Trong phòng bao, lại có vài họ hàng thường ngày đảm nhiệm chức vụ trong sản nghiệp của Kỳ gia đi tới khoác vỏ ngoài thân thiết với Kỳ Lạc, anh đứng dậy trò chuyện đôi câu với vài họ hàng kia, sau đó đưa họ ra cửa.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn rất ít lời, có chút vẻ kiệm lời nói như vàng, từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn thấy những lời hùa theo nịnh hót giữa họ hàng, cho nên đa phần là người khác nói mười câu, anh có thể trả lời một câu là không tệ rồi.
Lần này về nước sợ là phải vào công ty của Kỳ gia, cho nên không thể thiếu những người thân nắm quyền ở Kỳ gia, lễ nghi nên làm thì vẫn phải làm đủ.
Du Linh thấy bóng lưng cao lớn của anh trai dần dần biến mất phía sau phòng bao, cô ngây ngẩn sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu xuống vứt đi những ký ức nào đó đột nhiên xuất hiện.
Tiện thể chờ đợi ở phòng bao, cô biết trong tình cảnh này, Kỳ Lạc nhất định bận bịu với tư cách nhân vật chính, bèn vừa đợi vừa nghịch điện thoại.
Trước tiên cô lướt [Nhóm bạn cùng phòng đại học], lại lướt [Nhóm lớp đại học] một lần, sau đó mở [Nhóm lớp trung học] ra.
Trong nhóm liên quan của đại học, đều là tán dóc một số chuyện quê hương của từng bạn học, trong nhóm lớp trung học thì im lặng như tờ, ngược lại vài người bạn thông thường có qua lại với Du Linh thời trung học, thì trò chuyện riêng với Du Linh, đã hỏi tới chuyện Kỳ Lạc về nước.
Trường của cô và Kỳ Lạc là một trường trung học quý tộc, thuộc loại cấp hai và cấp ba liên thông nhau, lúc Du Linh học năm nhất cấp hai, thì Kỳ Lạc là năm hai cấp ba, lúc đó Kỳ Lạc chính là người làm mưa làm gió ở trường trung học.
Toàn trường không ai không biết chuyện Du Linh chính là em họ của Kỳ Lạc.
Cho nên Kỳ Lạc về nước, rất nhiều nữ sinh có tình ý với Kỳ Lạc đương nhiên muốn tìm Du Linh để nghe ngóng hành tung của Kỳ Lạc rồi.
Du Linh trả lời có hơi chậm cô cắn môi dưới, ngồi bên cái bàn lộn xộn, trả lời bạn học cũ trung học trước kia từng chữ từng chữ.
Đây đều là mấy thiên kim đại tiểu thư, không dễ dàng đắc tội, dù là đắc tội một người Du Linh cũng đừng hòng lăn lộn trong vòng trung học.
Nhưng thật ra từ sau khi Du Linh lên Đại học, chủ yếu không còn chơi với mấy người bạn lúc trung học nữa.
Nói cho cùng, nhà cô kỳ thực căn bản không đưa Du Linh vào học trường đắt như vậy nổi, là Kỳ Lạc thế nào cũng phải cho cô học chung một trường trung học với anh, quả thực là đã cho cô tiền học phí một năm hai mươi mấy vạn, cung cấp cho đến khi cô tốt nghiệp trung học.
Cho dù hai năm trước, Kỳ Lạc người ở nước ngoài giận đến mức bốn năm không liên lạc với cô, học phí trung học của cô đều vẫn là Kỳ gia đưa ra.
Dĩ nhiên, nói tới cái này, Chu Khoái Khoái lại phải mắng Du Linh khác người, học phí có Kỳ gia trả, đi học tan học có tài xế Kỳ gia đón đưa, Du Linh rốt cuộc có gì không hài lòng chứ?
Sau khi tốt nghiệp trung học, dì cả của Du Linh cũng chính là mẹ ruột - Chu Khai Khai của Kỳ Lạc, còn đặc biệt đưa thư báo nhập học của một trường đại học nước ngoài qua, trường đi học đó cùng một khu với trường của Kỳ Lạc, chỉ cần Du Linh chịu đi nước ngoài, Kỳ gia sẽ đảm bảo toàn bộ chi phí xuất ngoại của Du Linh.
Hai anh em ở nước ngoài dù sao cũng có người trông nom.
Du Linh không làm, trong đầu khăng khăng muốn học cái gì đó ở Đại học Băng Thành.
Làm Chu Khoái Khoái tức đến sắp vào bệnh viện.
Trong phòng bao xa hoa của Hi Phúc Tường, Kỳ Lạc quay trở lại, rũ mắt nhìn Du Linh đang gửi tin nhắn, lạnh nhạt lên tiếng:
“Đi thôi.
”
Đúng lúc Du Linh không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, liền vội vàng đứng lên, đi theo phía sau Kỳ Lạc.
Hai người đi ngang qua vợ chồng Kỳ gia đứng ở cửa, Kỳ Lạc nói với ba mẹ hai câu, Chu Khai Khai mặc lễ phục tinh xảo, nhìn về phía Du Linh ở sau lưng Kỳ Lạc.
“Dì cả.
”
Du Linh đứng ra, gương mặt lanh lợi gọi Chu Khai Khai một tiếng, đây là dì cả ruột của cô, không còn đường chạy rồi.
“Ừm.
”
Dì cả ruột Chu Khai Khai đứng cùng một chỗ với chồng, thờ ơ đáp một tiếng.