghĩ đến Jeff là Thiện Sơ đã thấy buồn nôn, không muốn nói nhiều cùng hắn.
Thứ hai, Thiện Sơ biết Jeff bị canh cử nghiêm mật, trong nhà cấm tuyệt hắn tham gia xã giao, nhắc nhở hắn toàn tâm toàn ý chuẩn bị kì thi mùa đông.
Theo lý thuyết thì không thể chạy đến trước mặt mình mới phải.
Càng không nghĩ đến Jeff không kiềm chế nổi, lén lút trốn khỏi nhà, leo rào vào nhà Smith, chủ động muốn Thiện Sơ phải giải thích.
Tròng trắng mắt Jeff bị che kín tơ máu hồng: "Là cậu! Là cậu! Tôi suy nghĩ kĩ rồi! Nhất định là cậu!"
"Tôi không làm." Thiện Sơ nhàn nhạt.
"Cậu không thừa nhận?" Jeff lún sâu vào Thiện Sơ, nhưng có có nghĩa là hắn ngu xuẩn, chỉ là hắn trẻ tuổi chưa trải đời mà thôi.
Sau khi biết có khả năng Thiện Sơ lừa gạt mình, lòng tự tôn của Jeff phút chốc vỡ tan nát: Hắn bị con mồi của mình đùa giỡn?
Vẻ mặt Jeff giận: "Đến nước này rồi cậu còn muốn gạt tôi? Cậu thật sự cho rằng tôi ngu sao?"
Thiện Sơ khẽ cau mày, lạnh nhạt vận dụng "Tuyển tập một nghìn câu giải thích của tra nam": "Thì ra cậu nghĩ tôi như vậy.
Cậu đã nói thế, tôi cũng không còn cách nào khác."
Cơn tức của Jeff tăng vọt lên đỉnh điểm, ánh mắt hung ác, khá dọa người.
Da đầu Thiện Sơ lập tức tê rần: Cậu phát hiện Jeff hơi không khống chế được, cậu sợ Jeff nhất thời mất lí trí, tẩn cậu một trận.
Tuy Jeff không đặc biệt cường tráng, nhưng con gà luộc Thiện Sơ chắc chắn không làm lại hắn.
Nhưng Thiện Sơ hiểu đạo lý: Lúc chó hoang muốn tấn công mình, mình sợ sệt chạy trốn, nhất định sẽ bị cắn.
Mình không thể tỏ ra sợ hãi, đồng thời cũng không thể quá ngông cuồng để tránh làm đối phương tức giận.
Thiện Sơ lập tức đổi sang gương mặt buồn bã: "Cậu thật sự tin tôi mượn tay bá tước Grey bôi đen cậu sao? Mong cậu ngẫm lại, tôi làm sao có quyền sai khiến đội ngũ PR của ngài ấy?"
Jeff phẫn nộ nói: "Cậu khiêu khích tôi, để tôi như chó điên lao vào cắn hắn.
Hắn tất nhiên sẽ trả miếng."
- ------ Jeff nghiến răng nghiến lợi, vì sau khi hắn tỉnh mộng, phát hiện mình quá ngu, bị Thiện Sơ dắt mũi làm chó điên.
Thiện Sơ chăm chú nhìn Jeff nửa ngày, đôi mắt hạnh ướt át, dần dần dâng lệ, muốn nói lại thôi, diễn xuất thượng thừa đến độ Thiện Sơ muốn tự vỗ tay tán thưởng mình.
Cuối cùng Jeff vẫn còn trẻ, bị một chút nước mắt của Thiện Sơ trấn trụ, tâm tình hung bạo lập tức nguôi ngoai mấy phần, nhưng giọng nói cứng rắn: "Cậu khóc cái gì?"
"Tôi thật sự không hiểu, sao cậu lại nghĩ tôi như vậy..." Thiện Sơ nghẹn ngào, "Rõ ràng tôi mới là người bị hại! Tại sao tất cả mọi người đều xem tôi là kẻ ác? Rõ ràng tôi không hề làm gì..."
Thiện Sơ cảm thấy rơi nước mắt lã chã hơi nhẹ, cho nên cố ý nén nước mắt, giả vờ kiên cường, phối hợp với làn da nhợt nhạt, thân thể thon gầy, trông càng điềm đạm đáng yêu.
Thiện Sơ không muốn tiếp tục dây dưa với Jeff, nức nở chạy vào trong.
Nhưng lần này Jeff phản ứng tương đối nhanh, một phát bắt được ống tay áo của Thiện Sơ.
Thiện Sơ giãy dụa theo phản xạ, hai người lôi lôi kéo kéo, Jeff không cẩn thận lôi nhầm khuy cài áo của Thiện Sơ xuống.
Jeff ngẩn người, cúi đầu nhìn khua áo trong lòng bàn tay, lập tức nhíu mày: "Cái này...khuy áo học viện Athens?" Nói rồi Jeff lật xem, phát hiện khuy cài có khắc tên bá tước grey.
Hắn thay đổi sắc mặt: "Đây là đồ cá nhân của bá tước Grey, tại sao lại ở chỗ cậu?!"
Giọng điệu có mấy phần giống người chồng ghen tị bắt kẻ thông dâm.
Lại nói đến khuy cài áo này là lễ vật lần đầu bá tước Grey và Thiện Sơ gặp mặt.
Lúc ấy Titan muốn cướp khuy của Thiện Sơ, bị bá tước Grey ngăn cản.
Để tỏ lòng tốt, bá tước Grey tặng khuy cài áo của mình cho Thiện Sơ.
Hôm nay Thiện Sơ cố ý mang theo khuy cài ra ngoài, là vì muốn ám muội cùng bá tước Grey, không ngờ nửa đường đụng phải Jeff, còn bị hắn phát hiện, thực sự là...hiện trường lật xe của hải vương trà xanh.
Thật vất vả mới làm dịu được Jeff, bây giờ hắn lần thứ hai nổi giận ngút trời: "Các cậu ở bên nhau?"
Thiện Sơ nghĩ thầm: Tôi nhận lời chúc phúc của cậu!.