Đóng lại cửa nhà sàn nhỏ, tôi bước về phía các nhà sàn tập thể, định rủ Khánh đi dạo cùng tôi. Nếu không gặp được con bé tôi sẽ đi một mình, không quan trọng nên không gọi điện trước cho Khánh. Cũng không xa lắm, tôi rảo bước qua khu vực nhà vệ sinh cùng nhà tắm hiện đại sạch sẽ dành cho những người ở nhà sàn tập thể.
Xạch!
Tán lá bên đường xòe ra móc lấy lưng áo phông làm tôi loạng choạng, nghiêng ngả vội bám vào vách đá. Địa hình không được bằng phẳng đi lại có phần khó khăn, tôi đang bước lên mấy bậc thang nên cũng tốn sức một chút. Bẩn mất tay rồi, tôi hơi bực quay lại nhà vệ sinh để rửa tay. Chưa kịp vặn vòi nước, phía nhà vệ sinh nam có tiếng người nói:
– Thằng Bách ngấm rồi đêm nay tha hồ mà sướng! Rượu này ngấm từ từ chứ không hùng hục ngay như trúng xuân dược đâu, sướng rồi trách được ai?
Tôi sững sờ, toàn thân bất giác đông cứng liền dỏng tai nghe xem bọn họ nói tiếp những gì. Nhà vệ sinh ở đây cách âm kém quá, tôi nghe rõ mồn một những gì bên toilet nam vọng đến.
– Sếp mình nói vợ chồng nó chỉ giả vờ che mắt thiên hạ thôi, thế nên cho thành thật luôn đỡ phải thắc mắc.
– Con vợ hờ của nó nhìn ngon thế nhở, thế đ.ếch nào nó chịu được lâu thế, có khi đ.ếch phải đàn ông rồi!
– Nó no xôi chán chè bên ngoài rồi chứ còn gì nữa!
Tôi cay đắng trước những lời từ miệng hai người đàn ông xa lạ mà tôi không thể biết được ai với ai, chỉ biết bọn họ là nhân viên ban trưa chúc rượu Bách. Vừa giải quyết nỗi buồn vừa vui miệng nói, hai kẻ đó tưởng như chẳng ai nghe được. Bọn họ nhắc đến “sếp mình”, chứng tỏ có kẻ chủ mưu sai họ chuốc loại rượu đặc biệt này cho Bách, gã lại còn biết cô và Bách chỉ giả vờ. Mục tiêu của gã “sếp” là để Bách và cô chính thức là vợ chồng, để làm gì?
– Loại rượu này uống rồi không xả ra là không xong đâu, sướng trước khổ sau cũng được đấy… há há há!
Tôi nghiến răng kèn kẹt, điên tiết không giữ nổi bình tĩnh liền hùng hổ bước sang bên toilet nam. Bọn họ thấy tôi giật mình như phải bỏng, mặt mũi đỏ lựng lên lập tức kéo khóa quần, vội quá còn bị kẹt khiến họ nhăn nhó xuýt xoa, tiếng chửi thề vang lên. Nhìn toàn trí thức đeo kính mà sao mất dậy thế không biết?
– Hai anh vừa nói cái gì, hai anh cho chồng tôi uống loại rượu khỉ gió gì thế hả?
– Cô nói gì, tôi không hiểu. Mà cô đang vào nhà vệ sinh nam đấy, ra ngoài!
– Những gì các anh vừa nói tôi ghi âm hết rồi, muốn tôi báo công an không hả?
Tôi dọa một câu, bọn họ sợ xanh mặt liền nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Tôi quát lên:
– Kẻ nào sai hai anh làm cái trò này hả? Khai ra không tôi báo công an bắt hết cả lũ đấy!
Một gã có vẻ khôn lanh hơn liền quát lại tôi:
– Này cô, bằng chứng đâu mà cô nói chúng tôi hại cô? Rượu đó tốt cho sinh lý đàn ông chứ làm sao? Vợ chồng chả thích yêu nhau quá mà lại còn sợ thứ đó à? Cô không thấy người ta đầy ra à, sai chỗ nào? Hay vợ chồng cô giả vờ nên mới sợ?
Tôi cứng họng không thể đối đáp lại được. Bọn họ nói không sai, có điều… làm sao tôi có thể nằm ngủ bên Bách bị trúng rượu của bọn họ được, mà không ngủ cùng lại trốn ra ngoài thì còn bị xì xào nhiều hơn. Suy nghĩ vài giây, tôi đanh mặt nói:
– Thôi được rồi, coi như các người không cố ý hại chúng tôi, nhưng tôi vẫn kiện được các người tội cho chồng tôi uống thứ không lành mạnh ngoài ý thức của chồng tôi đấy!
Hai gã cười khẩy nhìn tôi nói:
– Cô thích thì đi mà kiện!
Điên thật đấy, có lẽ thứ rượu kia không có bằng chứng rõ rệt để kiện bọn họ, nếu không phải ý đồ hãm hại thì đúng là bọn họ chẳng sợ gì cả. Tôi ấm ức nhìn bọn chúng bỏ đi, chỉ biết bọn chúng có kẻ sai khiến làm việc này mà không thể bắt chúng nói ra là ai. Kẻ nào… có lợi trong chuyện này chứ, suy nghĩ nhanh cũng có thể đoán ra là… Phạm Hoàng Lâm, dù chẳng có bằng chứng gì nhưng dễ dàng đoán được. Tôi thở hắt một hơi, bước trở lại nhà vệ sinh nữ rửa tay rửa mặt, chẳng còn tâm trạng đi dạo nữa quyết định bước trở lại nhà sàn riêng của tôi và Bách.
Từ xa tôi thấy Thủy Tiên đang trên đường tới nhà sàn nhỏ, nghĩ về món rượu kích thích mà Bách đang tiêu hóa tôi chợt cứng người liền bước nhanh đến ngăn chặn cô ta.
– Cô kia, cô đi đâu?
– Tôi có việc cần gặp anh Bách.
– Sao cô biết anh ấy ở đây hả?
Khu vực này nhiều nhà sàn nhỏ cho thuê nhưng cô ta tìm đến đúng nơi. Cô ta không thèm trả lời. Tôi đoán cô ta hỏi ban quản lý, lạnh giọng tôi nói:
– Anh Bách đang ngủ, cô về đi, bao giờ anh ấy dậy sẽ gặp cô sau.
Thủy Tiên bực bội nhìn tôi chăm chăm, sau đó cô ta quay phắt người bỏ đi. Dễ chừng cô ta quan sát thấy tôi ra ngoài trước nên mới định mon men vào gặp Bách, không ngờ tôi lại về kịp thế này. Còn Bách, giờ anh trúng loại rượu quỷ quái kia mất kiểm soát rồi thật đúng là quả bom nổ chậm, tôi phải nghĩ cách để giải rượu cho anh mới được!