Không cho nhắc lại chuyện xưa nhiều, cái tên Minh Quang lại hó hé, hắn gầm rú lên tỏ ra sự bất mãn. Hắn vung tay như người điều khiển rối, đưa bà Trần lao tới chỗ cô.
Những linh hồn tổ tiên của Cẩm Dung trầm mặt lại, vài người đứng chắn cho tất thảy rồi đưa tay xé toan linh hồn của bà Trần trong tức khắc. Cô nhìn mà hoảng hồn, không ngờ họ lại mạnh như thế kia, tổ tiên của cô nếu như nói là đi theo thánh phật thì cũng không giống, một trong số họ vẫn là nửa thiện nửa quỷ.
Cô nhìn là biết ngay, bởi vì trong số họ có những người cùng cô kiếp trước họp lại nguyền rủa cái nhà họ Trần này, nếu như tích đức hướng thiện còn có thể đầu thai thành người, nhưng giờ họ chịu bảo vệ cô và mọi người thì chắc đã bàn trước.
Bà Trần trầu ông bà rồi, cái tên Minh Quang vẫn không phục, cho dù hắn run rẩy vì cũng sợ tổ tiên nhà cô, hắn bắt đầu đau đớn khóc than.
Người được nói là bà ngoại của cô ở kiếp trước xoa xoa đầu Cẩm Dung, bà khắc khổ nói lời tạm biệt với cô.
“Đến đây chúng ta phải đi rồi, tên này không thuộc trong nhiệm vụ của chúng ta, nên ta sẽ nhường lại cho cha con ông ấy. Con ở lại sống tốt nhé, cho ta gửi lời cảm ơn mẹ con, là cô con gái của ta…”
Sao vậy? Nghe bà nói thì đó là con gái của bà, không ngờ đầu thai rồi lại có mối tương quang như thế, cô vẫn không thể tin vào tai mình. Cẩm Dung dù khó tin nhưng vẫn gật đầu, cô vẫn không hiểu vì sao họ lại không giải quyết luôn Minh Quang mà lại để cho ông Quốc và Bách Hoàng.
“Làm sao bà lại không giải quyết luôn hắn? Hắn cũng là người nhà họ Trần mà?”
Bà ấy phì cười, bàn tay già nua vẫn xoa đỉnh tóc cô:
“Ngốc ạ, bà mà giết nó là Bách Hoàng cũng phải chết theo. Chúng nó không chung một cha nhưng vẫn chảy chung một giòng máu của mẹ nó, lời nguyền đó tức khắc liên kết với tất cả người đã hạ sinh con trai nhà họ Trần, con có muốn mất đi chồng không?”
Cô hiểu rồi, tất cả đều hiểu rồi, cô lắc đầu lia lịa, bà cười rồi bà ngoại nói thêm:
“Thôi, ta nói thế thôi…con không có duyên với thằng Bách Hoàng đâu.”
Cho dù Cẩm Dung nghệt mặt khó hiểu, nhưng bà vẫn không giải thích thêm, đó được gọi “thiên cơ bất khả lộ”.
Đến lúc tất cả nói họ phải rời đi, tất thảy đều bước đi, bóng lưng khập khiển của bà ngoại đi dần và khuất mất cùng tất cả, biến mất trong bóng đêm u tịt, mắt cô cứng đờ, từ từ nhìn sang Bách Hoàng.
“Sao…? Có chuyện gì vậy cậu?”
Bách Hoàng khống khổ, cậu víu chặt tay mình, không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình là Cẩm Dung. Bên kia tên Bách Hoàng đá động tới, hắn kêu gào tên cô, nỉ non:
“Cẩm Dung…mợ ơi… Tôi thương mợ thật lòng mà sao mợ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì không bằng hắn?”
Hắn đau đớn nỉ non, đó là tác dụng của việc lúc nãy bị tổ tiên nhà cô quật lại, dù không chết nhưng hắn vẫn đau đớn, sống không bằng chết.
Ông Quốc, cha chồng cô bình thản, ông lấy một bình phong nhỏ gọi là “bình trấn hồn”, ông đưa nó lên bay lơ lửng giữa trời, tỏa ra một luồng khí hút dần hút, mòn những khí đen xung quanh nhà.
Cơ thể Minh Quang nằm dài trên nền đất, nhìn hắn cũng đáng thương lắm, chẳng thể biến thành quỷ hết nhưng răng nanh và móng tay vẫn còn là của quỷ, nước mắt hắn trải dài, lòng đau như cắt xin cô:
“Xem như mợ… Mợ làm phước được không? Mợ…mợ thương hại tôi…tôi rất cần mợ.”
Cô thấy tởm lợm, không ngờ hắn lại giống Cẩm Tú như thế, vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Cô quay ngoắc đi nhìn Bách Hoàng, vẫn nghi ngờ những lời bà ngoại nói lúc nãy, Cẩm Dung lườm Bách Hoàng, xem cậu ra sao, nhưng cậu vẫn là không dám nhìn cô.
Cẩm Dung thấy Bách Hoàng yếu ớt lắm rồi, cơ thể cậu gầy đi thấy rõ chỉ sau một lúc, khuôn mặt hốc hác vì mất sinh khí, trên người toàn máu là máu. Không ngờ ma quỷ lại có thể tổn hại ra cả bên ngoài cơ thể, khiến nó rớm máu.
Cẩm Dung bước nhẹ đi lại, hình như mọi chuyện yên ổn rồi. Cô hỏi giọng nghiêm túc:
“Chuyện gì? Cậu còn chuyện gì giấu tôi đúng không?”
“Không có…” Bách Hoàng kéo dài câu.
“Nói dối! Rốt cuộc lời bà ấy nói lúc nãy là có ý gì? Sao lại không có duyên?” Cô nghiêm túc đến lạ, như sắp tức giận đến nơi.
Cô là thế, không cho cô biết cô tức giận, có khi còn chửi cũng may. Cậu gãi gãi đầu, đi ngang thì ấn đầu Cẩm Dung một cái:
“Không sao, bà ấy hù đấy. Sao mà không có duyên được, nếu không thì tôi chết từ nãy giờ rồi… Coi mợ nghiêm túc chưa kìa.”
Cô cắn môi, nhắm mắt thấy cậu nói cũng có lí. Mà sao sớm giờ không có ai chạy ra thế nhỉ, ồn ào thế này chẳng lẽ gia đinh nhà này chết hết rồi sao? Cô quay lại hỏi Bách Hoàng:
“Cậu à gia đinh nhà này…!!!”
Bách Hoàng…trong bầu mắt của cô, Bách Hoàng bị Minh Quang lao tới cắn vào cổ, cái răng nanh nhọn hoắc cắn ngay cổ của Bách Hoàng.
Nhưng cô có nhìn lầm không, Bách Hoàng, cả ông Quốc đều không mấy là bất ngờ, cậu cả đứng yên cho Minh Quang hút máu và cắn…
Cô mở to mắt, té nhào, quỳ sụp xuống. Tay run run di chuyển trên mặt đất:
“Cậu! Cậu ơi, cậu tránh ra! Tên điên này! Tránh ra, tránh ra!”
Cô chạy lao tới kéo giật Minh Quang ra bằng cả sức lực, Cẩm Dung không kéo được thì đấm rồi đập mạnh vào người Minh Quang, muốn làm hắn đau để thả chồng cô ra.
…Lúc đó cái tay lớn gấp đôi, cầm tay Cẩm Dung. Giọng thì thầm, nỉ non đau khổ:
“Tránh ra…Cẩm Dung…tránh ra đi mợ…”
Cô thấy môi Bách Hoàng chảy máu, nhưng nó không phải vì vết xướt mà là nó chảy từ trong cuống họng ra, cổ cậu cũng nhuốm đầy máu, cái miệng của Minh Quang vẫn không chịu buông ra.
Mắt hắn trắng dã, trợn lên vừa cười vừa cắn. Cô đớn lòng, khóc nấc lên, lúc này cô muốn cứu cậu, Cẩm Dung há họng như không tin vào mắt…cha chồng đang đứng trơ mắt bình thản nhìn họ như thế, giọng run bần bật lên:
“Cha! Cha cứu cậu, cứu cậu đi cha! Cứu cậu đi cha.”
Cô chạy tới, giữa đường bị vấp té, ngã nhào ra nền, cơn đau âm ỉ lan ra cơ thể và bụng. Ông thấy thế thì lại đỡ cô, Cẩm Dung nước mắt xuề xòa, vẫn không quên điều muốn nói, môi giật giật kéo áo ông, tay run hết cỡ cầu xin ông Quốc:
“Con xin cha, cha cứu chồng con. Cậu sắp chết rồi cha ơi cha, con xin cha, xin cha cứu cậu ấy, cứu chồng con. Cha ơi!”
Cô không ngờ ông Quốc lại không phản ứng gì, ông chỉ đỡ cô ngồi dậy, đến nhìn Bách Hoàng lấy một cái cũng không. Cẩm Dung khóc không ngừng, tay vẫn không dừng mà kéo áo ông, để nài nỉ van xin, ông Quốc thấy cô đau khổ thì cũng ho vài lời:
“Cha không cứu nó được, nó sinh ra đã mang trong mình xứ mệnh này.”
Cô tức lắm, tức mà nhìn ông cô cũng tức. Tức giận vì sao ông lại thờ ơ đến thế, tức vì tại sao ông lại không thử sức một chút.