Nó lờ mờ mắt tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, ko có ai cả, nó nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại... "OMG, mình đã ngủ mất 2 ngày luôn". Rồi nó cố nhớ mọi chuyện xảy ra, hắn đã bị đâm... rồi nó ngất đi...
Nó vội vàng xuống giường, mở cửa phòng bước ra, thấy một y tá nó liền hỏi:
- Bệnh nhân Lê Hoàng Tuấn Anh ở phòng nào ạ?
- À phòng 127... nhưng...
Chưa kịp nghe hết câu nó đã vội vàng chạy vụt đi... đến trước cửa phòng, nó mở cửa bước vào... chả thấy ai cả, chỉ thấy một y tá đang gấp chăn sửa nệm lại. Nó vội hỏi:
- Cô ơi! Bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi...
- À... bệnh nhân ở phòng này hả?... đêm qua do mất quá nhiều máu nên đã chết rồi...
Nó đơ người, sững sờ ko biết là mình có nghe nhầm hay ko? Nó thẫn thờ bước ra khỏi phòng, nước mắt cứ chực tuôn chảy trên má... Nó ngồi phịch trước cửa... nói trong nước mắt:
- Tại sao chứ? Tại sao anh lại bỏ em... em xin lỗi... tại em, tất cả là tại em... hu hu *nức nở*
Trong lúc nó khóc đau khổ đến là vậy nhưng lại có một tên chết dẫm đứng khoanh tay dựa tường nhìn nó cười khúc khích (chết cmnd cho rồi... Au : đồ đểu trá * sán đá *). Đó chính là hắn, lúc này đang còn cười tươi như hoa... (bó tay).
Hắn bước lại gần nó cất tiếng:
- Haizz... khổ thân cho số phận của tôi... chết rồi mà vợ chả thèm đến nhận xác... *thở dài*.
Nó giật mình, nín khóc, ngước đầu lên nhìn cái tên đang đứng trước mặt, mắt trợn tròn ngạc nhiên, mất 5 p' hai cặp mắt cứ nhìn nhau chằm chằm... Đột nhiên, nó hét lên.
- A A A A A A ... ! Mẹ ơi... Ma *hét muốn điếc cả lỗ tai luôn*
Nó vội vàng đứng dậy định quay đầu bỏ chạy thì bị hắn kéo tay lại, lôi mạnh rồi ôm chầm lấy hắn luôn...
Hắn thủ thỉ vào tai nó:
- Đừng chạy trốn anh…*mỉm cười*
Nó chợt bật khóc nức nở, tay run run vòng ra sau ôm lấy lưng hắn:
- Em đang mơ phải ko? Đây là hồn ma của anh hả *ngây thơ*
- Ngốc ạ! Không phải mơ đâu, anh vẫn còn sống sờ sờ đây này…^^… Đêm qua anh tỉnh rồi… chả thấy đau gì hết á… nên anh nhường lại phòng ột ông chú bị thương khá nặng… còn anh thì "tĩnh dưỡng" ở phòng em...
Nghe xong, nó đột nhiên nín khóc, đẩy hắn ra, giận dỗi:
- Đáng ghét, tốn hết cả nước mắt... *tiếc nuối*
- Ơ...ơ... vừa nãy còn bù lu bù loa lên vì anh mà bây giờ trở mặt thế hả...?
- Ờ đấy, thì sao... *hất mỏ quay đi*
Nó chạy một mạch về phòng mặc cho hắn í ới gọi phía sau...
Vì vết thương của nó vẫn chưa lành nên phải ở lại thêm mấy ngày... chán thấy mồ... nhưng đây lại là thời cơ tốt cho hắn... thể hiện tình cảm à nha...
...
Cả ngày hắn chỉ ở bên nó, nó đuổi về cũng ko chịu về (nhạc mẫu giao cho trách nhiệm "cao cả" thế làm sao về được...) (au: con rể có hiếu quá ha...)
...
6h tối, tại bệnh viện...
Trong phòng bệnh của nó luôn ồn ào... (hai vợ chồng chẻ cãi nhau ý mà...)
- Em lại đây ăn đi, đồ ăn anh mới mua nè...
- Không *cứng đầu*
- Nhanh lên đi... *giục*
- Hông đấy...
- Có ăn không? *bực mình rồi nghe*
- Hông *hét tập 1*
- Hỏi lần cuối cùng... có ăn không? *hét to*
- Hông *hét tập 2*
- *thở dài* Đừng để anh dùng biện pháp mạnh *cười gian*.
Nó vẫn bướng bỉnh nằm lì trên giường... Hết cách, hắn đứng phắt dậy, tiến tới cạnh giường, mặt gian vô cùng... Nó sợ hãi, nhắm tịt mắt khi thấy hắn cúi sát vào mặt nó, miệng la lên : "Anh đừng có mà manh động nhá". Hắn đắc chí: "Anh ko còn cách nào khác, nhóc ạ".
Và rồi... hắn nhẹ nhàng đặt môi xuống đôi môi ngọt ngào của nó, một nụ hôn dịu dàng và ấm áp...
Nó giật mình khi nhận ra mình đang bị hắn hôn, nó vô thức ko đẩy hắn ra mà cứ tiếp tục để cho hắn hành động... (ngu zữ...(=_=)) ... AU: võ đâu, đem ra...)
Cho đến khi hắn dứt ra... nhìn nó bây giờ buồn cười vô cùng... mặt đỏ bừng bừng... hắn mỉm cười:
- Chịu dậy chưa hay để anh "ra tay" lần nữa... *mặt gian* (Au: đồ dâm tặc... còn gì là sự trong sáng của bé Su bé bỏng, ngây thơ nhà mình nữa... *chấm nước mắt*)
Nó vẫn đang bị đỏ, tâm hồn treo lơ lửng trên mây vì bị mất nụ hôn đầu... hic hic...
Hắn hét to:
- Có ăn nữa ko đấy?
- ...Im...
- Aish zà... hay là em muốn nữa hả? *hét*
Hắn lại dọa thêm nó lần nữa, mặt ghé sát vào nó tay nâng cằm nó lên...
Từ đây, Su iu dấu của chúng ta mới rớt xuống được khi bị nâng cằm, vội vàng ấp úng la lên:
-Ya... đồ...dê xồm... em ăn...ăn...được chưa? Tránh ra xa coi...*xấu hổ*
...
Ngồi trước một đống đồ ăn, nó chẹp miệng ngán ngẩm, nó chả muốn ăn tí nào nhưng tại cái tên dâm tặc kia "bắt ép" nên đành ngậm ngùi...
Thấy nó vẫn chưa ăn mà ngồi thần ra đó, hắn "đe dọa":
- Ăn đi chứ? Hay để anh mớm cho em ăn? *cười đểu*
- Thôi khỏi... em có phải tàn phế đâu... *bực bội*
Nghe đến từ "mớm" đó đã phát khiếp rồi, mà đã thế hắn còn tuyên bố rằng:
- Từ nay, nếu em ko nghe lời, anh sẽ phạt em theo kiểu ấy đấy...(thật hay đùa đấy anh? Nhìn mặt gian bỏ xừ, khổ thân em Su... chắc phải mua thuốc chữa sưng môi mất). Đau khổ quá!
...
9h tối...
- Á..á... nhẹ thôi...
- Đã bảo nhẹ nhàng thôi, anh ko biết đau à...
- Trời ạ... đau thấy mồ luôn...A...a...a...
...
Tiếng la của nó ở trong phòng nó phát ra, âm thanh này có thể gây ra những hiểu lầm... (Au: đứa nào đang suy nghĩ đen tối vào lúc này...???)
Ấy zà, cấm có nghĩ bậy à nha... nghe thế thôi, chớ hai đứa chúng nó đang làm một việc rất ư là chong xáng...
Chả là hắn phải ngồi băng lại vết thương ở đùi cho nó, hắn đã cố làm rất là nhẹ nhàng nhưng mà nó cứ làm quá lên, la hét ầm ầm...
Nhìn cặp đùi thon thả, trắng nõn nà của nó hắn ko khỏi "chạnh lòng" (máu dê nổi lên ý ạ...)
Hắn bây giờ rất ân hận, hận cái vết thương của nó sao ko cao cao thêm tí nữa... Cứ đau lòng mà ngồi nhìn nó như "miếng thịt" non với ánh mắt của con sói hung ác... (Ặc,chộ ôi... đẹp trai zậy mà sao biến thái quá trời luôn)... hết nói...
Bất chợt, nó lên tiếng hỏi:
- Anh đã từng làm trùm xã hội đen thế mà em ko biết đấy? *chọc*
- Chuyện đó... đã lâu lắm rồi... anh tròn 17 tuổi thì đã ko dính tới giang hồ nữa... *thở dài*
- Tại sao lại như vậy? *thắc mắc*
- Bởi vì... ba muốn anh quản lí tập đoàn cho ba sau này...
- Ra vậy...
Nó im lặng nhìn hắn, ánh mắt của hắn có vẻ xa xăm lắm... đột nhiên... hắn nhìn nó, buột miệng Hỏi:
- Su à! *gọi nhẹ*
- Sao? * nhìn thẳng vào mắt hắn luôn*
- Em... còn... giận anh nữa không?*
- ...Chuyện đó... *ấp úng*
- Anh biết, anh thực sự xin lỗi em, vì anh đã ko hiểu em... thực sự... anh rất vui... vì em... đã chấp nhận tình cảm của anh...*dịu dàng nắm lấy tay nó*
Hai đứa nhìn nhau một hồi lâu mà ko nói gì. tay hắn vẫn nắm chặt tay nó... bất ngờ, nó choàng tay ôm lấy hắn vào lòng...(Au: oh...(o-o) *lót dép xem phim tình cảm*)
nó thủ thỉ bên tai hắn nhẹ nhàng:
- Em yêu anh (Au: *đột tử*)
Mất 30 giây, hắn đỏ người khi nghe câu đó, tim hắn đập loạn xạ... Rồi mỉm cười trong hạnh phúc mà ôm chặt lấy nó... ("ngạc nhiên chưa?"... cứ toàn yêu nhau theo kiểu ấy, Su... lợi hại quá...)
...