Gương mặt của Nhất Hàn trở nên vô cùng đáng sợ, tựa như con thú dữ đã mất kiểm soát.
Cô cũng hiểu rõ tính anh ta nếu bây giờ cô không đi theo anh ta không biết anh ta sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.“ Gia Minh buông tay đi.”“ Mặc Mặc, đi theo anh, anh bảo vệ em.”“ Gia Minh, cám ơn anh.”Cô ngỡ tay cậu ra, theo Nhất Hàn trở về nhà.
Cô không muốn Gia Minh vì cô mà bị cuốn vào chuyện phiền phức này.“ Mặc Mặc, ngoài tôi ra không cho phép em tiếp xúc với người đàn ông khác.”“ Tôi tiếp xúc với ai, anh lấy quyền gì mà quản tôi.”“ Mặc Mặc, tôi là chồng của em đó.....”Anh tức giận hất đổ mọi thứ, khuôn mắt trở nên vô cùng đáng sợ, Mặc Mặc sợ hãi lùi về sau.
Cô nhìn xuống tay anh, tay anh chảy rất nhiều máu, Nhất Hàn mặc kệ vết thương trên tay ép sát cô vào tường, cưỡng hôn cô.“ Mặc Mặc, nhớ cho rõ em là người của tôi sau này không có sự đồng ý của tôi không được phép tiếp xúc với kẻ khác, nếu không đừng trách tôi.”Anh vứt cô xuống giường, từ từ cởi bỏ quần áo của cô ra, da thịt trắng nõm lộ ra bên ngoài.Cô dường như đã quá quen với chuyện này, cũng không còn sức phản kháng nữa để mặc Nhất Hàn muốn làm gì thì làm.“ Mặc Mặc, nhớ cho rõ tôi là chồng em, trong lòng em chỉ có thể có một mình tôi thôi.”Chồng sao?....cả đời này tôi cũng không công nhận anh là chồng.
Mọi tình cảm mà tôi dành cho anh đều bị anh phá hủy hết rồi.[……]Hai ngày nay Nhất Hàn bận rộn công việc ở công ty không trở về nhà, hai ngày nay Mặc Mặc luôn nhốt mình ở trong phòng, người hầu trong nhà có khuyên thế nào cô cũng không ra.
Quản gia lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì nên đành phải gọi anh về.“ Mặc Mặc, là anh đây mau mở cửa.”Căn phòng đó vẫn vậy vẫn không có chút tiếng động nào.
Nhất Hàn lo lắng cho người phá cửa xông vào.Cô nằm trên giường cả người nóng ran, mê man không còn biết gì nữa.
Anh vội cho người lái xe đưa cô đến bệnh viện.“ Tài xế còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện.”“ Cậu chủ, bên ngoài khẹt xe như vậy, e là....vẫn còn rất lâu.”Tình hình của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, Nhất Hàn không chờ nổi nữa, xuống xe, cõng cô trên lưng đưa tới bệnh viện.Cũng may cô được cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch.
Anh bỏ hết mọi công việc ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô.“ Mặc Mặc, em ăn chút cháo đi cho lại sức.”“ Tôi không muốn ăn, anh đem đi đi.”“ Mặc Mặc, ngoan ăn một miếng đi được không.”Anh hạ giọng năn nỉ cô.“ Mặc Mặc, anh biết em ghét anh, Mặc Mặc em ăn hết chén cháo này đi, anh liền rời đi tạm thời không xuất hiện trước mặt em nữa.”“ Anh nói thật sao.”“ Phải.”Mặc Mặc nghe anh nói vậy từ từ cầm muỗng xúc cháo ăn, nhưng ăn không cẩn thận làm phỏng lưỡi.“ Mặc Mặc em bao nhiêu tuổi rồi mà còn hậu đậu như vậy.”Anh dựt lấy bát cháo của cô.Tỉ mỉ thổi cháo đút cho cô ăn.“ Nhất Hàn, tôi không phải con nít, tôi tự ăn được.”“ Trong mắt anh, em lúc nào cũng là trẻ con hết.”“ Ngoan....Há miệng ra nào...a....”Cô ngoan ngoãn để anh đút cho mình ăn.
Cô ăn xong, Nhất Hàn liền rời đi.
Giữ đúng lời hứa mấy ngày nay Nhất Hàn không đến thăm cô thêm lần nào nữa.
Cô cũng không hiểu tạo sao mấy ngày nay không thấy Nhất Hàn trong lòng cảm thấy rất trống trải, có chút gì đó....rất nhớ anh ta.Hôm nay cô lại phải đi kiểm tra thêm lần nữa.
Nhìn trong phòng bệnh ai nấy cũng được người nhà chăm sóc cô không khỏi tủi thân.
Rõ ràng cô cũng có chồng mà, chỉ là....anh ấy bị cô đuổi đi mất rồi.Lúc bước ra cô vô tình nghe thấy hai cô ấy đang bàn tán về cô.“ Cô nhớ bệnh nhân ở phòng 1834 chứ.”“ Tất nhiên là nhớ hôm đó chồng cô ấy cõng cô ấy đến đây ấn tượng như vậy ai mà không nhớ chứ.
Nhưng mà...sau đó không thấy anh ta đến đây nữa, hai người đó có phải cãi nhau rồi không.”“ Thật ra anh ta có tới chỉ là cô không biết thôi, hôm qua tôi trực đêm, nhìn thấy anh ta ở trong phòng lén lút chăm sóc cô ấy rất lâu rồi mới bỏ đi.”“ Cô ấy đúng là may mắn mà, có được người chồng tốt như vậy, vậy mà không biết trân trọng.”Cô biết tối hôm nay kiểu gì Nhất Hàn cũng tới nên giả vờ ngủ đợi anh tới.Cô đoán quả không sai hơn mười hai giờ đêm anh ta tới, trên người đã ngà ngà say, trên tay còn cầm theo món bánh cô thích nhất.
Nhất Hàn dịu dàng hôn lên trán cô.“ Mặc Mặc, sinh nhật vui vẻ.”.