Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Thiện Sơ nhớ lại, cậu là một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cho đến khi mẹ cậu qua đời.

Cậu mất hết tất cả, bị đẩy đi du học, và bị bạo lực học đường đến mức trầm cảm.

Bà nội là người duy nhất quan tâm cậu, đưa cậu về nước, dốc lòng chăm sóc.

Bà nội Đinh rất thương cháu mình, quan tâm cậu cẩn thận từng li từng tí.

Về phần ba, dù ông ta không thương yêu cậu mấy nhưng vẫn chịu bỏ tiền mời đội ngũ y tế chuyên nghiệp về chữa bệnh cho Thiện Sơ.

Thiện Sơ biết mình không theo họ Đinh, cho nên dù cậu là con ruột của Đinh Mẫn Sinh, cũng không nhận được sự yêu thương bằng hai đứa con riêng kia, huống chi bên cạnh còn có Tiêu Kiều quạt gió thổi lửa.

Thiện Sơ lâm vào mờ mịt, đánh bạo hỏi bà nội: "Cháu không theo họ Đinh, bà vẫn thương cháu sao?"
Bà cụ cười ha hả: "Bà cũng có phải họ Đinh đâu."
Thiện Sơ cũng cười theo.

Năm Thiện Sơ mười bảy tuổi, cậu trị dứt bệnh trầm cảm.

Khi Thiện Sơ tròn mười tám, một luật sư có tiếng bỗng nhiên tìm đến tận cửa.

Thì ra, lúc mẹ Thiện gả cho Đinh Mẫn Sinh, nhà họ Thiện đã để mắt đến, che giấu tình trạng tài sản của gia tộc với Đinh Mẫn Sinh.

Mẹ Thiện chỉ được thừa kế 30% tài sản Thiện thị ------- nhưng Đinh Mẫn Sinh nghĩ rằng đó là tất cả.
Ông ngoại Thiện Sơ không chỉ che giấu tình trạng tài sản, còn nhân lúc khỏe mạnh lập một di chúc bí mật, để quyền thừa kế 70% tài sản lại cho Thiện Sơ, nhưng đến khi Thiện Sơ mười tám tuổi thì di chúc mới có hiệu lực, và phải được giữ bí mật cho đến lúc đó.
Thiện Sơ mười tám tuổi nhận khối tài sản cao ngất ngưỡng, vô cùng tâm phục khẩu phục với chiêu thức của ông ngoại.

Nhưng vào lúc này, Thiện Sơ vẫn đang sinh sống cùng bà nội.

Sau khi Thiện Sơ thôi học về nước, Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều luôn tỏ ra thờ ơ với cậu.

Tuy nhiên, khi vấn đề thừa kế tài sản đưa ra ánh sáng, Đinh Mẫn Sinh ngay lập tức chạy đến nhà bà nội Đinh, liên tục nói ông ta quan tâm Thiện Sơ, đau lòng vì Thiện Sơ, muốn đón Thiện Sơ về nhà.

Lúc trước, Thiện Sơ ở nhà bà nội tận hai năm, Đinh Mẫn Sinh chưa một lần muốn đón cậu về sinh sống.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Đinh Mẫn Sinh cảm thấy nếu Thiện Sơ ở nhà, sẽ xảy ra mâu thuẫn với Tiêu Kiều cà hai đứa con nhỏ bé của ông ta.

Đinh Mẫn Sinh nghĩ nên tách nhau ra thì tốt hơn.

Nhưng thời thế thay đổi.

Thiện Sơ được thừa hưởng 70% tài sản Thiện gia.

Khi biết tin, Đinh Mẫn Sinh vô cùng sững sờ, sau đó liền nổi giận đùng đùng: Lão già này còn đề phòng mình đến tận lúc chết? Lũ nhà họ Thiện chưa bao giờ xem mình thành người nhà!
Thậm chí Đinh Mẫn Sinh còn sinh lòng ghét bỏ với mẹ Thiện quá cố.

Ông ta nghĩ, chắc chắn mẹ Thiện cũng biết chuyện này.

—— Song thật ra ông ta đã trách lầm người.

Mẹ Thiện là một đại tiểu thư không rành thế sự, bà cũng không rõ gia đình mình có bao nhiêu tài sản.

Đinh Mẫn Sinh ở rể Thiện gia, nhưng bố vợ chưa bao giờ tiết lộ cho ông ta quy mô tài sản khổng lồ của họ.

Thiện thị không phải công ty niêm yết, căn bản không công khai báo cáo tài chính.

Ông lão cũng không để Đinh Mẫn Sinh giải quyết bất kì chuyện gì trong công ty.

Sản nghiệp Thiện thị vẫn luôn được quản lý bởi những giám đốc chuyên nghiệp.

Đinh Mẫn Sinh phát tài, gây dựng được sự nghiệp là nhờ vào nguồn vốn và mối quan hệ của bố vợ.

Việc kinh doanh của Đinh gia và Thiện gia hoàn toàn tách biệt.

Đinh Mẫn Sinh chỉ có thể mơ hồ biết tổ tiên Thiện gia vô cùng giàu có, hiện tại cũng không tệ lắm, đến tận trước khi bố vợ mất, Đinh Mẫn Sinh cũng không điều tra thêm về gia sản nhà họ Thiện.

Sau khi bố vợ qua đời, mẹ Thiện được thừa kế khối tài sản đồ sộ, mới khiến Đinh Mẫn Sinh ghen tị đỏ mắt.

Trong lòng ông ta căm giận bất bình: Ông ta vốn tưởng rằng mình nỗ lực hơn nửa đời người, thành lập doanh nghiệp riêng, đã rất lợi hại.

Cuối cùng lại thua một người phụ nữ được sinh ra đã ở vạch đích.
Tuy nhiên, Thiện mẫu mất rồi, số tiền này cũng vào tay Đinh Mẫn Sinh.

Số tài sản mẹ Thiện thừa kế vô cùng khả quan, nên Đinh Mẫn Sinh nghiễm nhiên nghĩ đó là tất cả của cải Thiện thị.

Không ngờ —— chừng đấy chỉ chiếm 30%.
Còn tận 70% lại rơi vào tay Thiện Sơ.

Ba phần đã khiến Đinh Mẫn Sinh mù quáng, bảy phần thì còn đến mức nào nữa?
Hiện tại, Đinh Mẫn Sinh không xem Thiện Sơ là "con trai ruột", mà là "Thiện Tài Đồng Tử".¹
¹ Thiện Tài đồng tử là nhân vật xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và cả những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả là một tiểu đồng hầu cận Quan Âm Bồ Tát cùng với Tiểu Long Nữ.


Theo phẩm Nhập Pháp Giới trong Kinh Hoa Nghiêm, Thiện Tài là một cậu bé người Ấn Độ.

Từ khi người mẹ mang thai cho đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử, trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài có nghĩa là của cải tốt lành.
Từ lâu Thiện Sơ đã thấu hiểu lòng người nguội lạnh, đối với người ba vẫn luôn không quan tâm đến mình, bỗng nhiên một ngày lại chạy đến mỉm cười lấy lòng, sao Thiện Sơ không hiểu được?
Thiện Sơ cười híp mắt nói: "Ba muốn con chuyển về à? Con sợ Tiêu Kiều không đồng ý."
Nói xong, Thiện Sơ nâng tách trà, nhẹ nhàng thổi.

"Sao dì ấy lại không đồng ý được? Dì cũng rất nhớ con!" Đinh Mẫn Sinh lúng túng giải thích.

Thiện Sơ nói tiếp: "Con nói rồi, con không muốn gặp người phụ nữ đó, có cô ta sẽ không có con!"
Giọng nói vẫn giống như lúc mười lăm tuổi gây gổ với người nhà, nhưng tâm trạng Thiện Sơ đã biết hóa rất lớn.

Năm cậu mười lăm tuổi, giọng điệu thiếu gia được nuông chiều của cậu là thật.

Một đứa trẻ sẵn sàng ồn ào và cáu kỉnh để được yêu thương -------- ít nhất cậu nghĩ mình thật sự được quan tâm, nên mới bày tỏ yêu cầu một cách mãnh liệt như vậy, khiến đối phương phải chú ý đến mình.

Nhưng ngữ khí bướng bỉnh của Thiện Sơ năm mười tám tuổi là giả.

Cậu nói chuyện so đo từng li từng tí, nhưng đó chỉ là một chiêu trò khiến đối phương lầm tưởng cậu vẫn là đứa trẻ không mưu mô, khát khao tình yêu của gia đình.

Quả nhiên, nghe Thiện Sơ giận lẫy, Đinh Mẫn Sinh lập tức thấy yên tâm.

Ông ta không sợ Thiện Sơ cáu kỉnh, chỉ sợ Thiện Sơ không còn tức giận nữa!
Những đứa trẻ mè nheo cũng vì muốn có kẹo ăn, Đinh Mẫn Sinh sẵn sàng cho chúng nó một viên kẹo.

Ông ta lo lắng Thiện Sơ không còn gây gổ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, một đao phân chia ranh giới với Đinh Mẫn Sinh, lúc ấy mới khó xử lý.

Đinh Mẫn Sinh giả vờ khó xử: "Dì ấy là vợ của ba..."
"Đừng làm người ta buồn nôn." Thiện Sơ nói, "Ba khỏi cần nói nữa, trừ phi ba đuổi cô ta với hai đứa con riêng ra ngoài, nếu không con nhất định không về cái nhà đó!"
Nói xong, Thiện Sơ xoay người bỏ lên lầu, không để ý tới Đinh Mẫn Sinh.

Một lúc sau, bà nội Đinh đến khuyên nhủ Thiện Sơ: "Dù gì ông ấy cũng là ba con...Bà biết con hận Tiêu Kiều, nhưng ba vẫn là ba của con, và hai đứa trẻ kia cũng vô tội..."
Thiện Sơ nghe vậy, vô cùng khó chịu: Cậu biết bà nội thương mình, nhưng bà cũng xót cả Đinh Mẫn Sinh.

Thật lòng mà nói, nếu không có sự "ràng buộc" với Đinh Mẫn Sinh, bà nội sẽ không yêu thương cậu đến vậy.

Còn tàn nhẫn hơn chính là, tuy bà nội là người còn sống duy nhất quan tâm Thiện Sơ.

Nhưng Thiện Sơ không phải đối tượng duy nhất mà bà để ý.

Bà cụ yêu Thiện Sơ, nhưng cũng quý Đinh Mẫn Sinh và hai đứa con riêng kia.

Nếu như bọn họ phát sinh xung đột, rất khó nói bà nội Đinh sẽ đứng về phía ai.

Thiện Sơ đứng cạnh cửa sổ, gió lạnh thổi vào, giống như ném cậu vào một hồ nước lạnh, gần như chết ngạt.

Không có ai...!
Không có người nào là toàn tâm toàn ý yêu cậu.

Thiện Sơ bắt đầu tìm kiếm chỗ ở mới, trong lúc xử lý tài sản dưới sự giúp đỡ của luật sư.

Cậu không muốn sống với bà nội nữa.

Không phải cậu không biết ơn, mà là cậu không có cách nào dập tắt lòng thù hận.

Luật sư nói xin lỗi cậu: "Tôi không biết một đứa trẻ chưa thành niên lại trải qua nhiều chuyện như vậy...Haizz, nhưng ông cục đã căn dặn, tôi không thể liên hệ với cậu trước mười tám tuổi, sợ ba cậu đánh hơi được chuyện gì đó..."
Thiện Sơ khẽ mỉm cười, nói: "Anh không cần xin lỗi tôi, thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của anh."
Luật sư nhìn Thiện Sơ, hai má hơi đỏ lên: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi có thể mời cậu ăn cơm được không?"
Thiện Sơ ngơ ngác, lần đầu tiên trong đời nhận thức được sức hút của bản thân: Mình rõ ràng không hề dụ dỗ anh ta, sao anh ta đã dính thính?
Thiện Sơ dần dần phát hiện lợi ích của sức hút, khi một người đàn ông muốn có được tình yêu của bạn, anh ta sẽ trở thành một con thú đang tán tỉnh bạn đời, không quản đầu óc, cái gì cũng có thể làm được, vô cùng liều lĩnh.

Và mức độ liều lĩnh của anh ta hoàn toàn được quyết định bởi sự bốc đồng của người đó.

Thiện Sơ lợi dụng tình yêu của luật sư giành cho cậu, để anh ta làm những chuyện trái đạo đức nhưng đem lại lợi ích cho Thiện Sơ.

Luật sư dường như yêu cậu không tiếc chi, khiến trái tim vốn đã khô hạn cùa Thiện Sơ như gặp cơn mưa rào.

Chỉ là không lâu sau đó, Thiện Sơ phát hiện luật sư đã có vợ.

Thiện Sơ cảm thấy ghê tởm, trực tiếp chặn liên lạc với anh ta.
Luật sư không thể chấp nhận sự quyết tuyệt của Thiện Sơ, nước mắt lưng tròng cầu xin Thiện Sơ quay đầu nhìn anh ta một cái: "Anh sai rồi, anh sai rồi...Anh đồng ý ly hôn vì em!"
Thiện Sơ mắng: "Anh ăn cứt đi!"
Thời điểm luật sư còn đang phân vân có nên ăn phân vì tình yêu hay không, Thiên Sơ đã có đối tượng hẹn hò mới.

Mới đầu khi phát hiện luật sư đã kết hôn, ngoại trừ cảm giác tức giận, tròn lòng Thiện Sơ lại nảy sinh cảm giác thoải mái "Quả là vậy": Mình biết ngay, làm gì có ai thật lòng yêu mình?
Thiện Sơ nghĩ mình cũng không nên dụng tâm như vậy nữa, cuối cùng mở ra vòng tuần hoàn câu cá, nuôi cá, rồi lại thả cá về biển.

...!
Trong khoảng thời gian đó, cậu gặp gỡ những người đàn ông tốt, hẹn hò rồi lại chia tay hết lần này đến lần khác.

Trái tim Thiện Sơ tâm như một thửa ruộng khô hạn, cần một cơn mưa thật lớn tưới mát, mới có thể xoa dịu nỗi đau nứt nẻ kia.


Nhưng so với mong đợi một cơn mưa, Thiện Sơ chỉ đưa đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc.

Giảm bớt đau đớn trong nháy mắt, sau đó lại là tróc da, nứt nẻ, chảy máu...!
Nhưng cậu lại nhảy vào vòng quay nghiệt ngã này.

Cậu thật lòng muốn ai đó yêu cậu.

Nhưng cậu không tin sẽ có người như vậy.

Thoạt nhìn, cậu vô cùng tự tin, có thể câu tất cả chú cá lọt vào mắt cậu vào tay.

Song trên thực tế, cậu rất mẫn cảm, cũng rất lo lắng.

Một chút gió thổi cỏ lay, cũng có thể khiến cậu như chim sợ cành cong, lại buông tay thả chú cá đó về biển rộng.

Bên ngoài, con đường thăng tiến của cậu ngày càng rộng mở, ai cũng nói cậu là lãng tử du hí nhân gian, phong hoa tuyết nguyệt giống như củi, gạo, dầu muối của cậu.*
(*) Ý nói việc chơi bời, trăng hoa quan trọng như dầu, muối...hàng ngày.
Chỉ có bản thân mới hiểu, càng ngày cậu càng không còn vui sướng khi yêu nữa.

Cậu là một tên hải vương giả, trong lòng cậu chỉ có một cái giếng cạn, cá gì cũng không thể nuôi được.

...!Mãi cho đến khi cậu hai mươi chín tuổi.

Cậu đoạt lấy gia sản Đinh Mẫn Sinh, tống Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều vào tù.

Bà nội buồn lòng đến bạc đầu, trách cứ Thiện Sơ bất hiếu, vì tiền của mà cha ruột cũng không buông tha.

Thiện Sơ không nói gì.

Cậu không nỡ nói với bà nội: "Tài sản vốn là thuộc về con, con chỉ 'lấy lại" chứ không 'đoạt', Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều phạm pháp, con tố cáo họ cũng chẳng có gì sai."
Nhưng cậu biết những câu nói này không có ý nghĩa gì với bà nội.

Trong thâm tâm Thiện Sơ luôn chắc chắn mình sẽ làm vậy với Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều, vì cậu muốn trả thù, muốn lấy lại công bằng cho người mẹ đã mất.

Mà bà nội Đinh quở trách Thiện Sơ, cũng không phải bởi vì đạo lý chữ hiếu, chủ yếu là do bà xót con.
Đinh Mẫn Sinh là đứa con trai yêu quý của bà, bà không nỡ nhìn Đinh Mẫn Sinh gánh chịu kết cục bi thảm.

Cũng từ lúc này, bà nội không còn gặp Thiện Sơ nữa.

Vì vậy, hôm sinh nhật ba mươi tuổi ấy, Thiện Sơ lẻ loi một mình.

Những lần trước tuy không có ba có mẹ làm bạn, nhưng vẫn còn bà nội ở cùng cậu.

Mà năm nay không có.

Tất nhiên nếu cậu thật sự sợ cô đơn, muốn tìm một người ở bên, cũng không phải không có lựa chọn, hay nói cách khác là có quá nhiều lựa chọn.

Chỉ là cậu không muốn.

Cậu một mình ngồi cạnh bể bơi, thấy tự có lỗi với chính mình, nốc rượu, say xỉn ngã vào bể.

Sau đó thì...!Được cứu.

Hệ thống an ninh mấy triệu của nhà họ không phải trò cười.

Bể bơi, buồng rửa tay, buồng tắm và những nơi khác đều có hệ thống phát hiện, một khi xuất hiện nguy hiểm, AI sẽ tự động phát cảnh báo, điều phối viên trong biệt thự sẽ lập tức đến kiểm tra.

Thiện Sơ suýt chết đuối tron nước, ngay lúc hấp hối thì được kéo lên.

Loại cảm giác cận kề cái chết kia là mọt loại trải nghiệm chân thực, trước nay chưa từng có.

Cậu bắt đầu theo đuổi loại cảm giác không thể chết này, như thể đó là cách duy nhất kích thích khối thân thể như xác chết di động của cậu.

Nhưng đúng lúc này, Thiện Sơ cuối cùng cũng gặp được Du Niệm sau khi tiêu tốn hết năm trăm triệu.

Đúng như Thi Tiêu Nại nói, Du Niệm không chỉ rất thành công trong lĩnh vực khoa học não bộ mà còn là chuyên gia tâm lý học.

Y dễ dàng cảm nhận được trạng thái tâm lý bất ổn của Thiện Sơ.

Vì vậy, Du Niệm thẳng thắn đề cập: "Nếu cậu không muốn sống nữa, có muốn thử tham gia thí nghiệm của tôi một chút hay không?"
"Thí nghiệm gì?" Thiện Sơ hỏi.

Du Niệm hỏi ngược lại: "Cậu có nghĩ một người có thể trở về quá khứ không?"
Nếu ai đó hỏi Thiện Sơ câu này, Thiện Sơ nhất định sẽ bắt bẻ: "Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à?"
Nhưng đối phương lại là Du Niệm, Thiện Sơ không thể không nghĩ sâu xa.
Thiện Sơ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Tôi nghe nói anh và các nhà khoa học lượng tử đang theo đuổi một dự án bí mật? Lẽ nào chính là cái này?"
"Không sai, chính là nó." Du Niệm nói cho cậu biết, "Quay ngược thời gian."

Du Niệm giải thích ý tưởng của họ cho Thiện Sơ.

Thiện Sơ như lọt vào sương mù, nhưng vẫn hiểu được một điều: Cậu có cơ hội trở về quá khứ, thay đổi cuộc sống trì trệ của mình.

Thiện Sơ nghiêm túc nghe Du Niệm giải thích nhiều lần.

Du Niệm nhận ra một sinh viên chuyên văn không thể hiểu được các thuật ngữ chuyên nghiệp của mình.

Y đơn giản hóa các lý thuyết, cuối cùng chốt lại bằng một số từ mẫu giáo: "Cậu đã từng nghe về việc có thể trở về quá khứ khi cậu vượt qua tốc độ ánh sáng chưa?"
Thiện Sơ gật gật đầu: "Nghe qua rồi."
"Vượt qua vận tốc ánh sáng, mở một đường hầm thời gian." Du Niệm nói.

"Nhưng nhân loại làm sao có thể vượt qua vận tốc ánh sáng?" Thiện Sơ nói, "Coi như làm được, tôi e rằng cơ thể con người cũng không thể nào xuyên qua đường hầm thời gian?"
"Không sai." Du Niệm gật đầu, lại chỉ vào trán của chính mình, "Nhưng nếu chúng ta chỉ truyền sóng não thì sao?"
Thiện Sơ căn bản không hiểu, suy nghĩ hồi lâu, nói: "Anh thật sự làm được?"
"Cũng chưa chắc chắn." Du Niệm nói, "Nếu thất bại, khả năng cao cậu sẽ đối mặt với chết não."
Thiện Sơ nghe đến từ "chết", không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút thoải mái.

Điều khiến Du Niệm hài lòng với Thiện Sơ chính là thái độ không màng sống chết.

Đương nhiên, sự hào phóng về tiền bạc của cậu cũng lấy lòng Du Niệm.

Du Niệm thực sự không nghĩ ra được kim chủ baba nào tốt hơn Thiện Sơ: vừa đưa tiền, vừa tặng mạng.

Đốt đèn cũng tìm không ra.

Thiện Sơ ký cam kết, tiện tay viết một tấm di chúc, để Du Niệm thụ hưởng phân nửa số tài sản của cậu, phần còn lại để cho bà nội.

Du Niệm hỏi: "Cậu tín nhiệm tôi như vậy, không sợ cái gọi là "quay ngược thời gian" chỉ là âm mưu thủ tiêu cậu hay sao?"
Thiện Sơ cười nói: "Nếu anh có thể để tôi chết đi trong hi vọng, số tài sản đó anh xứng đáng được nhận."
Du Niệm nói: "Tài sản cho tôi cũng vô dụng, tôi cũng sẽ đi cùng cậu."
Thiện Sơ kinh ngạc: "Tại sao?"
Du Niệm đáp: "Bởi vì tôi là một người điên."
—— ngữ khí bình tĩnh, như đang thuật lại sự thật.

Do đó, Du Niệm và Thiện Sơ cùng trở lại quá khứ.

Bọn họ đều sống lại.

Du Niệm trọng sinh, trở thành một thiên tài, giáo sư học viện Athens đều thán phục y.

Y hoàn thành việc học sớm hơn so với kiếp trước, bắt đầu lao đầu nghiên cứu, thành quả nghiên cứu dĩ nhiên cũng đến rất nhanh, giống những gì y từng nói "Tôi không phải thiên tài, chỉ là tôi dành nhiều thời gian hơn." Y "trộm" được nhiều thời gian, cho nên đã đạt những thành tựu đáng kinh ngạc khi còn rất trẻ.
Nhưng trong mắt Thiện Sơ, Du Niệm vẫn là một thiên tài, nếu đổi lại là cậu, sống mười kiếp cũng không hiểu nổi chuyên ngành của Du Niệm, huống chi là nghiên cứu.

Song Thiện Sơ không phải là Du Niệm, bọn họ có mục tiêu cuộc sống khác nhau.

Sau khi sống lại, bọn họ hầu như không gặp lại nhau.

Thiện Sơ nhận ra sau khi trở về quá khứ, việc đầu tiên cậu muốn làm là báo mối thù bạo lực học đường.

Tất cả những người từng bắt nạt cậu đều phải trả giá.

Kinh nghiệm nuôi cá nhiều năm, đối phó những thiếu niên này chỉ cần dùng một phát súng.

Jeff bị cậu phản PUA đến mất ăn mất ngủ, Brighton yêu cậu điên cuồng, Titan vỡ đầu chảy máu vì cậu, Thi Tiêu Nại cũng mất hồn vì cậu...
Thiện Sơ duy trì mối quan hệ như gần như xa với các nhân vật nổi tiếng trong trường, chắc chắn sẽ khơi gọi sự nghi ngờ của người khác.

Bọn họ không nhịn được hỏi Thiện Sơ: "Rốt cuộc trong lòng cậu yêu ai?"
Thiện Sơ vô tội trả lời: "Lòng tôi chỉ hướng đến học tập."
Dù gì thì Thiện Sơ vẫn muốn thi đậu Cambridge.

Và cậu cũng thành công trúng tuyển Cambridge, thực hiện giấc mộng đại học của mình.

Trong số tất cả những chú cá, Thiện Sơ thả câu lao lực nhất là bá tước Grey.

Bởi vì bá tước Grey niên thiếu chỉ quan tâm chạy KPI chính trị.

Hắn bắt đầu quan tâm đến Thiện Sơ chỉ vì muốn cậu hỗ trợ tuyên truyền quỹ hội Grey.

Khi Thiện Sơ định pha một ly trà xanh cho bá tước Grey, hắn dường như nhận ra điều gì đó, thẳng thừng từ chối: "Tôi thật sự thích chàng trai như vậy, nhưng chúng ta có lẽ chỉ nên làm bạn bè bình thường."
Đây là lần đầu tên Thiện Sơ thất bại.

Lòng háo thắng của Thiện Sơ bốc cháy hừng hực, thề phải câu được bá tước Grey.

Cuối cùng thì cậu thành công, bá tước Grey ngày càng quan tâm đến Thiện Sơ.

Chỉ là, việc nuôi cá có nhiều trình tự, bá tước Grey phát hiện ra sự tồn tại của những chú cá khác.

Chàng trai trẻ tràn ngập tức giận, trong mắt hắn không giấu nổi cố chấp điên cuồng.

Phong thái lịch lãm giả bộ người lớn biến mất, sắc mặt thiếu niên rốt cục trở nên sinh động, khóe mắt cũng đỏ lên vì kích động: "Chúng ta là gì của nhau?"
Thiện Sơ một mặt vô tội: "Hả? Có vẻ như ngài hiểu lầm gì rồi.

Tôi nói chuyện với ngài chỉ để rèn luyện chút khẩu ngữ thôi."
Thiện Sơ thề rằng, lúc đó cậu cảm thấy mình đã thấy một con thú hoang.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Bá tước Grey khôi phục bình tĩnh, người thiếu niên vừa hừng hực nhiệt độ lập tức như khối băng.

Hắn nhìn Thiện Sơ, đôi mắt cong lên: "Thật khéo, tôi cũng muốn luyện tập khẩu ngữ, tôi vẫn chưa nắm được bốn âm tiết trong Hán ngữ."
Bọn họ mượn lý do rèn tiếng anh và tiếng Trung, bắt đầu điệu nhảy Tango tình yêu.

Người tiến tôi lùi, người đẩy tôi chặn, có lúc triền miên, có khi lại xa cách.


Điệu nhảy Tango này nhảy một lúc mất năm năm trời.

Năm năm sau, cậu và bá tước Grey chính thức thành lập quan hệ yêu đương.

Đây là một bước đột phá của Thiện Sơ.

Cuối cùng Thiện Sơ cũng chịu bước đi.
Sống hai đời, Thiện Sơ rốt cục cũng thử yêu lần đầu tiên.

Cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Cũng rất gay go.

Thời điểm họ ngọt ngào, Thiện Sương vui sướng như thiên sứ.

Nhưng trong lúc tồi tệ, Thiện Sơ lập tức biến thành ác quỷ, giơ liềm dằn vặt bá tước Grey, cố ý sinh sự, cãi nhau với bá tước Grey.

Đôi lúc xảy ra bạo lực lạnh, bay về Trung Quốc, cắt đứa liên hệ với tước Grey, khiến tâm hắn như tro tàn.

Cậu không biết tại sao mình làm vậy.

Mỗi khi nghe bá tước Grey nói yêu cậu, tim cậu nhảy loạn xạ, nhưng song song là sự lo lắng, sợ sệt không hồi kết.

Và rồi cậu bắt đầu cố tình gây sự, trở thành một đứa nhóc khóc lóc om sòm.

Trước giờ bá tước Grey đều rất lịch sự, luôn bao dung Thiện Sơ, cho dù Thiện Sơ có làm ầm ĩ cỡ nào, thương tổn hắn ra sao, hắn vẫn luôn dịu dàng, không hề tức giận.

Thiện Sơ làm hải vương, nuôi một ao cá là điều chắc chắn.

Kể cả khi xác định quan hệ với bá tước Grey, cậu vẫn nuôi cá theo thói quen.

Nhưng mục đích của cậu đã thay đổi, đời trước cậu nuôi cá vì bù đắp cảm giác được yêu, còn hiện tại cậu nuôi cá là vì ------- khiến bá tước Grey ghen.

Bá tước Grey, người chưa bao giờ to tiếng, cũng vì dục vọng chiếm hữu mà trở nên hung dữ, tràn ngập công kích, giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ.

Nhìn bá tước Grey như vậy, Thiện Sơ cảm thấy an tâm, thỏa mãn, hưng phấn.

Có lúc Thiện Sơ vô cùng hối hận, không hiểu tại sao mình lại muốn tổn thương bá tước Grey.

Dần dần Thiện Sơ nhận ra được một chuyện: Trọng sinh cũng không có làm cho cậu trở nên vui sướng.

Cũng không vì trả được thù hận mà khỏi bệnh.

Cậu tìm đến Du Niệm lần nữa.

Thành tựu của Du Niệm rực rỡ hơn so với kiếp trước.

Thiện Sơ kiếp này cũng rất thành công, chẳng những là thiên tài kinh doanh, còn bước vào giới quý tộc vì mối quan hệ với bá tước Grey.

Do đó, Thiện Sơ gặp Du Niệm cũng đơn giản hơn nhiều, ít ra không cần tốn năm trăm triệu.

Thiện Sơ nhờ Du Niệm giúp đỡ: "Anh có nghiên cứu tâm lý học nhỉ? Anh cảm thấy bệnh của tôi còn chữa được không?"
Lúc này, Thiện Sơ hoàn toàn hiểu rõ tình yêu của mình dành cho bá tước Grey không đơn giản chỉ là nuôi môth con cá, cậu muốn phát triển cuộc sống tốt đẹp với hắn.

Không chỉ vậy, cuối cùng Thiện Sơ cũng nhận ra mình cần phải đối mặt với vấn đề tâm lý của bản thân, thay vì uống thuốc độc giải khát bằng cách tự tổn thương mình hay người khác.

Du Niệm dùng thân phận bạn bè của Thiện Sơ can thiệp vào vòng sinh hoạt của cậu, xem xét tình hình ở chung của cậu và bá tước Grey.
Sau một thời gian quan sát, Du Niệm đưa ra kết luận: "Vấn đề của cậu không nghiêm trọng như cậu tưởng."
Thiện Sơ cau mày: "Thật ư? Nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy mình không thể rời xa Will quá lâu?"
Thiện Sơ có quan hệ thân mật với bá tước Grey, không còn khách khí gọi hắn là "bá tước" nữa, mà thay bằng cách xưng hô thân thiết "Will"
Du Niệm liếc cậu một cái, nói: "Cậu không phát hiện bá tước Grey bất thường sao?"
"Bất thường?" Thiện Sơ không rõ, "Bất thường gì?"
Bá tước Grey trầm ổn, ôn nhu, đáng tin cậy, tĩnh lặng hơn núi, không đúng chỗ nào?
Du Niệm yên lặng thở dài, nửa ngày mới nói: "Cậu bởi vì không muốn xa rời hắn mà lo lắng, thời điểm hắn an ủi cậu, cậu có thấy hắn tỏ ra phiền hà không? Không, không phải là hắn 'không ngại phiền phức', hắn đang 'thích thú'."
Đối với người quá dính người, một mực dung túng, nhân nhượng là không tốt.

Bá tước Grey không thể nào không hiểu đạo lý này.

Nếu bá tước Grey muốn giúp cậu thoát khỏi nỗi lo lắng, hắn nên cùng Thiện Sơ xây dựng một mối quan hệ lành mạnh.

Nhưng bá tước Grey không làm thế, hắn dung túng Thiện Sơ, thậm chí trầm mê vào trạng thái lo lắng của cậu.

Dưới góc nhìn của Thiện Sơ, mỗi lần cậu đột nhiên nổi nóng, chẳng hạn vào một ngày nào đó, tâm tình cậu không tốt, bá tước Grey không trả lời tin nhắn kịp lúc, cậu sẽ nổi điên chặn bá tước Grey, muốn bá tước Grey đến dỗ cậu; hoặc một lần bá tước Grey tình cờ không nhìn thấu cảm xúc của Thiện Sơ, khiến cậu nổi trận lôi đình, cuối cùng vẫn là bá tước Grey an ủi cậu...!
Nhưng từ một khía cạnh khác, người kín kẽ như bá tước Grey sao có thể phạm phải loại "sai lầm thẳng nam" này?
Bá tước Grey cố tình lộ kẽ hở, để Thiệm Sơ trút giận, phát tiết.

Thiện Sơ thích xem bá tước Grey ăn dấm vì cậu thì bá tước Grey cũng thích nhìn Thiện Sơ lo lắng vì hắn.

Bá tước Grey thích Thiện Sơ xé nát lớp mặt nạ trà xanh, bạch liên hoa nhiều năm qua, giống một đứa nhỏ khóc nháo không ngớt.

Những lúc như vậy, bá tước Grey thích ôm Thiện Sơ vào lòng, khẽ nói yêu cậu, vuốt ve xương bướm run rẩy của cậu, hôn từ vành tai nóng hổi xuống yết hầu cậu.

Mỹ vị cỡ nào.

Thiện Sơ dưới thân hắn, rơm rớm nước mắt xác nhận hết lần này đến lần khác: Anh thật sự yêu em sao? Anh có thật lòng yêu em không?
—— Yêu, yêu em, sao anh có thể không yêu em được?
Thiện Sơ như chim non không muốn rời tổ, khiến bá tước Grey không thể kiềm chế bản thân, muốn ngừng mà không được.

Đối với nguyên lý xuyên qua thời không, là một chuỗi mười sáu ký tự:
"Cơ học lượng tử, không thể giải thích.

Không gian song song với thời gian, cũng không thể giải thích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận