Tôi giải thích cho Bách hiểu, thực ra lâu nay tôi cũng chẳng quan tâm cho đến khi xác định lấy Đạt, bởi tôi thích có con nên mong sớm có thai, nào ngờ mọi chuyện lại ra như vậy. Nhưng… được là người đàn bà của Bách, được trao lần đầu tiên của mình cho anh… thực lòng tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Cánh cửa căn hộ đóng lại sau lưng, Bách mím môi cười bế bổng tôi lên tay tiến lại phòng ngủ. Chắc hẳn có người đếm ngược từng phút để được “ăn thịt”, tôi chẳng thể ngăn cản dù vẫn còn hơi rát, chỉ khẽ nói:
– Chờ chút, em muốn tắm lại, nóng bức thế này, ra ngoài một chút là toát mồ hôi rồi, không nói ban nãy nhà Chi lại không bật điều hòa.
– Cùng tắm đi.
Tôi ừm khẽ trong cổ họng, Bách bế tôi vào phòng tắm lớn trong phòng ngủ, đặt tôi xuống bồn tắm trong đó. Anh tìm hiểu cách hoạt động của bồn tắm, lần đầu tiên sử dụng nên còn hơi lạ. Vừa nhấn nút, bỗng nhiên nước phun ra rất nhanh, chiếc váy trắng tôi đang mặc bị nước tạt vào lập tức ướt một mảng lớn. Bách không rời mắt khỏi tôi, một bước trèo vào bồn tắm, cùng tôi chìm vào đam mê cháy bỏng không lối thoát.
Sau cơn mê tình mãnh liệt Bách bế tôi về giường. Mệt mỏi cùng thỏa mãn tôi lim dim đôi mắt, miệng nở nụ cười ngơ ngẩn, để mặc anh gạt lọn tóc ướt rượt lộ ra vầng trán dô bướng bỉnh, khẽ nói:
– Ngày mai… em đi làm trở lại nhé, ở nhà mãi chán chết!
Tôi nhẹ giọng thuyết phục, Bách hướng mắt nhìn khi tôi ngẩng lên đối diện với anh.
– Ừ, nhưng không phải làm ở phòng Văn thư nữa.
– Vậy… em làm ở đâu hả anh?
– Làm ở tầng hai mươi.
Tầng hai mươi… chẳng phải là nơi làm việc của Bách sao? Ý anh là… tôi thay thế Thủy Tiên làm thư ký cho anh?
– Vâng… nhưng ngoại ngữ của em… không được tốt, sợ làm thư ký cho anh hơi đuối.
– Ai cần em làm thư ký, việc của em là đứng cùng vị trí với anh. Anh muốn em học về kinh doanh một cách nghiêm túc. Em có muốn vậy không?
Tôi ngỡ ngàng trước suy nghĩ của Bách. Anh muốn tôi vươn lên, không muốn tôi đì đẹt học hành chẳng đến đâu, sự nghiệp chẳng có gì, lúc nào cũng tự ti chẳng bằng ai. Anh không thiếu điều kiện để hỗ trợ tôi, điều quý nhất ở đây chính là… anh ủng hộ tôi phát triển, tiến bước vươn lên để tự tin đứng bên anh. Tôi xúc động gật gật đầu, ôm siết anh trong vòng tay nhỏ của mình, dụi dụi vào ngực anh, không nhìn được nụ cười ẩn hiện khoe đôi má lúm duyên ơi là duyên của anh.
Lâu nay máu kinh doanh luôn chảy trong huyết quản, tôi lựa chọn bán bún đậu mắm tôm và trực tiếp làm vì điều kiện kinh tế phù hợp, lúc này… được Bách ủng hộ tôi học tập nghiêm túc, được sánh vai bên anh tôi còn có thể từ chối sao? Công việc văn thư lúc nào cũng khiến tôi bứt rứt chán nản, đó chắc chắn không phải là đam mê của tôi. Hơn nữa, làm vợ Bách, muốn tự tin sánh vai anh, muốn vươn lên thực sự chính là động lực lớn nhất để tôi cố gắng học tập.
– Nhưng đừng quên nhiệm vụ chính… là sinh cho anh một nhóc tì đấy!
– Anh này… để em học cho xong đã chứ!
– Việc nào ra việc đấy! Bao giờ có em bé thì tạm ngừng, hiểu chưa?
– Em biết rồi chồng.
Bách lật tôi lại, cúi xuống hôn lên trán lên môi tôi, bàn tay không chịu yên lần xuống dưới. Tôi nhắm tịt mắt lắc đầu nguầy nguậy, dù sao, tối nay thế là đủ lắm rồi. Bách cười, chấp nhận ôm ngang người cùng tôi nằm tận hưởng cảm giác thân mật sau những phút giây yêu thương nồng nàn. Tôi cũng thích có con chẳng kém gì Bách, em bé nào trên thế giới này tôi cũng yêu thích, nói gì đến đứa bé đáng yêu là con của anh, cũng là con của tôi, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn cắn cho nó một phát vào cái má bánh bao rồi.
Sáng hôm sau, tôi cùng Bách đến tổng công ty. Anh để tôi ngồi làm việc bên cạnh anh, trực tiếp hướng dẫn tôi nhiều điều.
– Tuần tới anh sẽ thuê chuyên gia đến giảng dạy cho em, cũng cần phải thực hành rất nhiều em hiểu không?
– Vâng… em muốn thử kinh doanh nhà hàng, đó cũng là đam mê của em anh ạ.
– Ừ… cứ làm những gì em muốn, gọi vốn từ anh nếu em có thể.
Bách tủm tỉm thơm lên má tôi, đúng lúc có tiếng gõ cửa bên ngoài. Chấn chỉnh lại tác phong, Bách lạnh nhạt nói:
– Mời vào!
Người bước vào chẳng ai khác là Thủy Tiên. Cái mặt cô ta tím đen tím đỏ trước sự thân mật của vợ chồng tôi. Bước đến trước mặt hai chúng tôi, cô ta đặt lên bàn một tờ giấy.
– Anh Bách, em gửi anh đơn xin nghỉ việc.
Cô ta lạnh lùng trình bày. Tôi bực bội quắc mắt nhìn cô ta nói:
– Tổng công ty đang lúc bận rộn, cô lại xin nghỉ ngang, không có chuyện đó được!
– Chị… chị lấy cớ đau chân, dồn hết việc lên đầu tôi, chị xem lại bản thân mình đi!
– Tôi cho phép vợ tôi nghỉ, chẳng cần phải xem xét gì hết!
Bách đanh giọng. Thủy Tiên chẳng thể nào cãi được, hơn nữa đến lúc này cô ta đã hiểu chẳng thể nào xen vào vợ chồng tôi, ở lại Kim Thành càng thêm ấm ức, thế nên mới muốn chuồn êm. Cho cô ta một lối thoát cũng là giải thoát cho tôi khỏi quả bom đáng ghét này, tôi gật đầu nói:
– Anh Bách, em nghĩ người muốn đi có giữ cũng chỉ thêm rối việc, tốt nhất là chúng ta không cần một nhân viên vô trách nhiệm bỏ tổng công ty trong lúc cần người thế này.
Bách gật đầu, ký roẹt vào tờ đơn, còn nói thêm một câu khiến Thủy Tiên muốn nổ đom đóm mắt:
– Cô nên cảm ơn vợ tôi đồng ý cho cô ra đi lúc này. Hi vọng ở nơi làm việc mới cô không vô trách nhiệm như ở đây.
Giật lấy tờ đơn Thủy Tiên ngúng nguẩy bỏ đi, có lẽ tôi và Bách sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại cô ta nữa. Xinh đẹp giỏi giang nhưng tử tế không muốn lại muốn làm trà xanh, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy khinh bỉ. Cô ta đi rồi, tôi lừ mắt nhìn Bách, nhớ lại những gì anh đối xử với cô ta lúc trước, trong lòng không khỏi bực bội nói:
– Anh tiếc lắm đấy nhở?
– Tiếc gì?
– Thì thư ký xinh đẹp non tơ chân dài đến nách, lại còn tài giỏi chẳng ai bằng.
Bách phì cười, kéo tôi vào lòng, tôi vùng vẫy không chịu, cảm giác chua loét trong họng.
– Tại cô ta như vậy nên mới nhận, vì công việc thôi, anh với cô ta chẳng có gì cả.
– Ai mà tin được, lúc nào cũng gắn bó như hình với bóng.
– Cô ta đi theo anh vì công việc chứ anh có làm gì đâu. Nghĩ xem, anh mà thích cô ta thì em có cơ hội không hả?
Bách nói vậy cũng đúng, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy giận dỗi, lại còn có ý nói tôi không bằng cô ta, dù đúng là thế thật nhưng anh có thể không thẳng thắn thế không?
– Đáng ghét! Chê em chứ gì? – Tôi bĩu môi hậm hực, vùng khỏi người Bách.
– Không phải chê mà là sự thật. Nhưng dù… có xấu xí ghê gớm hôi như mắm tôm, chỉ cần là em thì… vẫn yêu.
Đúng là kiểu vừa đấm vừa xoa, nhưng chân thật thế này… có thể nào lòng tôi không mềm như bún được?
Đáy mắt không giấu ý cười, Bách lại kéo tôi vào lòng, cúi xuống hôn lên trán tôi. Chẳng thể giận anh thêm, tôi ngước mắt đối diện đôi mắt nồng nàn, cùng anh chìm đắm vào một nụ hôn mê mải. Đang giờ làm việc, cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến tổng công ty mất, nhưng mà… ít nhất lúc này… kệ đi! Ừm… còn thư ký sau này của Bách, chắc chắn phải là một anh chàng đáng tin cậy do chính tôi tuyển chọn!
Buổi lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập và phát triển tổng công ty Kim Thành diễn ra long trọng. Tôi sánh vai bên Bách với tư cách tổng giám đốc và phu nhân đương nhiệm, ngập trong những lời chúc tụng. Bách chẳng cần phải diễn cũng luôn dành cho tôi những ánh nhìn tình tứ, những cử chỉ âu yếm gần gũi mà một người vợ được yêu không thể nào không hạnh phúc cùng tự hào. Những ánh mắt ngưỡng mộ đan xen cả ánh nhìn hằn học ganh ghét, tôi chẳng có cách nào ngoài bình thản đối diện. Được làm vợ Bách, được anh yêu thương, tôi có phải chiến đấu với hàng ngàn con sư tử ngoài kia cũng sẵn sàng.
Cuối tuần sau đó, buổi liên hoan ăn mừng chiến thắng muộn của cả đội ba diễn ra tại trang trại nhà họ Phạm ở khu vực núi đồi cách trung tâm thành phố ba mươi kilomet. Chân tôi đã có thể thoải mái chạy nhảy, cùng mọi người quay bê thui, sắp sửa đồ ăn, vui chơi đến tận tối trong ánh lửa bập bùng. Lúc nào cũng có Bách ở bên, cảm giác cuộc sống không thể nào ngọt ngào hơn thế. Tôi yêu anh mỗi lúc một nhiều, mỗi giây mỗi phút một đậm sâu, chẳng thể tưởng tượng một ngày phải rời xa anh, trái tim có thể vỡ vụn đến mức nào…