Làm Vợ Ma Cà Rồng


Bình minh khoác một chiếc áo xám bạc màu lặng lẽ dâng lên trên vùng rừng núi Olympic khiến cho cả khu vực này càng trở nên âm u và tĩnh lặng. Sâu trong những hàng cây cổ thụ cao vút, sum xuê những lá và cành, Black Winter khiêm tốn giấu mình. Trước hàng hiên, một chiếc đèn bão cổ xưa nhẹ nhàng đong đưa không theo quy luật kéo theo một vùng sáng vàng cam bức bối chao đảo nhạt nhoà giữa ánh sáng xám trắng của không gian. Từ mặt kính dài của khung cửa sổ chấm đất nơi phòng ngủ, ánh đèn nê-ông vẫn kiên trì chiếu hắt ra bên ngoài như cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình. Căn biệt thự nhờ có ánh sáng của đèn điện mà thoạt nhìn trông có vẻ ấm áp và yên bình.
Tuy nhiên, điều này không làm cho Edward cảm thấy an tâm hơn một chút nào. Hai nắm tay anh siết chặt đến mức những đường gân dữ tợn lồi lên trên làn da, chợt như con dã thú muốn xảy xổ khỏi xiềng xích. Edward cố gắng kiềm chế cảm giác kích động, giận dữ và sợ hãi đồng thời gào thét trong lòng mình. Bước chân anh nhẹ nhàng tiến về phía cửa chính của biệt thự. Nơi mà, cho dù chỉ đứng ở khoảng cách rất gần, anh vẫn không thể nghe được bất kỳ âm thanh vào phát ra từ ngôi nhà ngoài tiếng rầm rì kẽo kẹt của chiếc đèn bão, ngạo nghễ như cười nhạo.
Sau cánh cửa này rõ ràng không tồn tại bất cứ vật sống nào. Anh còn có thể dễ dàng nhận ra mùi máu quen thuộc vẫn còn nhàn nhạt vương lại trong không gian, là máu của Sarah. Nó bị một thứ mùi ghê tởm khác giống như giòi bọ quấn lấy và đè nén, nhiễm bẫn thành một thứ mùi tanh tưởi khó chịu. Edward hơi ngửa đầu, hít sâu một hơi, trong không khí dày đặc mùi vị kinh khủng này.
James!
Toàn bộ tế bào trong người Edward như căng lên, thực sự phẫn nộ.
Hắn đến đây.
Hắn làm sao dám?
Edward bất giác vươn tay trái giữ lại bàn tay phải đang đặt lên nắm đấm cửa. Anh có thể cảm giác được nó đang run lên, vì phẫn nộ, và cũng vì sợ hãi. Anh muốn cố thuyết phục bản thân rằng mình đang phạm sai lầm, phán đoán về mùi vị cùng tiếng động vừa nãy chỉ là một đống lộn xộn bừa bãi, tự mình hù mình mà thôi. Sarah, có thể, chỉ đơn giản là ra ngoài một chuyến, vào thị trấn, hay thậm chí là chạy đến Port Angeles thả lỏng một ngày.
Thế nhưng, thật đáng buồn, lúc này bản năng của Edward đang nói cho anh sự thật, đơn giản và trần trụi. Đằng sau cánh cửa với hệ thống chống trộm đã bị mạnh mẽ phá hư, cả phòng khách duyên dáng ấm áp trong quá khứ đã trở thành một đống hỗn độn ngổn ngang. Bàn ghế và đồ trang trí nghiêng ngả đổ vỡ. Trên nền gạch sáng mịn gần bức tường đối diện với cửa phòng ngủ chính còn vương vãi vô số vệt thâm, loang lổ dưới ánh sáng xơ xác chiếu từ chiếc đèn bão ngoài hàng hiên.
Edward đờ đẫn ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc đồng hồ vỡ một nửa nằm lăn lóc trên sàn nhà, kim đồng hồ đã ngừng quay từ lúc nào. Lần cuối cùng anh nhìn thấy nó, chúng vẫn còn kiên cường kêu “tích tắc, tích tắc” trong thân xác thảm hại này. Chỉ cách mấy tiếng đồng hồ, tất cả đều “chết”.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve vết thâm sẫm màu trên sàn nhà. Chúng đều khô đét và chính chặt lấy đồ vật mà chúng đang bám vào nhưng Edward vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhàn nhạt vây quanh.
Không phải là mơ!
Edward run rẩy nhắm mắt lại. Từng hình ảnh nhìn thấy tối qua xẹt qua trong óc như một bộ phim tua nhanh, chỉ có thể kịp bắt lấy một chút vệt màu loang lổ, cảm giác đau đớn và bất lực vẫn vẹn nguyên trong tim không hề thay đổi.
“Edward?”
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy vai của Edward. Theo bản năng, Edward nhanh như chớp giữ lấy bàn tay tay đó và quăng cả thân hình to lớn của kẻ đã đánh lén mình về phía trước. Gã đàn ông không phòng bị dễ dàng bị anh quăng mạnh vào tường khiến cả căn nhà rung chuyển. Phản ứng của gã cũng cực kỳ nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã lợi dụng sức bật phản xạ của mặt tường mà xoay người tiếp đất bằng hai chân. Gã thô lỗ ngồi xổm bên góc tường, một tay ôm đầu, khuôn mặt góc cạnh cũng dúm dó hệt như một bông cúc xấu xí. Từ khoé mắt phát hiện Edward đang vận sức chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo, gã bất đắc dĩ vội vàng lùi lại, hai tay giơ lên quá đầu, lắc lắc bàn tay làm ra động tác đầu hàng.
“Edward, bình tĩnh, là anh, Emmett!”
“Edward!”
“Edward!…”
Cùng lúc đó, một vài âm thanh quen thuộc cũng đột ngột xuất hiện ngoài cửa chính. Nhóm Carlisle, Rose, Alice và Jasper cũng vừa tiến đến. Nhìn thấy hành vi bất thường của Edward, Alice và Rose không kiềm chế được mà thất thanh hô to, chỉ sợ anh sẽ mất đi lý trí mà tấn công Emmett.
Giống như bị gọi tỉnh khỏi một cơn ác mộng, Edward mờ mịt nhìn về phía nhóm người mới đến. Trên khuôn mặt trắng bệch cố hữu là một mảnh chết lặng và thê lương. Anh run rẩy nhìn vào hai bàn tay mình, thống khổ vùi mặt vào đó, khô khốc phát âm.
“James đến đây. Tôi không kịp trở về cứu cô ấy. Khi đó, tôi phải bảo vệ một đứa con gái khác. Thật nực cười! Mới trước đó không lâu tôi còn hứa là sẽ bảo vệ cô ấy.” Edward hơi dừng lại như để dằn xuống tiếng nức nở bật ra từ lồng ngực mình. Anh nhìn Alice, trong mắt dấy lên một tia cầu xin. “Cô ấy đã rất tức giận, phải không?”
“Edward.” Alice buồn bã tiến lên vỗ vai anh trai mình. “Anh đừng như vậy. Cô ấy không sao, không có chuyện gì.”
Edward lại giống như không nghe thấy lời an ủi của cô. Anh đột ngột hạ thấp giọng lẩm bẩm một mình.
“Không, cô ấy không hề tức giận. Lúc ấy, tôi có thể đọc được. Là sợ hãi. Tôi thế mà lại khiến cho cô ấy đơn độc một mình. Thật là một kẻ dối trá vô dụng…”
Edward giống như cảm thấy cảnh vật trước mặt mình đều bị bôi mờ. Khuôn mặt của Carlisle, Alice…mọi người, tất cả đều biến mất sau một màn sương mù trắng xoá. Cho đến khi trước mắt sáng ngời, Edward nhận ra bản thân đã không còn đứng tại Black Winter.
Lúc này, anh đang đứng trên một mỏm đá xa lạ nhô ra biến. Vị trí chênh vênh, ngất ngưỡng giữa trời và đất. Nhìn xuống dưới có thể rành mạch thấy rõ những con sóng dập dềnh, hung dữ xô vào chân vách đá cùng với đá ngầm nhọn hoắt ngổn ngang khắc nơi. Một bao bố vải trắng hình ô-van đang cấp tốc rơi xuống biển, va vào mặt nước khiến bọt biển văng tung toé, trắng xoá một khoảng không gian không mấy rộng lớn. Edward biết, chính bản thân vừa vứt vật ấy xuống.
Tầm nhìn dần dần di chuyển lên bầu trời xám đục quen thuộc của vùng đất này. Những đám mây vằn vện, cuồn cuộn lại càng khiến mái vòm cong cong trên xa kia trông càng khó coi. Hoang mang, sợ hãi, bất lực,… một loại tâm trạng rối loạn đè nặng trong ngực khiến anh cảm thấy hầu như không thở nổi. Lúc này, suy nghĩ duy nhất tồn tại trong óc anh chính là, nhanh chóng đến New York. Sau đó, mọi vật lấy một tốc độ cực nhanh lùi về phía sau. Edward biết, người này, chẳng mấy chốc sẽ xuyên qua vùng núi rừng Olympic và hoàn toàn rời khỏi bang Washington.
Lần này, Edward rất nhanh đã giải phóng bản thân trở về thân thể của mình. Một tia hy vọng nhanh chóng nhen nhóm lên trong anh. Edward có thể đoán được suy nghĩ vừa rồi đến từ người nào. Anh vội vã đứng lên đối mặt với Carlisle, cũng không quan tâm đống rối loạn mà mình đã gây ra. Anh không thể tiếp tục hao phí thời gian ở nơi này được nữa.
“Carlisle, thật xin lỗi, đã làm người thất vọng. Nhưng mà, con phải rời khỏi Forks.”
“Rời khỏi Forks?” Carlisle bị doạ giật mình trước sự biến chuyển thái độ đột ngột của Edward. Ông thực sự nghi ngờ đứa con trai này chính là bị đả kích đến mức mất đi lý trí, không còn tỉnh táo nữa rồi.
“Đúng vậy. Khi nào tìm được con sẽ trở về.”
Chỉ để lại những lời khó hiểu này, thân ảnh Edward cũng nhanh chóng biến mất khỏi căn biệt thự trước sự ngỡ ngàng của những thành viên còn lại trong gia đình. Lúc này, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, Jasper mới chậm rãi lên tiếng.
“James đích thực đã đến đây. Nhưng, có lẽ Sarah thật sự không có việc gì.”
“Như thế nào?” Rose một bên vừa cẩn thận đỡ Emmett dậy, một bên vừa lo lắng hỏi lại. Từ tận đáy lòng, quả thực cô cũng vô cùng mong muốn phán đoán của Jasper là sự thật.
“Nơi này không có thi thể của cô ấy. James không có thời gian để thanh lý “bã thức ăn”. Hắn đang là kẻ bị chúng ta truy đuổi.” Jasper cứng ngắc nhìn khung cảnh xung quanh, khô khan giải thích.
“Như vậy,”Giọng điệu của Carlisle cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. “Sarah rất có khả năng đã bị hắn biến đổi. Nhưng là, vì cái gì?”
“James sẽ không biến đổi con người trong lúc này. Hắn không thích làm như vậy. Hơn nữa, hắn vẫn chưa bắt được Bella. Trong quá trình bị chúng ta truy đuổi, hắn còn đặc biệt đến đây biến đổi Sarah thành ma cà rồng sao? Điều này thực vô lý.” Alice nhăm mày, không tự chủ phủ định suy đoán của Carlisle. Cô biết, Edward sẽ chẳng thể thoải mái chấp nhận kết quả này một chút nào. Dù là ai, cũng sẽ đều không thoải mái. Ngay cả cô cũng vậy. Sarah lại càng không nguyện ý.
“Điều này, có lẽ chỉ có chính bản thân Sarah Stuart mới có thể giải thích được cho chúng ta.” Emmett vẫn giữa điệu cười hì hì chẳng quan tâm của mình nhưng vẫn không thể che giấu được sự nghiêm túc lo lắng của anh chàng.
Rose cũng hiểu được điều đó. Cô vuốt nhẹ vết thương trên đầu bạn đời của mình, chậm rãi đưa ra kết luận của mình.
“Chỉ cần chờ Sarah trở về là mọi chuyện có thể rõ ràng. Edward bất thường như thế chắc hẳn đã biết cô ấy ở đâu. Chúng ta chỉ cần đợi là được.”
“Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ bỏ qua cho James. Hắn ta phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình.” Carlisle nặng nề nói. Ông biết, mọi chuyện giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc.
James đã phá hỏng quy củ của vùng đất. Chẳng mấy chốc, tộc người sói sẽ không nằm yên trước chuyện này. Và rồi, một cuộc chiến nữa sẽ bùng nổ. Chỉ là lúc này, sẽ không còn là cuộc đi săn của riêng một ai nữa.
“Khi cái chết mở rộng cửa trước mặt một số người.
Nó thường cười ngạo nghễ và dụ dỗ,
Chúng ta chơi một ván bài, thế nào?
Nếu ngươi thắng, ta sẽ tặng cho ngươi một tấm vé bất tử.
Nếu thua, không hề gì, ngươi vẫn sẽ “bất tử”.
Đó, quả là một trò chơi nhàm chán
Bởi vì, kẻ chơi cùng ngươi luôn là một kẻ dối trá,
Bởi vì, nó không phải tử thần,
Bời vì, nó là một con quái vật không tim.”
- Một đoạn đồng thoại đã thất truyền, lâu thật lâu. –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui