Làm Vợ Bác Sĩ

Anh bế cậu nhóc lên, ôm vào trong lòng, hào phóng hôn lên trán cậu: “Con trai, ba yêu con!!” “Quả nhiên … tâm trạng tốt hơn một chút rồi.”

Cậu nhóc làm dấu “một chút”.

Cái đầu trọc lốc nghiêng nghiêng trong lòng ba, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Hoàng Ngân có ghét bỏ con không nữa …”

………….

Kết cục là …

Vừa mở cửa, Hoàng Ngân nhìn thấy cái đầu trọc lông lốc của con trai, thật giống như quả bóng thì bị doạ đến nỗi giống như gặp quỷ.

Đôi mắt long lanh trừng lớn, không thể tin được mà nhìn con trai mình.

“Ôi trời ơi …”

Cô ngồi xuống ôm lấy đầu con trai: “Bé cưng, con … con sao thế này?”

Tay cậu nhóc bắt lấy đỉnh đầu, vẻ mặt tủi thân: “Hoàng Ngân, con như thế này có phải rất xấu không?”

“Ai cạo trọc đầu con thế này?”

Hoàng Ngân thật sự không còn lời nào để nói.

Dương Dương thẳng tay chỉ tội kẻ đầu xỏ.

Cao Thành Dương dường như thấy ánh mắt bức bách của Hoàng Ngân nhìn anh, vội vàng một tay ôm cậu nhóc bên chân đi vào bên trong như chạy trốn: “Ba đưa con đi chơi nhé!”

“Cao Thành Dương__”

Hoàng Ngân tức giận: “Có người ba nào giống như anh không?”

Cắt cho con cái đầu trọc như thế, cũng thật quá đáng quá đi mất!

Lúc ăn cơm, cái đầu nhỏ trọc lốc ngồi trên ghế ăn cao cao gặm xương trong bát.

Hoàng Ngân nhìn cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy thật quen thuộc.

Đột nhiên nghĩ ra bốn năm trước lúc nhóc con nằm trong phòng bệnh cũng là kiểu tóc này.

Có điều lúc đó nhìn cũng không nhẵn như thế này, có lẽ là do lúc đó vẫn còn nhỏ.

Giờ nhìn lại …

Thật giống đứa nhỏ ngốc!

May là mặt nhỏ đẹp trai, cũng còn đỡ cho kiểu tóc không còn gì để nói này, cũng còn không đến nỗi quá xấu.

Hoàng Ngân nhìn hai người một lớn một nhỏ, hai gương mặt hao hao nhau, trong lòng đầy ấm áp.

Thật hạnh phúc!

“Ba, ba và mẹ kế đã li hôn chưa ạ?”

Cậu nhóc cắn miếng xương nhỏ trong miệng, chẳng suy nghĩ gì mà hỏi một câu.

Cao Thành Dương ngẩng đầu nhìn cậu bé.

Hoàng Ngân cũng ngẩng đầu nhìn con trai.

“Mẹ kế?”

Cao Thành Dương hơi nhăn mày.

“Đúng vậy, chính là mẹ kế đã từng cứu Dương Dương!”

Cậu nhóc gật đầu, miệng nhỏ cười nhìn ba mình: “Hoàng Ngân nói nếu như không có mẹ kế thì cũng không có con!”

Hừ!

Cao Thành Dương lạnh lùng nhếch môi.

Tầm mắt chuyển đến trên mặt Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân điềm nhiên gật đầu: “Phải dạy con có lòng biết ơn, không sai!”

Cho dù thế nào, Khuất Mỹ Hoa cũng từng cứu Dương Dương không màng ơn huệ.

Chuyện này Hoàng Ngân hy vọng Dương Dương ghi nhớ trong lòng.

“Li hôn chưa ạ?”

Cậu nhóc rất biết bắt trọng điểm.

Cậu lặp lại câu nói lần nữa.

“Ừ.”

Cao Thành Dương trầm ngâm một tiếng, xem như đáp lời.

“Đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều!”

Hoàng Ngân nghiêm mặt dạy dỗ Dương Dương.

Cô không thích Dương Dương nhắc đến chuyện li hôn, cô mong Dương Dương sẽ luôn nhìn thấy mặt tốt của mọi chuyện …

Chỉ là Dương Dương từ khi sinh ra đã định sẵn tuổi thơ không trọn vẹn.

Hoàng Ngân thật sự có chút áy náy.

“Con mới nãy vô tình nhìn thấy văn bản của ba.”

Tiểu Hướng Dương chỉ chỉ đơn li hôn để trên ghế dài trong phòng khách.

Hoàng Ngân nhìn một chút, lại nhìn sang Cao Thành Dương, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Thật sự kí tên rồi?”

“Đúng!”

Cao Thành Dương nhếch nhếch môi: “Bây giờ anh độc thân rồi!”

“Thật là tốt quá đi!!”

Cậu nhóc vui mừng vỗ tay: “Ba, như vậy có phải ba sẽ có thể lấy Hoàng Ngân nhà chúng ta không?”

“…”

Một câu nói ngây thơ của Tiểu Hướng Dương lập tức làm cả bàn ăn rơi vào không khí kì quái.

Hoàng Ngân sắc mặt xấu hổ, không dám nhìn Cao Thành Dương.

Mà ánh mặt nóng bức của Cao Thành Dương lại cứ chiếu vào khuôn mắt có chút hoang mang của Hoàng Ngân.

Ánh mắt của anh thâm trầm, lại mang theo chút chắc chắn.

Giây sau lại thu hồi tầm mắt, cuối cùng cũng không nói gì.

Vẫn cứ …

Không có lời hứa nào!

Người phụ nữ này … anh không muốn buông tay nữa.

Nhưng, trước khi xác định mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô hay không, anh không muốn cho cô bất kì lời hứa giả dối nào!

Không muốn như trước đây, cho cô quá nhiều hy vọng, cuối cùng lại biến thành từng giọt từng giọt nước mắt của cô.

Thấy anh từ đầu đến cuối đầu không nói, cho dù không phủ nhận, nhưng trong lòng Hoàng Ngân vẫn có chút lạc lõng.

Mà chút lạc lõng ấy, lại thể hiện có chút rõ ràng.

“Dương Dương, chú Lý đã chọn giúp con mấy trường tương đối tốt rồi, đợi đến khi nhập học, con đi học thử một hôm rồi chọn cũng được.”

Cao Thành Dương chuyển chủ đề.

Dương Dương có lẽ hiểu được sự khó xử của người lớn, trong lòng mặc dù không được vui, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

Vẫn cứ cười đáng yêu, gật đầu: “OK! Nhưng mà, ba ơi, sau này con sẽ ở trong nước cùng ba sao? Vậy Hoàng Ngân thì sao? Hoàng Ngân cũng ở cùng chúng ta chứ?”

Cậu nhóc nghiêng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn mẹ mình.

Trong đôi mắt to tròn tràn ngập tia sáng vui mừng.

“Ừ! Mẹ con cũng sẽ ở cùng chúng ta.”

Cao Thành Dương tranh trước Hoàng Ngân, trả lời câu hỏi của con trai.

“Thật sao?”

Cậu nhóc có chút không dám tin hạnh phúc đột nhiên đến này: “Thật tốt quá!! Vậy con có thể kết bạn Trung Quốc rồi!”

Dương Dương phấn khởi nhoài vào bát cơm, cậu nhóc thật vui vẻ hết biết, dường như đến đồ ăn cũng ngon hơn rất nhiều.

“Đừng ăn nhanh thế, cẩn thận nghẹn đó.”

Hoàng Ngân gấp đến nỗi nắm đầu cậu nhóc: “Ăn chậm chút, ăn chậm chút …”

Cậu nhóc thật sự khó có được lần vui vẻ như vậy.

Cậu càng vui vẻ càng chứng minh những năm này cậu thiếu thốn tình cảm đến thế nào …

Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, có lẽ luôn khao khát tình yêu của ba mẹ.

Hoàng Ngân có chút áy náy.

Nhưng áy náy nhất có lẽ là người chưa thực sự được làm ba ngày nào – Cao Thành Dương.

Thứ anh nợ con thật sự quá nhiều …

Mà tình yêu anh cho con thật sự quá nhiều.

Anh mãi mãi cũng không quên được lúc ở trong bệnh viện bốn năm về trước, cảnh cậu bé nằm trong lòng anh ngây ngô lần đầu gọi ba.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn ấm áp như thế …

Anh không kìm được nhếch môi, hơi nở nụ cười.

Hạnh phúc có lúc rất giản đơn.

Cô ấy ở đây, con cũng ở đây là đủ rồi!

————————————————————————————

Vết thương của Hoàng Ngân cuối cùng cũng tạm coi như khỏi rồi.

Ngày thứ hai sau khi xuất viện, cô thật sự về công ti SSE làm việc.

Lúc khuôn mặt gần như quen thuộc của Hoàng Ngân xuất hiện, nhất thời, cả phòng thiết kế giống như bùng nổ, vô cùng náo nhiệt.

“Chị Hoàng Ngân!”

Tất cả mọi người đều vui vẻ đến chỗ Hoàng Ngân: “Chị có thể quay về thật sự là tốt quá rồi!”

Cho dù là Trần Dương Cầm trước đây nhìn Hoàng Ngân không thuận mắt cũng đều cười vui vẻ đi lên phía trước: “Hừ! Còn cho rằng cô sớm về Pháp rồi chứ!”

“Chưa hoàn thành xong dự án này thì tôi có thể đi đâu được chứ.”

Hoàng Ngân nói sự thật.

“Có điều cho dù cô trở lại chắc cũng không dễ sống đâu.”

Trần Dương Cầm dùng bộ ngực cao vút chọc chọc cánh tay Hoàng Ngân, mắt nhìn thẳng vào phòng làm việc giám đốc của Hoàng Ngân trước đây: “Sau khi cô đi, tổng công ti nhanh chóng sai tổng thanh tra bộ phận chúng ta thay thế vị trí của cô rồi, bây giờ cô quay lại cũng chỉ như chúng tôi thôi, còn vui vẻ gì chứ?”

Hoàng Ngân không để tâm.

Trần Dương Cầm híp mắt: “Thực ra tôi cũng rất tán thành cô kéo bà ta rớt xuống, một núi không thể có hai hổ mà!”

“Này, Trần Dương Cầm, cô thật lắm chuyện!”

Tiểu Bát không vui chọc chọc Trần Dương Cầm.

“Hừ! Chẳng lẽ các người muốn bị cái mụ phù thuỷ đó quản sao? Các người chịu được, tôi chịu không được! Lại nói, tổng thanh tra Đỗ trở lại rồi, các người cho rằng với tính cách của lão yêu bà đó, bà ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho đối thủ đáng gờm như cô ấy sao?”

Hoàng Ngân nhếch mày, theo tầm mắt của cô ta nhìn về phía phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc đóng cửa, không nhìn thấy gì hết.

“Chuyện này là sự thật.”

Tiểu Bát gật gật đầu, tán thành lời của Trần Dương Cầm: “Lúc đó chị Hoàng Ngân được tổng giám đốc Cao chọn, bà ta cũng không ít lần làm khó em đâu! Sau này chuyện của hai chúng ta bị lộ, bà ta cũng không ít lần đòi cắt chức em trước mặt tổng giám đốc Cao, có điều mỗi lần tổng giám đốc cũng không chừa mặt mũi cho bà ta!”

Tiểu Bát liếc nhìn Hoàng Ngân, cười ái muội: “Không cần đoán cũng biết tổng giám đốc Cao giữ mặt mũi cho ai mà!”

Cô ấy vừa nói vừa ôm vai Hoàng Ngân: “Cho nên nói, chị Hoàng Ngân, chị không cần sợ mụ phù thuỷ đó, chị có tổng giám đốc chống lưng, bà ta chắc chắn không dám đụng đến chị!”

Nhắc đến Cao Thành Dương, Hoàng Ngân liền cảm thấy có chút xấu hổ.

“Mấy người đừng lấy anh ấy ra nói nữa, tôi với anh ấy … thực ra trước đây có chút chuyện, bây giờ không còn liên quan gì nữa rồi.”

“Hừ … có quỷ mới tin!!”

Trên mặt tất cả mọi người đều viết chữ không tin.

Hiển nhiên, tất cả những lời thanh minh của Hoang Ngân đều là vô nghĩa.

Chẳng có ai tin.

“Nhưng mà cô cũng thật lợi hại đó, vừa đến liền khiến tổng giám đốc li hôn với đại tiểu thư nhà họ Khuất.”

Trần Dương Cầm vẫn không thay đổi được cái tính khắc nghiệt đó.

“Này! Có ai nói chuyện như cô không? Rõ ràng là Khuất Mỹ Hoa kia vụng trộm bên ngoài trước, bình thường không đọc báo sao?”

Tiểu Bát lập tức đáp trả.

“Tổng giám đốc Cao cũng tìm không ít phụ nữ mà!”

“Cho nên cô nói chị Hoàng Ngân của chúng ta làm gì?”

“Tôi nói gì cô ta? Tôi không phải khen cô ta sao? Người phụ nữ khác còn không có bản lĩnh làm tổng giám đốc Cao li hôn đâu, cô ta vừa xuất hiện liền giống như đội mồ sống dậy, vậy không phải chứng minh cô ta rất có sức hấp dẫn sao? Tôi nói có gì khó nghe sao?”

“…”

Hoàng Ngân nghe bọn họ tôi một câu cô một câu cãi nhau cũng cảm thấy những ngày này thú vị hơn lúc ở khách sạn.

“Được rồi được rồi! Vấn đề hôn nhân của người khác tôi không muốn tham dự! Có điều đóng băng ba tấc không phải lạnh một ngày, chúng ta cũng nói buôn chuyện đến đây thôi! Làm việc đi!”

Hoàng Ngân quát một tiếng, tất cả mọi người giống như tiếp nhận chỉ thị của lãnh đạo, ngoan ngoãn trở về cương vị của mình làm việc.

“Này! Làm lãnh đạo mấy ngày thì thật sự coi mình là lãnh đạo à? Còn dám ra lệnh cho cấp dưới của tôi?”

Đột nhiên lúc này, ngoài cửa phát ra giọng nói chua ngoa.

Hoàng Ngân nhìn ra.

“Tổng thanh tra Trần!!”

Tất cả mọi người “soạt soạt soạt” đứng dậy, cung kính chào một tiếng.

Bọn họ không dám không tuân theo mụ phù thuỷ này.

Bởi vì bà ta không chỉ là người lãnh đạo của dự án này, mà còn là tầng lớp lãnh đạo của công ti.

Cho nên cho dù là Trần Dương Cầm bình thường khắc nghiệt cũng phải ngoan ngoãn đứng dậy.

Hoàng Ngân tỉnh ngộ.

Hoá ra người mặc sơ mi trắng chân váy đen đeo cặp kính đen, trên mặt có dấu vết thời gian trước mặt chính là người mà mấy kia nhắc đến nghe tiếng là biến sắc – vị đại tổng thanh tra?

“Tổng thanh tra Trần.”

Hoàng Ngân cũng học theo bọn họ gọi một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui