Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Còn chưa ăn nổi bữa cơm đã bỏ đi, tâm trạng trong người cũng không tốt, nhất định lúc này không ăn ngay được. Tôi ngài ngại nói với Phạm Hoàng Bách:

– Chốc muộn thì xuống ăn sau vậy, không ăn đêm đói lại đau bụng ý.

Bách cau mày, nhàn nhạt đáp:

– Đi ăn đi.

Không khỏi ngạc nhiên tôi há miệng nhìn người trước mặt. Tôi và anh ta… hai người đi ăn tối với nhau sao? Thế này… lại gần gũi quá, cứ không quen… cả cảm giác tự ti khiến tôi không tự nhiên nhận lời liền xua tay.

– Anh không cần lo cho tôi đâu, hay anh cứ đi đâu đi cho khuây khỏa, giờ tôi về phòng, chốc muộn tôi xuống bếp làm bát cơm sau.

Lúc nào tôi cũng nhận thức được tôi là ai, tôi đứng ở đâu cũng như khoảng cách quá lớn giữa tôi và người đàn ông này, tự dặn mình đừng nên mơ mộng gì với anh ta. Người như Bách… bề ngoài quá lý tưởng, chỉ là con người anh ta thế nào… tôi còn chưa rõ, cũng tự nhắc nhở mình đừng trèo cao ngã đau làm gì.

Không chờ câu trả lời của Bách tôi lập tức quay đi. Có điều, phía sau tôi… Bách bước theo. Tim đập thình thịch tôi không quay lại, lên đến tầng ba phòng tôi và Bách, mở cửa vào trước tôi để anh ta bước vào sau. Lúc này tôi mới ngài ngại hỏi:

– Anh không đi à?

– Còn lấy chìa khóa với thay cái quần dài.

Tôi gật đầu hiểu chuyện bước lại sofa. Với lấy chìa khóa trên bàn, Bách hất nhẹ hàm nhìn về tôi:

– Thay đồ đi, chở đi ăn.

Vẫn kiên quyết mời lần hai sao? Ngẫm nghĩ vài giây, cảm thấy có thành ý trong lời nói tôi lúng túng gật đầu:

– Vâng… vậy anh chờ một chút.

Mang chiếc váy hồng đuôi cá vào phòng tắm, tôi thay bộ đồ mặc nhà. Trời hè mặc thế này vừa mát vừa điệu đà, quá khứ bún đậu mắm tôm từ lúc nào dần lùi xa, cảm giác bản thân nhẹ nhàng như thiếu nữ mới chết. Hai má trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt long lanh trong gương đối diện tôi… nghĩ đến việc đi riêng với Bách tự nhiên tim lại đập nhanh hơn một nhịp. Thoa chút son đỏ lên môi, tôi mỉm cười bước ra.

Bách đã thay sang chiếc áo phông polo trắng có cổ cùng quần kaki nâu, một thân cao lớn rắn chắc, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc… Anh ta cứ thế này, con gái như tôi có thờ ơ đến mấy cũng phải nuốt trộm một ngụm nước bọt.

– Đi thôi!

Bách giục, tôi gật đầu bước sau anh ta, đóng lại cửa. Cảm giác này… gần gũi quá. Mới hôm nào Bách còn xem tôi như kẻ thù, vậy mà giờ đã thành hai người bạn… nói không vui chắc chắn là nói dối. Sống cùng nhau mà cứ ghét nhau thì hơn là sống trong địa ngục, nhưng nếu có thể là bạn thì cũng không phải không tốt… Gọi Bách một tiếng “anh” có lẽ cũng không phải là không thể. Ừm… tôi và anh như hai người bạn sống chung phòng. Chỉ chờ một ngày, sẽ giải phóng cho nhau, như chưa từng quen biết.

Xuống đến sân đúng lúc xe hơi của bố chồng tôi phóng vào. Bà Thanh đẩy cửa bước ra, nhìn vợ chồng con trai út chuẩn bị ra ngoài, có vẻ không vui bà cau mày hỏi:

– Tối rồi hai đứa còn đi đâu thế?

– Chúng con đi ăn bên ngoài.

Bách nhàn nhạt trả lời. Ông Nam bước sau vợ, vui vẻ cười hà hà tán thành:

– Đúng rồi, trăng thanh gió mát thế này, có đôi có cặp là phải triển con ạ! Về muộn muộn tí cũng được, tăng hai tăng ba cho đã!

Sống cùng ông Nam một thời gian, tôi cảm thấy khá thích ông ấy, ông thoải mái vui vẻ lại thương Bách nên cũng quý tôi, xem như tôi may mắn có ông bố chồng như vậy. Chỉ là… tôi không rõ mối quan hệ giữa ông và mẹ Bách thế nào, có điều hỏi thì chẳng biết hỏi ai, cũng không dám mở miệng hỏi.

Bách không trả lời ông Nam, hướng mắt nhìn ông ấy cùng bà Thanh bước vào nhà. Chưa kịp mở cửa xe, bất chợt điện thoại của anh reo vang. Tôi cũng không vội mở cửa xe bên ghế phụ, chờ Bách rút điện thoại nói chuyện. Đứng ở nơi thoáng đãng thoang thoảng hương thơm hoa hồng thế này đương nhiên thích hơn chui vào xe rồi. Vô thức tai tôi dỏng lên nghe.

– Alo!

Bách nhíu mày, ngay sau đó anh lập tức nói, vẻ căng thẳng hiện rõ trên nét mặt:

– Anh đến ngay bây giờ, đừng khóc, ngoan.

Tim tôi chợt khựng lại. Bách vừa nói gì vậy nhỉ? Âm giọng của anh vừa cất lên lần đầu tiên tôi nghe đến, dịu dàng lắm… vừa cưng chiều lại vừa lo lắng. Tôi có thể hỏi… có chuyện gì được không? Tôi có tư cách gì để hỏi anh đây?

Có chút áy náy Bách quay sang tôi nói:

– Xin lỗi, tôi có việc phải đi bây giờ, lúc khác sẽ mời cô bù.

Tôi vội xua tay gượng cười đáp:

– Không… không vấn đề gì đâu ạ, anh cứ đi đi.

Đôi mắt đanh lại Bách gật đầu. Lùi chân về hiên nhà tôi đứng lặng nhìn anh đánh xe ra khỏi cổng, trong lòng tự nhiên lại dâng lên chút gì thất vọng. Cứ nghĩ sẽ cùng anh ăn tối ở đâu đó, có thể gần gũi hơn một chút, cuộc sống cũng theo đó nhẹ nhàng hơn. Dù gì cũng là lần đầu tiên đi riêng với anh, vậy mà… người kia là ai? Là ai mà khiến anh lo như vậy, là ai mà anh sẵn sàng hủy cả kế hoạch để đến với họ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui