Tôi gọi, Edward Cullen.
Đây không phải là cái tên đã từng, nhưng chắc chắn là hiện tại và tương lai của tôi. Nó do một người đàn ông tên Carlisle Cullen, người đã đem tôi từ địa ngục trở về, đặt cho. Giống như một sự khởi đầu mới, trống rỗng như một tờ giấy đã hoen ố.
Tôi không phải một người bình thường.
Tôi là một con quỷ sống, một con ma cà rồng.
Thế nhưng, tôi lại yêu phải một con người.
Mọi thứ bắt đầu hệt như một cơn ác mộng. Và, kết thúc khi tôi phát hiện, bản thân vẫn chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng đó.
…
Tôi luôn biết rằng bản thân sẽ yêu phải một con người, một người con gái bình thường. Đó là một loại linh cảm hoang đường, mờ mịt và buồn cười nhưng tôi biết, điều đó sẽ trở thành sự thật. Mỗi khi đứng trước gương, nhìn thẳng vào vẻ ngoài của mình, tôi biết mình thấu hiểu bản thân đến mức nào. Tôi, thật sự chán ghét hắn. Vì thế, tôi chỉ có thể yêu một con người. Cho dù là do ai hay cái gì quyết định đi chăng nữa cũng không quan trọng. Ít ra, loại tình cảm dị hợm ấy khiến tôi cảm thấy khá là hài lòng.
Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu trở nên khác lạ khi người con gái ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi không dành cho nhau. Người con gái này không phải là người yêu mà tôi đang tìm kiếm. Không phải là cái kẻ xúi quẩy vô danh mà định mệnh đã dành sẵn cho kẻ khác loài như tôi đây. Càng tiếp xúc với em, suy nghĩ này lại càng trở nên rõ ràng hơn trong tôi. Nó luôn gào thét, như một gã say thô lỗ và tục tằng, khó chịu gây sự với mọi thứ mà gã gặp được trên đường. Có thứ gì đó bất chợt cảm thấy nguy hiểm và bắt đầu ra tay đánh trả. Quả thực vô cùng buồn cười!
Tôi ngồi bên cạnh em, cảm nhận mùi máu phổ thông thoang thoảng trong hương sữa tắm và dầu gội đầu nhàn nhạt chẳng mấy đặc biệt, trong tim bỗng chốc cảm thấy hơi nằng nặng và khó chịu. Tôi tự nhủ bản thân sẽ không hề có bất cứ tình cảm gì với một đứa con gái ngốc nghếch như em. Cuộc sống của em quá đơn điệu và tẻ nhạt đến mức, nó không thể gánh thêm bất cứ một thứ điên cuồng nào giống như những thứ điên cuồng đang xảy ra trong cuộc sống của tôi hiện tại.
Tôi không có ý định yêu em, thật sự!
Cho đến khi tôi gặp được người con gái mà định mệnh dành cho mình. Nhận ra cô ta lập tức, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một người con gái khá lạ lùng và đủ sức hấp dẫn. Cô ta không giống bất cứ một con người nào mà tôi đã gặp phải trước đây. Đối với một kẻ như tôi, cô ta quả thực là một câu đố tràn đầy bí ẩn. Và sự quyến rũ hoàn mỹ ấy khiến tôi, khác xa với tưởng tượng của bản thân mình, cảm thấy nao núng và khủng hoảng. Isabella Swan giống như một thứ thuốc phiện đậm đặc, nguy hiểm và mãnh liệt, giống như cái mùi thơm kinh khủng toả ra và phát tán trong không gian từ máu của cô ta. Nó khiến bất cứ con ma cà rồng nào cũng đều cảm thấy nghẹt thở và không nhịn được trở nên mê say. Một kẻ khác trong tôi hấp tấp thúc giục, là cô ta, chính là cô ta. Giống như một lỗi kẹt băng đảo vòng, cứ không ngừng mà lập đi lập lại một loại thanh điệu nhàm chán, xen lẫn với tiếng rè rè và kêu rít chói tai.
Đây là người con gái mà tôi phải yêu!
Và, người con gái mà tôi lựa chọn không phải là Isabella Swan. Chắc hẳn rồi.
Không phải bởi vì Isabella Swan xuất hiện quá muộn, mà là tôi không tìm thấy bất cứ lý do gì để “yêu” cô gái này một cách điên cuồng như “tôi” hẳn phải làm cả. Edward Cullen còn rất trẻ, nhưng cũng quá già nua để chơi trò chơi tình yêu giữa hoàng tử và công chúa, và mọi thứ ấu trĩ tương tự như thế. Vào cái thời mà bản thân còn sống, tôi đã từng nhìn thấy những hoàng tử, công chúa đích thực. Chẳng ai trong họ chọn lựa làm Romeo hay Juliet. Cũng có lẽ bởi vì số phận của phần đông bọn họ đều kết thúc trên giá treo cổ và trong nhà thờ chăng? Ai biết được. Đôi lúc tôi lại ngẫu nhiên suy nghĩ đến những điều cũ kỹ như vậy. Giống như luyến tiếc, lại giống như hoài niệm. Bởi vì thời gian trôi qua, bản thân tôi lại trở nên càng giống một con quái vật.
Có lẽ, căn bệnh ngu ngốc của em cũng có thể lây lan một cách dễ dàng. Tôi phát hiện, bản thân ngày càng giống em, là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa.
Đối với em, tôi cũng chẳng thể tìm được lý do gì khiến bản thân yêu em. Sarah là một người con gái mâu thuẫn và nhiều khuyết điểm. Thậm chí, có những tính cách nơi em khiến tôi cảm thấy muốn nổi điên rồi phá huỷ tất cả. Và rồi, điều khiến tôi trở nên thói quen không phải là yêu say đắm, mà là bao dung em. Một năm không phải là thời gian dài. Nhưng một năm, đối với cuộc đời ngắn ngủi của một con người cũng chiếm một ý nghĩa nhất định. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ kéo dài một năm ấy ra thành mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… cho đến khi em chỉ còn là một bộ xương trắng và tôi cam nguyện là một kẻ gác mộ trung thành.
Thế nhưng chúng tôi không có thời gian.
Sự xuất hiện của Bella giống như một ngòi nổ mạnh mẽ, thúc đẩy mọi nhanh hơn nữa đi về kết thúc. Thân thể Sarah càng ngày càng trở nên suy kiệt. Tôi có thể ngửi thấy mùi máu tươi đang thối rữa của em và những bộ phận khí quan trong cơ thể mảnh mai ấy đang chậm rãi đình chỉ. Thân xác em đang mục rữa, cũng giống như trái tim tôi. Chúng tôi không còn thời gian.
Trừ khi,…
Tôi biến đổi em.
Tôi biết tôi không thể làm thế. Nhà Cullen không thể chủ động phá vỡ giao ước của chúng tôi tại Forks. Quan trọng hơn, tôi biết em không mong muốn điều đó. Bản thân tôi cũng không nguyện ý.
Thế nhưng, khi tử thần đến gần, chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện, chờ đợi một kỳ tích sẽ xảy ra. Và đó là nguồn gốc của mọi cơn ác mộng: sự hèn nhát, yếu đuối và tuỳ hứng.
Forks không chờ đón những vị khách không mời. Thế nhưng bọn chúng đến, tạm dừng lại cuộc lữ hành, bỏ lại một trong số chúng và mang đi người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Mùi máu tươi thấm đẫm trong không gian của ngôi nhà quen thuộc. Giữa đống đổ nát, vỡ vụn, tôi thấy người con gái mình yêu tuyệt vọng cầu cứu mà không được đáp lại, trong khi bản thân mình đang bảo vệ một cô gái khác. Đừng hỏi tôi đó là thứ cảm giác như thế nào. Tôi đã chạy hơn một nửa đất nước, xuyên qua đại dương khi hừng đông vừa bừng sáng và chờ em giữa màn sương trĩu nặng tại một nghĩa trang, nơi tôi nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ đặt chân đến. Thứ duy nhất mà tôi có thể dựa vào chỉ là vài thông điệp đứt quãng lấy cắp từ trí nhớ của kẻ khác. Một hy vọng thực mỏng manh và mờ nhạt.
Chuông điện thoại khẽ rung lên. Người đàn ông nguy hiểm đứng đối diện tôi lúc này hơi nhướn mày. Gã là một kẻ vô cùng nham hiểm và khó chơi. Nhưng không thể phủ nhận, sự hiện diện của gã lúc này khiến tôi cảm thấy vững tin hơn. Thật cẩn thận tiếp điện thoại, tôi không dè chừng gã ta.
“Vâng?”
“Edward. Trở về đi. Mọi người cần anh.”
“Alice? Anh chưa thể. Em biết mà.”
“Anh trai. James đã chết. Chúng em tìm được hắn ở bìa rừng. Chết bởi trúng độc. Không thể tiếp tục như thế này được nữa. Victoria trốn thoát, ả sẽ còn trở về trả thù. Edward.”
“Cho anh ba ngày thời gian. Ba ngày sau, cho dù kết quả ra sao, anh sẽ trở về.”
“Anh…”
“Edward, nếu không tìm thấy con bé thì cậu cũng đừng trở về.”
“Rose?”
Trước khi tôi kịp nói gì, đầu bên kia điện thoại cũng đã cúp, chỉ để lại một tiếng tút dài trống rỗng. Tôi bất đắc dĩ cúi đầu. Chỉ còn ba ngày. Cuối cùng, tôi cũng không thể rũ bỏ tất cả chỉ vì em. Đó là gia đình tôi. Và cũng sẽ là của em khi bọn họ nguyện làm tất cả mọi thứ vì em.
Chặng đường trở về có vẻ không khó khăn như ban đầu. Chúng tôi trở về trong sự chào đón ấm áp của gia đình và sự bình thản của cuộc sống thường ngày. Nhưng tôi biết, có một số điều đã không thể trở lại như lúc ban đầu.
…
“Tôi ngửi thấy mùi máu. Con bé không sao chứ?”
“Esme, mẹ cũng ngửi thấy sao? Thật kỳ lạ. Con cũng ngửi thấy.”
Tôi xem như bản thân đã chưa hề vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện nho nhỏ của Esme và Alice. Bởi vì, hơn ai hết, tôi thật sự quen thuộc với mùi vị ấy, mùi vị cực nhạt bị che giấu bởi mùi dầu gội trên người em, mùi tanh lạnh lẽo của máu và mùi hủ bại của xác chết đã mục nát.
…
Sarah trở nên thích mặc màu đen. Em không thích đến trường, cho dù là vào những ngày trời đầy sương mù. Mỗi khi ra ngoài, em cũng chỉ đều mặc váy dài tay, cổ cao và kín đáo. Trên đầu đội mũ vành và che mạng giống như một goá phụ đã luống tuổi. Trên người luôn thoảng thoảng mùi hoa hồng, không quá nồng nặc nhưng cũng không hề tự nhiên. Đối với mọi người, em chỉ giải thích là bản thân đàng để tang cho người thân. Nhưng có lẽ, chỉ bản thân em mới hiểu, em đang để tang cho chính bản thân mình.
Em đang chờ tôi phát hiện. Hoặc giả, em mong ước tôi nhanh chóng phát hiện ra những điều bất thường đang diễn ra ở em, như một minh chứng cho tình yêu của tôi dành cho em. Em muốn biết tôi có thể quan tâm em đến mức độ như thế nào. Lúc này đây, một lần nữa tôi lại lựa chọn sự im lặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập nhịp nhàng đều đều, dù không mấy quen thuộc trong lồng ngực em; cảm nhận nhiệt độ ấm áp đến nóng bỏng trên thân thể em và nghe thấy dòng chảy âm ỉ của dòng máu đi khắp cơ thể; giống hệt như một con người thực sự. Tôi không biết em làm như thế nào, nhưng sự ích kỷ trong tôi tình nguyện tin tưởng em vẫn là một con người bình thường. Và rằng, bản thân tôi không phải là kẻ dẫn em lún sâu vào cơn ác mộng vô tận này.
Tôi cố gắng ở bên cạnh em tất cả thời gian, ban ngày khi mặt trời ló dạng và cả đêm khuya khi trăng lên, canh giữa trái tim đang mục rữa của bản thân.
Hôm nay, khi chúng tôi, em và nhóm nữ sinh lắm chuyện của trung học Forks, Jessica và Angela, tiêu tốn thời gian cho việc mua sắm tại Port Angeles, tôi biết đã đến lúc tôi và em nên tỉnh dậy. Tôi cố che chở em khỏi tầm nhìn của một con sói đến từ Quileute. Nhưng tôi biết hắn ta đã nghi ngờ, và mầm móng nghi ngờ ấy sẽ đâm chồi, lớn dần trong khi chúng tôi không hề hay biết.
Chúng tôi lướt qua nhau. Mùi hôi của những con sói khiến tôi cảm thấy buồn nôn và khó chịu kinh khủng. Trong thời gian này, bọn sói bỗng nhiên thức tỉnh một cách nhanh chóng. Số lượng của chúng nhiều lên và không khí trong cả thị trấn đều trở nên ngột ngạt. Bọn chúng đang săn lùng và cảnh giác một thứ gì đấy. Có lẽ chúng tôi biết là thứ gì. Nhưng tôi càng mong rằng mục tiêu của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Nếu không, tiếp theo, Forks sẽ phải đón chào những vị khách không mời vô cùng phiền toái và chán ghét.
…
“Sarah, em có đồng ý trở thành bạn nhảy của tôi trong buổi vũ hội cuối năm chứ?”
“Rất sẵn lòng.”