Làm Vợ Ma Cà Rồng


Argmill là một thầy giáo giỏi. Mặc dù không phải là một ma cà rồng, hắn lại biết tất cả về ma cà rồng: cách sống, cách sử dụng năng lực đặc biệt, kỹ năng săn mồi và đặc biệt là cách làm sao để tiêu diệt vĩnh viễn một ma cà rồng.
Nhưng, tất nhiên, Argmill không là thợ săn ma cà rồng. Loại người đó đã biến mất từ hàng thế kỷ trước cùng với sự ngã xuống của ma cà rồng thuần chủng rồi.
Argmill cũng không là phù thuỷ. Hắn chỉ có một gã bạn đời đại ca xã hội đen là bạch phù thuỷ thôi.
Argmill có thể được xem là một nhà thông thái, nếu như chỉ đề cập đến lượng kiến thức khổng lồ tồn trữ trong cái đầu thông minh của hắn. Rất tiếc, cuộc đời của hắn đã định trước sẽ chỉ cống hiến cho khoa học chứ không phải triết học, nếu như ma thuật cũng có thể được tính là một môn khoa học như cách định nghĩa của bạn đời hắn, Olius.
Argmill là một giả kim thuật sư, những kẻ lập dị bị cộng đồng các sinh vật huyền bí mệnh danh là những thiên tài tâm thần. Cố chấp một cách kỳ lạ với suy nghĩ biến kim loại thường như đồng, chì, thuỷ ngân… thành vàng, phần lớn các giả kim thuật sư chỉ thích nhốt mình trong phòng thí nghiệm của bản thân và chế ra những thứ quái dị, sản phẩm thất bại trong quá trình tạo ra vàng. Chúng là thành quả của sự kết hợp kỳ diệu giữa khoa học của người bình thường và ma thuật của thế giới huyền bí. Nhưng hiệu quả mà chúng mang lại cho cuộc sống thì lại nằm trên một vòng quay may mắn bất kỳ, có lúc thực hữu dụng, có lúc lại cực kỳ vô dụng. Và những món quà bất ngờ trong quá trình thí nghiệm này, thực không may mắn cho những kẻ bình thường khác, qua thời gian cũng dần dần trở thành niềm yêu thích của các giả kim thuật sư. Một bên nghiên cứu cách chế ra vàng, đồng thời lại luôn vô tình sáng tạo ra một vài thứ ngạc nhiên cổ quái khác, giả kim thuật sư nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí cao nhất trong bảng bình chọn những kẻ khiến thế giới vừa yêu vừa hận.
Những câu chuyện cổ tích được lưu truyền khắp thế giới hiện nay, không đâu không ẩn giấu bóng dáng của những kẻ tâm thần này. Từ bông hồng kỳ diệu trong Người đẹp và Quái thú, đến chiếc gương biết nói của Hoàng hậu trong Nàng Bạch Tuyết; rồi một loạt các thứ thuốc biến hình khi có tác dụng, khi mất tác dụng trong Nàng tiên cá, Bầy chim thiên nga… tất cả đều là sản phẩm của những giả kim thuật sư. Sáng tạo, sau đó thử nghiệm hiệu quả của thuốc trên những vật sống khác, những kẻ này luôn ở mọi thời khắc vô tình phá vỡ quy tắc của thế giới ma thuật nhưng Hội đồng ma thuật lại chỉ có thể cắn răng, im lặng tìm mọi cách bù đắp lại và xoá đi dấu vết của những trò phá hoại bọn họ gây ra. Dù sao, nếu không có giả kim thuật sư, các phù thuỷ cũng không có phương thuốc để chế tạo ra các loại dược ma thuật hữu hiệu.
Thực may mắn là trải qua mấy trăm năm đàm phán, rốt cuộc thế hệ sau của những giả kim thuật sư cũng đã cam chịu sự ước thúc của Hội đồng ma thuật, không thí nghiệm trên vật sống nữa đổi lấy sự cung ứng nguyên liệu ma thuật vô tận và sự bảo vệ của những sinh vật huyền bí khác. Argmill chính là một trong những kẻ như vậy. Một kẻ cuồng khoa học bị ước thúc và cố chấp một cách đáng sợ.
Trong mắt hắn, ma cà rồng thuần chủng không nên tiếp tục tồn tại. Bọn chúng nên xuống địa ngục vĩnh viễn từ hàng thế kỷ trước. Thế nhưng, trớ trêu làm sao! Em gái hắn lại là truyền nhân của những thứ đáng ghét đó. Argmill không thể nhẫn tâm độc chết người mà bản thân yêu thương. Vì vậy, hắn suy nghĩ, nếu em gái hắn, Sarah Stuart đã trở thành một ma cà rồng thì phải chân chính nắm rõ được cuộc sống trước đây của ma cà rồng thuần chủng. Không thể để đứa bé này bỏ quên sức mạnh của dòng máu đang chảy trong người mà đi học cách sống tạm bợ của những ma cà rồng hiện đại được.
Bởi suy nghĩ đó, Argmill đã dạy cho Sarah rất nhiều thứ.
Và Sarah cũng học tập rất nhanh. Những thứ như bản năng dần dần được cô nắm bắt và sử dụng một cách thuần thục và lưu loát.
Cô học được cách sử dụng năng lực của mình. Bắt đầu từ việc điều khiển những vật vô tri vô giác xung quanh, mở rộng phạm vi và số lượng điều khiển, nâng cao độ khó trong cách điều khiển. Học tập cách sử dụng khả năng này để tấn công và phòng thủ. Sau đó là nâng cao năng lực, tiến đến điều khiển sinh vật: thực vật, động vật, con người và cả những nguyên tố tự nhiên.
Argmill đã nói, chỉ cần ý chí của Sarah đủ mạnh mẽ, cô có thể khống chế tất cả. Nhưng tất nhiên, để điều khiển con người, nhất là những sinh vật huyền bí, Sarah phải học về khả năng đặc biệt của bọn họ, cách để sử dụng chúng như năng lực của chính bản thân mình. Những câu thần chú của phù thuỷ, cấu thành của vật chất, cách hình thành lốc từ gió, hình thành băng từ nước… tất cả những thứ có thể tồn tại và bị khống chế.
Bị tình cảm và sự bất thường trong tính cách quấy phá, Argmill không để ý, bản thân đang giáo dục em gái mình trở thành một vũ khí hình người biết đi vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo. Nếu như có một ngày nào đó, cô đứng ở vị trí đối lập với thế giới này thì chắc chắn toàn bộ những sinh vật còn lại sẽ phải đối mặt với một mối nguy hiểm vô cùng khó lường. Dĩ nhiên, lúc này, điều đó còn không nằm trong phạm vi lo lắng của Argmill. Hắn vẫn đang vô cùng hưng phấn chỉ cho Sarah kỹ năng quan trọng nhất mà mỗi ma cà rồng non đều phải học tập: muốn tồn tại, bọn họ phải đi săn, mà con mồi chính là loài người.
“Thành phố New York có rất nhiều người. Nhưng em đi săn không phải để trở thành kẻ thù của toàn Thế giới loài người. Sarah, em đi săn chỉ để tồn tại. Vì vậy, hãy học theo cách sinh tồn của những ma cà rồng quý tộc trước đây, nuôi dưỡng cho riêng mình một số lượng phù hợp nô lệ máu.”
Argmill ngồi bên cạnh Sarah, hai ngón tay kẹp lấy chân đế của một chiếc ly thuỷ tinh đang chứa một thứ chất lỏng màu lam xinh đẹp hơi lay động khiến chúng trở nên sóng sánh và dần chuyển thành, chậm rãi giảng giải. Lúc này, hai người họ đang ngồi tại một góc kín đáo trước quầy bar của một hộp đêm không mấy nổi tiếng gần Hẻm Chồn Đen, Os’ Nightmare. Ánh đèn mờ ảo chuyển động thoáng qua những khuôn mặt trẻ tuổi say mê hoà nhịp trong tiếng nhạc điên loạn tạo nên một cảnh tranh tối tranh sáng không hề dễ chịu. Mùi mồ hôi, mùi nước hoa, mùi son phấn và bia rượu tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp tạo thành một loại không khí đặc quánh và nóng bức. Nam nữ bừa bãi quấn lấy nhau trong những góc tối ít người để ý cùng tiếng cười đùa chói tai khiến Sarah hơi cau mày. Cô thực sự không hợp với cách sống này. Ngay khi còn là Thẩm Nghi Tịnh, cô đã không bao giờ tham gia nhảy nhót cùng với những kẻ khác. Cô chỉ luôn và vẫn là kẻ yên tĩnh, cô độc từ một góc nhìn những kẻ xung quanh chìm đắm trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng và những cơn say triền miên. Cho đến khi trưởng thành và đi làm, Thẩm Nghi Tịnh cũng chưa một lần buông thả bản thân mà bước vào những nơi hỗn tạp như thế này. Lần đầu tiên bước vào hộp đêm, nhất là loại hộp đêm rẻ tiền như thế này, cảm giác thực không mấy thoải mái.
Sarah cố nén dục vọng muốn đạp cửa chạy thoát khỏi nơi ầm ĩ này, hơi nghiêng người về phía Argmill, dùng âm lượng khá lớn át đi tiếng nhạc xập xình nhưng vẫn chú ý không để người khác nghe thấy được, hỏi lại.
“Nô lệ máu?”
“Đúng vậy. Nô lệ máu. Sarah, nọc độc của ma cà rồng không chỉ có tác dụng biến đổi người thường thành binh sĩ hoặc ma cà rồng bình dân. Nếu có thể không chế được lượng nọc độc tiết ra, nó có thể biến thành một loại thuốc phiện cực mạnh mà không một con người nào có thể chống cự được. Chỉ cần nếm trải một lần bị ma cà rồng thuần chủng hút máu mà không chết, kẻ bị hút máu sẽ bị loại cảm giác hưng phấn đó cầm tù và trở thành nô lệ. Chia nhỏ bữa ăn ra và cố gắng đừng giết chết con mồi của mình, em sẽ thu thập được một vài vật nuôi ngoan ngoãn và không cần mạo hiểm đi săn nữa.”
“Có thể sao?”
“Tại sao không thể? Ma cà rồng quý tộc trước đây luôn sống bằng cách đó. Chúng chỉ thích uống máu của một số kẻ có dòng máu cực kỳ quý hiếm và thơm ngon. Nhưng những người như vậy thực sự không dễ kiếm. Vì vậy, chúng bắt đầu dùng cách này để đảm bảo chất lượng bữa ăn cho bản thân. Đối với bọn quý tộc việc loạn uống phải một loại máu hạng hai hoặc tranh giành mấy thứ đồ ăn thấp kém của bọn bình dân luôn là những hành động hạ thấp phẩm giá của chúng. Có lẽ, những kẻ tự đại đó bị ruồng bỏ, căn bản bởi vì chúng đã chẳng nghiêm túc thực hiện sứ mệnh của mình khi được Thượng đế tạo ra.”
“Quả thực là một cách giải thích thú vị. Có điều, con mồi đầu tiên của em nhất thiết phải chọn lựa từ những kẻ hôi thối này sao?” Sarah khó chịu cáu gắt. Cô thực sự không thể sinh ra bất cứ hứng thú gì đối với những kẻ đang điên cuồng nhảy nhót trên sân khấu kia.
“Đừng nông cạn như thế nhóc con. Bỏ quên những mùi tạp nham trong không khí, tập trung và phân biệt, em sẽ tìm thấy được con mồi thích hợp. Thứ em muốn là máu của bọn họ, không phải là mùi hương trên cơ thể.” Argmill nghiêm khắc gõ vào trán Sarah một cái. Trên khuôn mặt điển trai vẫn chưa thể hiện bất cứ cảm xú dư thừa nào.
Bị giáo huấn, Sarah cũng nghe lời, không tiếp tục kêu ca phàn nàn nữa. Cô hơi tập trung tinh thần, nắm bắt những tia mùi thật mỏng manh trong không gian. Đó là những mùi máu lơ đãng toả ra ngoài của những kẻ có dòng máu hiếm. Và Sarah nhanh chóng tìm được con mồi đầu tiên của buổi huấn luyện.
Đó là một cô gái tóc vàng, được uốn thành từng lọn hoa lệ để xoã sau lưng. Khuôn mặt xinh đẹp được tôn lên bởi đôi mắt màu xám bạc gây nên một sự mâu thuẫn vô cùng kích thích thị giác. Thân hình nóng bỏng được che khuất bởi một chiếc váy ống màu cam nhạt gợi cảm cùng đôi chân thon dài không lúc nào không thu hút những gã đàn ông lượn lờ xung quanh. Cô ta lơ đãng đứng dựa vào lan can tầng một, tay cầm ly rượu, nheo mắt nhìn xuống cảnh cuồng hoan dưới đại sảnh. Mục tiêu tối nay của cô ta là anh chàng DJ bảnh trai đang hết mình trổ tài ở chính giữa sân khấu.
Sarah hài lòng quan sát con mồi mà mình đã chọn được. Vẻ ngoài không tồi của cô nàng này khiến cô nhắm mắt bỏ qua những thứ mà bình thường bản thân vẫn không mấy thích thú như sự phù phiếm và nổi loạn trong đôi mắt xám kia. Cô hơi chỉnh trang lại mái tóc của mình. Cầm lấy thêm một ly “Mộng ảo” màu tím giống như đúc loại rượu mà cô đang uống, chuẩn bị rời khỏi quầy bar và bắt đầu cuộc đi săn. Thế nhưng, vừa bước được hai bước, Sarah lại dừng lại. Giống như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô hơi nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Argmill vẫn đang thoải mái thưởng thức ly rượu trong tay.
“Anh trai, anh không sợ nuôi dưỡng ra một con quái vật có năng lực huỷ diệt thế giới này sao? Em là hậu duệ của những kẻ mà tổ tiên anh đã đuổi giết và tận diệt hàng mấy thế kỷ. Nếu như em tìm được Vua. Anh sẽ không cảm thấy sợ hãi sao, khi chính tay tạo ra một cỗ máy giết chóc nguy hiểm cho kẻ địch?”
“A!” Argmill hơi nhướn mày, thong thả kêu lên một tiếng rồi than thở, biểu cảm lại không có một chút ảo não cùng hối hận. “Làm sao bây giờ? Anh quên mất.”
“Vậy sao?” Nụ cười trên môi Sarah càng trở nên rực rỡ, cô tự tin quay người tiến về phía lầu một, nơi con mồi của cô đang nhàm chán một mình uống rượu. “Vậy bây giờ anh nhớ ra còn kịp đấy. Anh trai thân mến, điều quan trọng như thế, sao có thể quên?”
“Không có việc gì. Olius mới phải lo lắng đến điều đó. Anh sao? Không quan trọng. Cho dù anh không ưa gì ma cà rồng thuần chủng và Cain. Nhưng em là em, hắn là hắn, cho dù là đồng loại. Chỉ cần hắn có thể bò trở lại từ địa ngục. Hoàng hậu, kẻ xui xẻo đầu tiên trên thế giới này chính là em mới phải.”
Argmill cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Đôi mắt màu xám, trong khoảnh khắc, loé ra những tia điên cuồng nguy hiểm. Môi hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt.
“Sarah, đáng lẽ em nên cầu nguyện cho kẻ đó vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi nơi đó. Thật không khôn ngoan khi lấy Vua ra khiêu khích chúng ta. Vua sao? Nếu chưa thể giết chết vị Vua đời trước, Vua mới dù có xuất hiện cũng mãi mãi không có cơ hội ngồi lên ngai vàng, cô em gái bé bỏng của tôi, quá ngây thơ.”

“Giả kim thuật sư là những kẻ tâm thần có đầu óc.
Khi đối mặt với chúng tôi,
Hoặc thông minh hơn chúng tôi,
Hoặc hãy cam chịu là kẻ ngu ngốc,
Nếu không, mãi mãi bạn chỉ có thể sờ soạng tìm đường về trong mê cung do chính bản thân tạo ra.”
- Trích tự truyện của Mama L’moiselle, một giả kim thuật sư nổi tiếng, người đã từng biến một hoàng tử thành con quái thú chỉ với một bông hồng và tạo ra chiếc gương biết nói duy nhất trên Thế giới -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui