Khi tôi quay trở lại phòng, Phạm Hoàng Bách đã chỉnh tề áo sơ mi trắng quần vest đen sẵn sàng ra ngoài. Không thể phủ nhận anh ta cực kỳ hấp dẫn, đặc biệt trong dáng vẻ này, tôi có chút lúng túng khi giữa tôi và anh ta lúc này không còn sự thù hằn, chỉ còn lại đồng cảm khi bị ép vào cùng hoàn cảnh. Tôi là vợ anh ta đấy, tại sao trong lòng lại cảm thấy mình là con cóc ghẻ đang nhìn về con thiên nga trắng muốt là anh ta thế không biết? Khẽ cười mình một cái, tôi nhún vai, cố gắng giữ bình tĩnh dù cảm giác tủi thân từ đâu kéo đến, đưa tay đóng cửa phòng, nhẹ giọng cất tiếng hỏi anh ta:
– Anh lại đi à, xin lỗi vì tôi ở đây làm anh không ở yên được trong chính căn phòng của mình…
– Không cần xin lỗi, tôi vốn ghét ở đây.
Tôi há miệng, vô thức hỏi lại:
– Thế sao anh còn ở?
– Xưa nay ông nội lúc nào cũng thích con cháu tề tựu. Ông mất năm ngoái, ba nói mọi người cùng ở cho nhà cửa ấm cúng. Cũng không có việc gì quan trọng nên tôi ở. Bên ngoài phức tạp chẳng kém.
Tôi gật đầu, cảm thấy thoải mái đôi chút vì nguyên nhân anh ta thường xuyên bỏ đi không phải do tôi, hơn hết anh ta còn giải thích cho tôi được rõ. Ngôi nhà này tường bao kín mít, bảo vệ nghiêm ngặt, dù sao vẫn an toàn hơn ra ngoài khi những thành viên ở đây đều dễ là nạn nhân cho mấy bọn bắt cóc. Dù tôi chẳng thích ở chung nhiều người, lại còn đang làm dâu, có điều ở đây như ở cung điện chẳng phải động tay việc gì, xem ra còn hơn ở một mình với anh ta, dễ chừng hầu anh ta từ A đến Z.
– Tôi cũng đi chơi. Chủ nhật tôi đi gặp bạn, được không?
– Cô thích làm gì thì làm, giữ ý thức cho tôi, tối về đây ngủ là được. Đi đâu bảo Thành đưa đi.
Nhún vai cái nữa, tôi thở hắt một hơi. Tôi chỉ là kẻ vô hình trong mắt anh ta, đã biết thế rồi nhưng vẫn thấy hơi buồn buồn. Muốn là một người bạn của anh ta có lẽ cũng chẳng thể.
Thêm một đêm tôi nằm thao thức trên sofa, Phạm Hoàng Bách vẫn phải mười hai giờ mới trở về, lúc này người anh ta còn có một mùi hương lạ lẫm nồng nàn, có lẽ khi nãy anh ta ở cùng một hotgirl nào đó, nước hoa của nó thơm thì thơm nhưng mà mùi này khó chịu thật. Hay tại… lòng tôi khó chịu… Vẫn biết chỉ là danh nghĩa, tôi tự cho mình cái quyền gì mà khó chịu đây?
– Ắt xì!
Tôi vô thức hắt xì, cái mùi này khó chịu với tôi quá. Chẳng muốn Bách nghĩ tôi chưa ngủ, có điều xì cả nước mũi, tôi đành bước vào toilet rửa mặt. Bách vừa sắp đồ tắm, khi tôi bước ra đụng mặt anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, ngường ngượng tôi cúi mặt nói:
– Tắm đêm không tốt đâu, dễ đột tử đấy!
Tôi muốn nói điều này từ hôm đầu tiên ở đây rồi, có điều lúc ấy làm sao tôi có thể mở miệng.
– Tưởng thế cô càng mừng.
– Thì cũng mừng, nhưng lại mang tiếng sát chồng, sau khó lấy.
Tôi nói vớ vẩn cho qua chuyện, bước lại sofa.
– Sao chưa ngủ?
Tôi hơi giật mình, anh ta để lại một câu, cũng chẳng chờ tôi phản hồi, bước vào nhà tắm, một hồi tiếng nước xả vang lên. Mặc lên người bộ quần áo thể thao bước ra, Bách vò chiếc khăn bông trắng lên đầu lau mái tóc ngắn ngủi ướt rượt, tôi ti hí mắt nhìn rồi lập tức úp mặt vào tường.
– Từ sau tôi sẽ về sớm hơn. Thức khuya già nhanh, sau khó lấy chồng.
Tôi gật gật, Bách hẳn nhìn thấy được. Hiểu tôi bị ép buộc rồi có lẽ lương tâm của Bách đang dần lên tiếng, xem ra con người anh ta cũng không quá tệ. Bách bật máy sấy tóc một lúc. Sau tiếng tắt điện, không gian chìm vào ánh sáng đèn ngủ cam mờ, anh ta trở về giường.
– Hôm trước, xin lỗi.
Tôi hơi ngạc nhiên, Bách cất lời xin lỗi tôi? Ý anh ta là cái đêm anh ta điên khùng ép tôi làm “việc đó” cho anh ta đó hả?
– Tôi không nghĩ gì đâu.
Tôi nhỏ giọng đáp lại. Anh ta không nói thì thôi, tự nhiên nhắc lại làm tôi nóng cả người. Cảm giác nói gì cũng là thừa thãi, tôi im lặng. Phạm Hoàng Bách cũng im lặng. Bất chợt, cảm thấy nợ anh ta một lời xin lỗi tôi lí nhí:
– Chiều hôm qua, tôi cũng muốn xin lỗi. Tôi nói quá lời với anh.
Tôi nghe có tiếng thở dài, một hồi tiếng Bách vang lên trong không gian tĩnh mịch:
– Không sao, đừng lặp lại là được.
Tôi nuốt nước bọt đồng tình, nhất định tôi sẽ không lặp lại. Một hồi tiếng thở đều vang lên, tôi cũng thả lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ bình yên mà đã lâu tôi không có được. Dù sao… ít nhất hiện tại tôi và Phạm Hoàng Bách cũng dần chấp nhận hoàn cảnh và có thể đối thoại được.
Tiếng chuông báo thức của tôi vang lên, hôm nay tôi bắt đầu công việc tại Kim Thành, thế nên cẩn thận đặt chuông báo. Phạm Hoàng Bách đã dậy từ lúc nào, không còn trong phòng. Giờ mới sáu giờ, anh ta dậy sớm thật, khả năng đang trong phòng gym. Tôi đánh răng rửa mặt, vô thức chờ anh ta quay trở lại. Vợ chồng thì nên chờ nhau cùng xuống nhà ăn sáng phải không?