Lâm Uyên Hành

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Trước khi đi Cầu Thủy Kính nói với hắn rằng giáo dục bị lũng đoạn trong tay sĩ tộc, các sĩ tử hàn môn dựa vào quan học để sánh vai với con cháu sĩ tộc là điều không thể.

Cầu Thủy Kính nói cho hắn biết, phải có dã tính.

Là dã tính mà con cháu sĩ tộc không có!

Từ Thiên Môn tiến vào thế giới kỳ diệu kia, mặc dù có thể sẽ bị tiên kiếm ám sát, nhưng chỉ cần chuẩn bị ổn thỏa là có thể lấy

được bức tiên đồ kia trước chi thanh tiên kiếm đột kích, có được công pháp mà mình muốn!

Mặc dù sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đây chẳng phải chính là dã tính mà Thủy Kính tiên sinh nhắc tới sao?

Vấn đề hiện giờ là làm thế nào để có thể mở lại Thiên Môn, tiến vào thế giới kia?

"Mấu chốt của việc mở Thiên Môn nằm ở tám tháp cổng triều thiên kia."

Tô Vân trầm tư suy nghĩ: "Tám tháp cổng kia hút nguyên khí của ta, sau đó các loại thần thú và dị thú bám trên tháp cổng bay

ra, leo lên Thiên Môn. Có lẽ ta chỉ cần dùng nguyên khí của mình một lần nữa để kích phát tám tháp cổng kia, là có thể mở Thiên

Môn tiến vào thế giới kia."

Hắn không lập tức thử điều này, bởi vì thế giới sau Thiên Môn thần bí khó lường, và thanh tiên kiếm kia chưa chắc đã đi xa. Hắn đã có được Ngạc Long Ngâm cao cấp hơn, hiện giờ không cần thiết phải tiến vào Thiên Môn thêm lần nữa.

"Hoa nhị ca, bả vai trái của huynh cao hơn một tấc rồi."

Bên ngoài thôn Hồ Khâu, Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly đang tự mình chăm chỉ luyện tập, hóa thân như ngạc long diễn luyện sáu chiêu thức của Ngạc Long Ngâm lần này tới lần khác.

Tô Vân đứng một bên, tuy thiếu niên bị mù không nhìn thấy gì, nhưng hắn lại hệt như có thể nhìn thấy động tác của bọn họ mà thi thoảng lại sửa chữa chỉ dạy.

"Tiểu Phàm, lúc luyện hình rồng thì cơ thắt lưng của đệ cứng quá, phải nhớ là không dùng cơ ở eo để phát lực, mà là sử dụng cột sống."

"Thanh Khâu Nguyệt, khí thế Ngạc Long Xuất Uyên của muội không đủ, mềm nhũn chứ không tạo ra chút cảm giác hung ác nào!"

Từ khi hắn chạy trốn ra khỏi Thiên Môn tới nay đã qua gần hai mươi ngày. Trong khoảng thời gian này, hắn truyền bốn lôi âm của

Ngạc Long Ngâm cho đám người Hoa Hồ với lý do là Cầu Thủy Kính đã truyền thụ lại.

Còn về chuyện hắn mở ra Thiên Môn, tính linh phi thăng lên thế giới kia thì hắn lại định nói cho Hoa Hồ. Dẫu sao chuyện này quá ly kỳ, vả lại trong đó còn cất giấu rất nhiều bí mật khiến người ta sợ hãi.

Ví dụ như vì sao cơ thể của Khúc bá lại chết trong thế giới kia? Vì sao lão phải liều chết đánh cắp bức quái đồ?


Vì sao bức quái đồ kia lại có thể bổ sung hoàn chỉnh công pháp, thậm chí còn khiến nó vượt xa công pháp gốc?

Còn cả thanh tiên kiếm kia đến từ nơi nào?

Nếu kể những chuyện kỳ quái này ra, với đám người Tô Vân mà nói đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

"Về thế giới và bức tranh sau cánh cửa kia, người biết càng ít càng tốt. Đám người Hoa nhị ca không biết chuyện này, cũng coi như là bảo vệ bọn họ." Tô Vân cẩn thận cảm nhận động tác của đám người Hoa Hồ, bồi dưỡng cảm ứng không khí của bản thân, lòng thầm nghĩ.

Tuy tuổi hắn không lớn, nhưng sống một mình nhiều năm đã khiến cho hắn có được tư duy kín đáo mà người cùng lứa tuổi không có được.

Người mà mắt không nhìn thấy gì thì sẽ càng nghĩ nhiều hơn.

Bảo vật sẽ khiến người ta nảy lòng tham, nhất là bảo vật như tiên đồ.

Trong thời gian mười mấy ngày, Hoa Hồ đã luyện thành loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm. Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt cũng đều thuận lợi tu được loại thành tựu thứ nhất của Ngạc Long Ngâm.

Mà Hoa Hồ cũng thuận lợi tu thành tầng thứ ba của quyển thượng Hồng Lô Thiện Biến. Ba tiểu hồ ly kia cũng đã tu đến tầng thứ hai, tiến bộ cực kỳ nhanh.

Chính là vì có bốn lôi âm do Tô Vân dạy cho bọn họ mới khiến bọn họ tiến bộ thần tốc như vậy.

Về bản thân Tô Vân, khoảng thời gian này hắn lại càng tiến bộ kinh người hơn!

Tu vi nguyên khí của Tô Vân dần dần vững chắc, hắn đã tu luyện quyển thượng Hồng Lô Thiện Biến đến tầng thứ ba viên mãn, mang máng có xu thế bước vào tầng thứ tư.

Tầng thứ nhất của quyển thượng Hồng Lô Thiện Biến là lấy bản thân làm trời đất, đốt lò lửa trong cơ thể.

Dấu hiệu của việc tu thành tầng thứ hai chính là lửa ở trong lò có hai tầng màu sắc, tầng thứ nhất lửa màu tím, tầng thứ hai lửa màu đỏ, bởi vậy còn được gọi là Lửa Hai Tầng.

Tầng thứ ba của Hồng Lô Thiện Biến, lò lửa lại có thêm một tầng lửa nữa, đó là ngọn lửa màu cam.

Tầng thứ tư thêm một tầng lửa màu vàng.

Tầng thứ năm thêm một tầng lửa màu trắng.

Tầng thứ sáu thêm một tầng lửa màu lam.

Sau Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ sáu viên mãn là có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Động.

Tô Vân từng "tận mắt" nhìn thấy thần ngạc độ kiếp, nên ngạc long hắn quan tưởng càng chân thật, càng mạnh mẽ, và càng chấn

động hơn của đám người Hỏa Hồ, cho nên tốc độ tu hành của hắn cũng càng nhanh hơn.


Hiện giờ hắn thôi động Hồng Lô Thiện Biến, lò lửa có ba tầng lửa, khi tu luyện thì tu vi nguyên khí tăng lên nhanh hơn!

Nhưng mặc dù Tô Vân tu luyện thành thạo sáu chiêu Ngạc Long Ngâm, trong đầu hắn vẫn luôn hiện ra một bóng kiếm.

Đó chính là một kiếm đã chém chết thần ngạc khi nó đang độ kiếp!

Một kiếm kia trực tiếp phá vỡ sáu chiêu Ngạc Long Ngâm, chém giết ngạc long, khiến Tô Vân còn chấn động hơn cả thần ngạc độ

kiếp!

Một kiếm kia cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu hắn, không xóa đi được.

Mỗi khi tu vi của hắn tăng thêm một bước là bóng ma của thanh kiếm kia lại xuất hiện, tra tấn tâm linh hắn. Dường như có một

âm thanh đang nói cho hắn biết, bất kể hắn tu luyện sáu chiêu Ngạc Long Ngâm đến mức hoàn mỹ cỡ nào thì cũng khó trốn

thoát được một kiếm này!

Thậm chí có đôi khi Tô Vân sẽ choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, hắn mơ thấy mình đang thi triển Ngạc Long Ngâm thì bị một kiếm đột

ngột chém đứt đầu!

"Thủy Kính tiên sinh nói, quyển thượng Hồng Lô Thiện Biến chỉ là một loại công pháp Trúc Cơ, chỉ có sáu tầng, tu luyện tới tầng thứ sáu coi như đã Trúc Cơ thành công. Khi đó ta có thể đẩy bóng kiếm trong mắt ta đi."

Tô Vân thầm nghĩ: "Ngày mai là ta có thể luyện thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ ba, tới cuối năm ta nhất định có thể tu luyện

tới tầng thứ sáu!"

Tâm tình hắn dần trấn tĩnh lại, không nghĩ về chuyện thanh tiên kiếm kia nữa.

Cầu Thủy Kính đã nói cho hắn rằng với hắn mà nói, Trúc Cơ chỉ là một cửa ải, vượt qua là mắt sẽ khỏi hẳn, khi đó hắn có thể tu

luyện tính linh và tính linh thần thông giống người bình thường.

Chỉ là Tô Vân không ngờ Cầu Thủy Kính còn giấu diếm hắn một điều.

Cầu Thủy Kính chưa nói cho hắn biết thực ra hắn đã tu luyện ra tính linh thần thông từ trước rồi.

Chuông vàng chính là tính linh thần thông của hắn, nhưng hắn tu ra chuông vàng thì chẳng những không tu luyện tới cảnh giới


Nguyên Động, Uẩn Linh, thậm chí là còn chưa Trúc Cơ!

Cầu Thủy Kính coi trọng hắn cũng chính vì nguyên nhân này.

Một thiếu niên mù, ở Thiên Thị viên yêu quái đầy rẫy này, và ở trấn Thiên Môn nơi không có ai là người sống ngoài hắn, không những sinh sống hơn sáu năm, mà còn dựa vào ý chí mạnh mẽ của bản thân kiên cường quan tưởng ra tính linh thần thông trong

sáu năm!

Không nói tới thiên phú, chỉ riêng nghị lực đó đã là hiếm có trong thiên hạ rồi!

Sắc trời tối dần, mặt trời sắp khuất sau rặng núi. Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly cũng luyện tập mệt mỏi, bèn dừng lại nghỉ ngơi. Tô Vân

nói với Hoa Hồ: "Hoa nhị ca, đêm nay Thiên Thị viên mở chợ đêm, không thể bỏ qua. Các huynh muốn cùng ta đi chợ đêm

không?"

Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly rùng mình mấy cái liên tục, cả đám cuống quít lắc đầu.

Thanh Khâu Nguyệt đứng thẳng lên như sóc, vẫy chiếc đuôi hồ ly của mình: "Tiểu Vân ca, bọn muội không đi đâu!"

"Cũng được, chợ đêm chẳng có gì thú vị, mọi người ít khi trò chuyện."

Tô Vân ngẫm nghĩ, lại mời tiếp: "Thôn Hồ Khâu bị phá hủy rồi, chi bằng mọi người đến trấn Thiên Môn ở cùng với ta, như vậy

cũng tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau."

Ba tiểu hồ ly nhất tề quay sang nhìn Hoa Hồ, Hoa Hồ vội vàng lắc đầu từ chối.

Tô Vân buồn bã một mình quay về trấn Thiên Môn.

Bốn con hồ yêu đứng dậy, dõi mắt nhìn theo bóng cậu thiếu niên mù rời đi trong đêm tối. Ly Tiểu Phàm chần chừ rồi nói: "Nhị ca,

chúng ta thật sự không nói cho Tiểu Vân ca rằng trong trấn Thiên Môn chỉ còn một mình huynh ấy là người sao?"

Hoa Hồ lắc đầu: "Lúc trước Dã Hồ tiên sinh đã dặn chúng ta ngàn vạn lần đừng nói chân tướng về trấn Thiên Môn cho Tiểu Vân.

Mấy ngày Thủy Kính tiên sinh ở đây cũng không hề nói tới chân tướng cho đệ ấy. Chân tướng quá tàn khốc, chúng ta nói cho đệ

ấy, chưa chắc đệ ấy có thể chấp nhận được. Hãy để cho đệ ấy từ từ phát hiện ra thì tốt hơn."

Ba tiểu hồ ly lặng lẽ gật đầu.

Hoa Hồ nhìn Tô Vân cô đơn chiếc bóng bước đi, dáng vẻ đầy cô đọc, không khỏi mềm lòng, bèn đuổi theo Tô Vân và nói: "Ba

người các ngươi ở lại thôn, ta cùng Tiểu Vân đi quỷ... Phì, đi chợ đêm!"

Ba tiểu hồ ly nhón chân nhìn theo, Hồ Bất Bình hỏi: "Các ngươi nói xem, liệu Hoa nhị ca có bị quỷ thần ăn luôn không?"


Hai tiểu hồ ly còn lại đồng loạt trợn mắt trừng hắn một cái, Hoa Bất Bình vội vàng cụp đuôi, cười làm lành: "Ta nói đùa thôi mà!"

"Hoa nhị ca, chúng ta về trấn Thiên Môn trước!"

Tô Vân và Hoa Hồ đi qua Hoàng thôn, vòng qua Khe Rắn. Tô Vân rất hưng phấn, đề nghị: "Nhà của ta còn một ít bảo vật, đưa hết đi chợ đêm. Nếu không bán được, chúng ta có thể lượn vài vòng trong chợ đêm. Ta vẫn chưa từng di dạo trong chợ đâu, có khi còn mua được mấy thứ tốt."

Sắc mặt Hoa Hồ xám ngoét, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh: "Tiểu Vân, trong nhà của đệ thì có thứ gì tốt chứ? Thôi ta đừng đi chỗ quỷ... trấn Thiên Môn nữa, chúng ta cứ tới thẳng chợ đêm đi."

Tô Vân nghĩ nghĩ, cười nói: "Mấy năm nay ta bày hàng, quả thực chưa từng bán được món đồ nào, nghĩ rằng quả thực đồ của nhà

ta không tốt. Cũng được, chúng ta trực tiếp tới chợ đêm!"

Hắn chỉ tới phía trước: "Nhị ca, căn nhà bên dưới gốc liễu kia chính là nhà của Sầm bá! Sầm bá là một người cực kỳ tốt, những

lúc như thế này bá ấy luôn đợi ta! Huynh có nhìn thấy bá ấy không?"

Hoa Hồ đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy bên dưới gốc liễu vẹo cổ kia chỉ có một ngôi mộ hoang, ngoài ra còn có một ông lão treo cổ

dưới cây liễu, tứ chi buông xuôi, gió thổi qua khiến cơ thể lão đung đưa.

"Có thể nhìn thấy..." Răng nanh trong miệng Hoa Hồ rung lên cành cạch, hắn ôm chặt lấy đuôi mình, lảo đảo đi theo sau Tô Vân.

"Sầm bá, Sầm bá!"

Tô Vân gọi từ đằng xa: "Ta dẫn một người bạn tới này!"

Hoa Hồ nhét đuôi vào miệng để tránh mình kêu ra tiếng, bước thấp bước cao đi theo Tô Vân, thầm nghĩ trong bụng: "Không sợ, không sợ, ta là yêu quái, yêu quái không sợ quỷ thần..."

Một vầng trăng khuyết treo cau trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh trăng mông lung. Từ đằng xa Hoa Hồ thấy ông lão treo cổ dưới gốc cây liễu kia móc cổ mình ra khỏi dây thừng, nhẹ nhàng hạ xuống nấm mồ nhỏ bên dưới, không phát ra tiếng vang gì.

Hoa Hồ lòng đầy sợ hãi theo Tô Vân đi tới dưới cây liễu.

Tuy mắt Tô Vân không nhìn thấy gì, nhưng hắn dường như lại thấy được ông lão ngồi trên mộ, khom người chào: "Sầm bá."

Đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục trong bóng đêm của Sầm bá nhìn chăm chú vào Hoa Hồ phía sau Tô Vân, trông giống hệt

ma trơi trong mộ.

Hoa Hồ ôm chặt đuôi, liều mạng cắn lấy đuôi của mình, suýt nữa thì ngất xỉu.

"Là Tiểu Vân à."

Trong giọng nói của Sầm bá mang theo sự lạnh lùng chặn người khác ngoài ngàn dặm, hờ hững nói: "Hôm nay ngươi tới hơi trễ.

Đến là được rồi, còn mang lễ vật làm gì..."

Bịch.

Hoa Hồ ngửa mặt ngã lăn ra đất, hắn đã ngất đi rồi, tứ chi ôm đuôi vẫn run rẩy không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận