Bà Thục chẳng thua, nghe mụ ta thì chửi lớn hơn, lấy cái ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt bà ta, Cẩm Tú dùng sức giữ bà Thục lại:
“Bà câm cái mồm bà lại chứ không là tôi đấm vỡ mồm bà đấy! Có im không hả con mụ già kia?”
“Á à, lộ nguyên hình rồi ha. Mày đem cả con kia ra đây, nấp né trong đó à? Tao lôi cả họ nhà bọn bây ra để chửi này, không nhận tội giết hai đứa con gái của tao à?” Mụ ta dè bỉu rồi lôi cả Cẩm Dung, Bách Hoàng không dám nói gì vì sợ lộ chuyện cậu giả khờ vả lại bà Thục cũng không cho cậu nói.
Thấy không trả lời gì thì bà ta lấn tới thêm, ngày càng quá đáng: “Con tao chết ở cây cổ thụ gần nhà chúng bây mà chúng bây nói không liên quan à? Cái bọn cải chay, cả bọn giết người còn chối, bớ làng nước ơi!”
Bà ta làm giặc ngồi tại chỗ làm mình làm mẩy thì thôi, bọn trẻ bên ngoài hình như đã bị bà ta mua chuộc mà nói vọng vào thêm mắm thêm muối:
“Cả nhà giết người còn chối, cái nhà vô văn hóa, cả nhà đáng nên tội!”
Bọn chúng nói chút rồi lại “êi” lên sau từng chữ, làm ba người khó chịu cực, nếu chúng không đi cùng hai ông bà này thì họ cũng chẳng nghĩ trẻ con lại có thể nói ra những câu thô tục thế này. Ông chồng bà ta ngồi đó chỉ biết đỡ bà ta mà không giám nói gì, nhìn thôi đã biết ông ta sợ vợ rồi.
Bà ta ngồi khóc um sùm, mà có khóc thì chẳng bố con thằng nào dòm ngó đâu, ở đây nào có ai sinh sống mà hóng chuyện chứ, có bà ta và vài đứa nhóc đã um trời thế này tự tưởng tượng nhiều người thì rối cỡ nào. Bà ta hít một hơi rồi lại thấy cái đôi bàn chân trần của ai đó dưới nền, ngước lên thì bà ta giật thót tim.
Cẩm Dung chẳng biết đi ra đây từ lúc nào, tóc cô xõa. Xuất hiện làm bà Thục, Cẩm Tú và cậu Bách Hoàng bất ngờ không kém, cô đi nhanh mà không phát ra tiếng động…cứ như ma vậy. Cô đứng đó nhìn chằm chằm vào mụ mẹ của cặp song sinh đó, ánh mắt trợn ngược xuống đáng sợ khiến bà ta rợn người. khuôn mặt tái mét, môi lấm lét không chút hồng hào.
“Mày… Mày… Mày định làm gì mà trơ ra bộ mặt đó thế hả?” Bà ta lấp liếm, ấp úng nói như sợ cô.
Cẩm Dung không trả lời gì, đờ đẩn đưa tay lên chỉ ra khỏi cổng, ngộ ý kêu bà ta “cút” khỏi nhà cô. mụ ta không ngu mà để không hiểu ý Cẩm Dung, mụ ta cũng hãi lắm rồi, lúc nãy bà ta còn thấy chân cô lúc thì chạm đất lúc thì không nữa, chẳng biết cô có phải là bị ma nhập không.
Bị dọa sợ nên lúc còn có thể thì chạy là thượng sách, bà ta ngồi dậy rung rẩy nhanh chóng kéo chồng chạy đi, khuôn mặt lại kinh hãi tột độ.
Thấy họ rời đi ngoan ngoãn thì ba người có chút thắc mắc, lúc đó mấy bọn trẻ cũng sợ gì đó mà chạy mất dép, chạy theo lối hai ông bà đó chạy đi. Lại còn một con nhỏ cỡ tám tuổi, nó đứng nhìn Cẩm Dung đắm đuối, đôi môi nó tự nhiên nở nụ cười ghê rợn, cười lớn, rồi chỉ tay vào cô nói với cái giọng nhơn nhởn:
“Bà chị bị hai con ma bóp cổ, hahaha!”
Nó cười cái giọng quỷ dị rồi cũng chạy đi, còn chưa cho họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Sau đó Cẩm Dung liền ngã bật ra sau, Bách Hoàng nhanh nhẹn đến đỡ cô khỏi té, nhận ra Cẩm Dung đã bất tỉnh rồi, chẳng nghĩ nhiều cậu liền bế thẳng cô lên đi vào trong, để lại khuôn mặt chị gái có chút man mát buồn.
Bà Thục đi dựng lại cái cổng, rồi bảo Cẩm Tú: “Tú…con này, chờ con bé Cẩm Dung tỉnh dậy rồi tắm cho nó sạch sẽ nhé con. Không có con ở nhà, một mình mẹ không làm gì nó được còn thằng Bách Hoàng thì là đàn ông chẳng thể giúp mẹ, mấy hôm nay lau người cho nó không đủ sạch mà nổi sẩy hết.”
Cẩm Tú hiểu rõ chuyện, cô nhẹ nhàng dìu bà vào trong: “Mẹ cứ để con lo chuyện đó, hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi chuyện cơm nước một mình con lo được.”
_________________
Lại ở nơi nào đó, tiếng quạ kêu đầy trời, bóng dáng hai mụ già chẳng thấy mặt mũi đâu đang bàn bạc gì đó mờ ám, một trong hai nói: “Ngày bốn tháng bảy!”
_________________
Tối đến cô cũng tỉnh dậy, nhưng chẳng có chút tiến triển gì cả, Cẩm Tú theo lời bà Thục tắm cho Cẩm Dung, sau khi ra khỏi nơi thì mặt mũi Cẩm Tú tái mét cậu hỏi: “Có chuyện gì thế? Tôi thấy chị không ổn lắm.”
“À… Không, mà cậu này chút nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu. Có thể giành ra chút thời gian không?”
Cậu nghệch ra, rồi cũng bình thường trở lại nói: “À, có chuyện gì thì nói ở trong phòng luôn. Sẵn tiện tôi canh chừng mợ ấy luôn cho lành.”
Cẩm Tú nghe thế thì gật đầu đồng ý, có vẻ nghiêm trọng lắm. Chẳng biết hai người họ nói gì mà lúc này cậu lại ở trong phòng nhìn Cẩm Dung, Cẩm Tú thì rời đi từ lúc nào rồi.
Bách Hoàng cau mày khó chịu, lấy cánh tay bên phải của cô vén cả tay áo lên hết cùi trỏ tay, lật ngược ra sau thì lại lộ một hình vẽ lá bùa kì lạ ở bắp tay.
Tim Bách Hoàng như hụt đi một nhịp, cậu nắm chặt cái tay của cô mà lòng khó chịu tột độ. Tay bên kia nắm chặt nắm đấm như muốn đánh ai đó, có vẻ như lúc nãy Cẩm Tú tắm cho cô thì đã nhận ra cái hình vẽ này.
Theo cậu biết thì nó chính là một loại bùa ngãi mới, dùng để làm con người ngày càng hao hụt và nhìn thấy những thứ không hay. Nếu để lâu thì nó sẽ hút cạnh dương khí và làm cho người dính bùa chết dần chết mòn, dễ dàng bị người âm dựa và có thể đoạt mạng lúc nào cũng được.
Bách Hoàng tức giận vì chẳng biết ai lại khốn nạn, hại cô ra nông nổi thế này, chợt cậu nghĩ về bà già ăn mày lúc trước làm Cẩm Dung té mạnh, cậu đoán chắc bà ta nhân cơ hội đó đã yểm bùa cô. Nhưng Bách Hoàng vẫn không hiểu lí do vì sao bà ta lại làm như thế…vì mục đích gì? Cô chẳng qua là người bình thường, con nhà nghèo khốn đốn sống qua ngày cùng gia đình vậy mà lại bị yểm bùa ngãi ác độc như thế.