Bách không nói thêm gì nữa, tôi ậm ừ gật đầu, nhìn trên giá treo chọn cho anh một chiếc cà vạt phù hợp bước lại ướm lên áo anh. Có điều, cách thắt cà vạt thế nào… tôi lại không nhớ… cứ lúng ta lúng túng thắt loạn lên. Bàn tay lớn nắm lấy tay tôi, giữ chặt như trêu ghẹo làm hai má tôi ửng hồng. Điệu cười ẩn hiện trên khuôn mặt, đôi mắt Bách xoáy sâu vào mắt tôi không chớp. Chịu không nổi tôi vội cúi mặt rút nhanh tay lại.
– Giờ tôi mới hiểu…
Bách khẽ nói, âm giọng đầy vẻ thỏa mãn. Tôi lúng túng thắc mắc:
– Anh… hiểu gì?
– Thái độ của cô… Rõ thật là… bó tay!
Bách phì cười kết luận một câu, hài lòng bẹo má tôi thêm cái nữa, không chậm trễ tự thắt cà vạt, khoác nhanh áo vest rời khỏi phòng, còn không quên dặn dò:
– Cứ ngủ thêm đi, chốc hãy xuống nhà ăn sáng. Tôi đi đây!
Bách không ăn sáng ở nhà, có lẽ vì anh ngại đụng mặt mấy người mang tiếng là người nhà mà chẳng ra làm sao cả. Tôi gật đầu bước trở lại giường, nhớ ra cần mua một chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc liền lên mạng tìm kiếm. Chọn mua một chiếc smartphone tầm trung của Kim Thành mới được. Tôi cũng còn cần phải đi làm lại sim điện thoại, hôm trước rơi mất điện thoại giờ bí bách thật đấy, trưa hôm qua còn phải mượn điện thoại Thành gọi về cho mẹ tôi nữa, ngại thật.
Không nghĩ nhiều tôi xuống bếp ăn nhanh bữa sáng, tình cờ chạm mặt Lan nhưng tôi mặc kệ chị ta, ăn nhanh cho xong rồi gõ cửa phòng Thành, nhờ anh ta đưa tôi đi mua điện thoại cùng sim mới.
Sau bữa trưa trên phòng, tôi thơ thẩn lướt mạng, bất ngờ tôi nghe có tiếng chuông điện thoại, nhìn dãy số lạ tôi nhíu mày gạt nút nghe:
– Cô Kiều Anh có phải không?
Âm giọng phụ nữ trẻ xa lạ vang lên, tôi ngỡ ngàng không biết ai ở đầu bên kia liền hỏi lại:
– Xin hỏi ai đang gọi tôi vậy?
– Tôi là Minh Hằng, người có hôn ước với anh Bách từ trước khi anh ấy quen cô. Chúng ta gặp nhau có được không?
Âm thanh từ chị ta không chứa đựng thiện cảm. Tôi sững lại, không thể ngờ “bạn gái cũ” của anh lại gọi điện cho tôi. Chị ta… muốn gặp tôi là có mục đích gì đây? Cảm giác không lành nhưng tôi vẫn hít một hơi trả lời:
– Vâng… chị muốn chúng ta gặp nhau ở đâu?
– Quán cà phê Thanh Thanh, 36 phố M, được chứ? Tôi có thứ muốn cho cô xem.
Quán cà phê này rất gần biệt thự của gia đình họ Phạm, chỉ cần đi bộ vài bước chân, cũng có nghĩa là… chị ta theo dõi và biết tôi đang ở nhà. Tôi phải hiểu thế nào đây? Tại sao… chị ta lại làm việc này? Chị ta muốn cho tôi xem thứ gì? Có phải là… liên quan đến Bách không? Trái tim vô thức đập thình thình trong lồng ngực, tôi bặm môi chấp nhận:
– Vâng, chị chờ một lát, tôi sẽ đến đó bây giờ.
Tôi báo cho Thành đi phía sau tôi đề phòng bất trắc, anh ta gật đầu bước cách tôi một khoảng. Tôi cuốc bộ chưa đến ba mươi mét đã thấy quán cà phê Thanh Thanh, vào quán nhìn quanh một hồi, người ngồi trong góc liền giơ tay ra hiệu.
Minh Hằng năm nay hai tám thì phải, nhờ tiền bạc chẳng thiếu, nhờ vẻ liễu yếu đào tơ mà nhìn chị ta có vẻ trẻ hơn tuổi, gương mặt khá xinh đẹp được trang điểm tinh tế.
– Chị là… Minh Hằng?
Tôi e dè lên tiếng hỏi, Hằng đanh mặt gật đầu trả lời:
– Phải, cô ngồi xuống đi, cô uống gì nhỉ?
– À… em uống nước cam chị ạ.
Hằng nhìn về phục vụ, vẫy tay nói:
– Cho chị một cốc nước cam!
Lúc này chị ta mới mỉm cười, nụ cười sắc lạnh làm tôi khẽ run lên. Chị ta và Bách… có phải có thời kỳ ỡm ờ như mẹ chồng tôi nói không? Chẳng để tôi thắc mắc lâu hơn, chị ta nhàn nhạt thừa nhận:
– Nói thật với em, chị và anh Bách từng có thời gian yêu nhau, em cứ xem chị như người yêu cũ của anh ấy là được. Chị nói vậy với em bởi vì… chị vẫn còn yêu anh ấy, cũng như vẫn còn chờ đợi anh ấy!
Tôi thật không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này thế nào trước con người… nói thế nào nhỉ, cô gái trơ trẽn này. Chị ta có thể thẳng thắn nói mình là người yêu cũ với vợ của người yêu cũ sao? Có thể nào vô duyên đến độ đó được? Nhưng… chị ta cũng thẳng thắn nói chị ta vẫn còn yêu Bách, vẫn còn chờ đợi anh, cũng có nghĩa, chị ta muốn hành động để cướp lại anh rồi!
Tôi cau mặt, tỏ thái độ bực bội gắt lên:
– Tôi không hiểu chị nói vậy là có ý gì? Tôi cho chị biết vợ chồng chúng tôi đang rất hạnh phúc, tốt nhất là chị đừng nên xen vào nếu không muốn tôi cho chị một trận!
Tôi hăm dọa, thể hiện rõ thái độ ghê gớm của một bà vợ muốn giữ chồng, không ngờ chị ta cười nhạt, đưa ra trước mặt tôi chiếc điện thoại đắt giá của chị ta. Tôi sững sờ, toàn thân lạnh toát nhìn vào màn hình, cơ thể run lên, đôi môi mấp máy không thể nói được bất cứ lời nào trước những gì vừa nhìn thấy.