“ Nhất Hàn....cầu xin anh cứu lấy ba.”Ba cô không may gặp tai nạn mất rất nhiều máu, mà ba cô lại thuộc nhóm máu hiếm, kho máu của bệnh viện không còn đủ, người cứu được ông ấy chỉ còn lại Nhất Hàn thôi.“ Mặc Mặc, em chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh, anh liền cứu ông ấy.”“ Nhất Hàn...ông ấy cũng là ba của anh đó.”“Thì sao?....!Mặc Mặc sống chếƭ của ba đang trong tay em, em mau quyết định đi.”“Anh....được tôi đồng ý...chỉ cần ba không sao chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.”Triệu Nhất Hàn anh ta quá đáng sợ rồi, anh ta vì đạt được mục đích mà ngay cả ba nuôi của mình cũng lợi dụng được.Anh ta không còn là Nhất Hàn mà cô từng quen biết nữa rồi.
Nếu có thể cô thật sự hy vọng mình chưa từng có người anh trai như anh ta.“Bác sĩ....ba tôi...”“Ông ấy đã qua cơn nguy kịch rồi...”“Bác sĩ cảm ơn ông.”Cô còn đang mừng rỡ, rối rít cảm ơn bác sĩ thì anh ta xuất hiện.“ Em không tính cảm ơn anh sao.”Cô vừa nghe thấy giọng nói của anh ta nụ cười trên môi dần tắt.Anh ta ôm chặt lấy eo cô, thì thầm vào tai cô.“ Mặc Mặc, đừng quên những gì em đã hứa.
Mặc Mặc chúng ta tới cục dân chính thôi.”Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta lôi đến cục dân chính đăng kí kết hôn.Cầm tờ giấy kết hôn trên tay Mặc Mặc vẫn không thể tin vào sự thật....cô lại trở thành vợ của anh trai mình.[……]“ Quản gia đem toàn bộ đồ đạc của Mặc Mặc chuyển đến phòng tôi.”“Không được.”Cô chặn trước cửa phòng không để bọn họ bước vào.“Mặc Mặc chúng ta kết hôn rồi, ở cùng một chỗ cũng là lẽ thường tình.”Anh kiên trì thuyết phục cô.“ Nhất Hàn....tôi chưa từng xem anh là chồng.”“ Mặc Mặc, chúng ta là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận, đây là sự thật em muốn hay không cũng phải chấp nhận.”Nhất Hàn bế cô vào phòng.“ Mặc Mặc, nếu như em không muốn dọn vào phòng anh, vậy để anh chuyển vào đây cũng được.”Anh đặt cô xuống giường, gian manh nhìn cô.“ Nhất Hàn...anh....anh tính làm gì...”“ Đương nhiên là làm chuyện vợ chồng rồi.”Bàn tay thon dài của anh từ từ chạm vào cô, những kí ức đáng sợ đó lại ùa về.
Cô sợ hãi khóc nấc lên.“ Nhất Hàn....đừng mà...cầu xin anh....”Ánh mắt cô tràn đầy sự đau khổ cùng tuyệt vọng.Nhất Hàn mặc dù biết cô sẽ phản kháng nhưng không nghĩ tới lại đến mức này.Mặc Mặc em ghét anh lắm sao.Ham muốn trong lòng cậu ta càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn, mặc kệ cô gái trước mặt hết mực phản kháng.Mặc Mặc em ghét tôi cũng được, nhưng mà đời này kiếp mày em chỉ có thể là người phụ nữ của tôi thôi.Trong phòng truyền đến những tiếng rêՈ rỉ khoái lạc, cô dường như đã không còn sức phản kháng để mặc anh ta làm loạn trên thân thể mình.[………]“ Mặc Mặc, em đi đâu đó.”“ Tôi đi thăm ba không được sao.”“ Anh đi cùng em.”“ Không cần, ba tôi không có loại con bỉ ổi như anh.”“ Bỉ ổi...cũng là chồng của em.”Cô đứng trước cửa phòng bệnh do dự không dám bước vào, chuyện của hai người....!Ông ấy có thể chấp nhận được sao.Cô vừa vào được một lúc thì Nhất Hàn tới.
Anh nắm chặt lấy tay cô.“Ba mẹ...con và Mặc Mặc kết hôn.”Ba mẹ cô đều không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Hai đứa tụi nó lại dám làm ra chuyện động trời như vậy.“ Mặc Mặc chuyện này là thật.”Cô cúi gằm mặt không dám nói gì.
Nước mắt không ngừng rơi.“Mặc Mặc...con điên rồi à.”Mẹ tức giận đánh cô, Nhất Hàn lấy thân mình che chở cho cô.“Mẹ tất cả đều là lỗi của con, nếu mẹ muốn đánh thì cứ đánh con đừng làm tổn thương Mặc Mặc.”“Đủ rồi...!hai đứa có phải muốn chọc cho ông già này tức chếƭ mới vừa lòng không.”“Ba...con xin lỗi...xin ba tha lỗi cho con.”Cô quỳ xuống khóc nức nở.“ Tha lỗi.....!lúc mày làm ra những chuyện này chưa từng nghĩ đến hậu quả sao.”Ông lạnh lùng đóng cửa phòng bệnh lại, mặc kệ hai người.
Hai đứa nó làm ông thất vọng quá rồi.“Được rồi....Mặc Mặc chúng ta về nhà thôi.”Anh tiến lại đỡ cô giật nhưng lại bị cô đẩy ra.“ Nhất Hàn.....!Anh hại tôi thê thảm đến mức này anh vui rồi chứ.”Anh mặc kệ cô chửi rủa mình vẫn ôm chặt lấy cô.“ Mặc Mặc, anh xin lỗi, những gì anh làm đều là vì anh quá yêu em mà thôi.”“Yêu?...Nhất Hàn tình yêu của anh quá đáng sợ rồi.”Cô đẩy anh ra rồi bỏ chạy khỏi bệnh viện.Tới tối vẫn chưa thấy cô trở về anh lo lắng đi kiếm cô kết quả lại thấy cô đang ở cạnh Gia Minh.“ Mặc Mặc....em giỏi thật đó, có chồng rồi vẫn muốn đi câu dẫn người đàn ông khác.”Gia Minh vừa nghe anh nói như vậy, không kiềm được tức giận vung nắm đấm vào mặt Nhất Hàn.“Loại người như anh còn xứng làm đàn ông sao.”“ Mặc Mặc, đi theo anh, sau này anh bảo vệ em.”Gia Minh kéo cô đi nhưng lại bị Nhất Hàn giữ lại.“ Mặc Mặc theo anh về nhà.”.