Lâm Vũ Thiên Hạ

P/s: nay chủ nhật nên dịch sớm ^^

- Đưa đây cho thiếp!

Cơ Nguyệt xòe bàn tay trắng như của sen của mình ra trước mặt hắn, Trần Vũ liền nhanh chóng đưa ngọc giản cho nàng.

Nàng búng nhẹ một ngón tay, tinh quang màu lam theo ngón tay nàng phóng vào bên trong ngọc giản, sau đó nàng mở bàn tay ra, bên trong liền xuất hiện một quyển trục mỏng, nó đang xoay tròn trên tay của nàng.

Hắn liếc mắt nhìn sơ quyển trục trên tay của nàng, nó chỉ có từng hai ba trang là cùng, xem ra khẩu quyết của công pháp cũng không dài lắm!

Đưa quyển trục cho tiểu phân thân, nàng ôn nhu, nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Công pháp bên trong đã được thiếp chép ra, chàng có thể dựa theo nó mà làm, nếu có gì khó khăn nói thiếp, thiếp sẽ giúp cho.

- Được, ta đi tu luyện trước, nàng đợi tin vui của ta!

Hắn cũng không chần chừ, muốn nhanh chóng đột phá Luyện Khí sơ kỳ nhanh nhất có thể, đây chính là điều mà hắn đang cần hiện giờ.

Tùy tiện lựa một căn phòng trống, vào trong hắn ngồi xuống giường lấy quyển trục chứa công pháp ra xem xét.


“Hỏa Nguyên Quyết, lấy hỏa nhập vi,...”

Trần Vũ ngồi nghiêng cứu công pháp, nghiềm ngẫm hồi lâu cộng với kinh nghiệm lần trước hắn bắt đầu ngồi xuống câu thông cùng thiên địa linh khí.

Thời gian không ngừng trôi qua nhanh chóng, hai canh giờ sau, có một cảm giác kỳ diệu cùng linh khí hiện lên, sau đó nhanh chóng tiêu tán, trên người hắn cũng đã đổ đầy mồ hôi.

- Thật không dễ như ta tưởng tượng!

Lấy tay vuốt trán một cái, hắn ngã người nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút, nhưng nhanh chóng, cảm giác đói bụng truyền đến làm hắn cảm thấy khó chịu.

- Mới đây mà đã đói bụng rồi, phải tìm cái gì đó bỏ bụng mới được!

Lồm cồm ngồi dậy, hắn rời khỏi phòng thì vừa thấy Cơ Nguyệt đang đi tới nơi mình, thấy hắn đi ra, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu phân thân, chúng ta đi ăn thôi!

- Hừm, chúng ta đi đâu ăn?

Hắn hơi kinh ngạc một chút, đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn đi ăn, bình thường là hắn tự chế biến món ăn cho mình hoặc là ra tửu lâu ăn một bửa, từ đó đến giờ chưa bao giờ nàng gọi hắn đi ăn cả.

- Thiếp đã nấu mấy món khá ngon rồi, chàng ra ăn thử đi!

Cơ Nguyệt cười nói với hắn, một tay nắm lấy tay hắn kéo đi.

Nàng đã không cần ăn uống từ lâu rồi, đều là dựa vào thiên địa linh khí mà nuôi sống cơ thể, nhưng hắn thì khác, hiện tại đã thành phàm nhân, mà phàm nhân không ăn sẽ đói chết, nên nàng mới ra tay nấu vài món cho hắn.

- Hả, nàng biết nấu ăn sao? Ăn vào có chết không vậy?

Trần Vũ buộc miệng hỏi một câu, khi vừa hỏi xong hắn biết mình đã hỏi ngu rồi. Còn nàng khi nghe hắn khi dễ mình như vậy không khỏi lườm hắn sắc như dao cạo.

Cơ Nguyệt cười lạnh, nhìn hắn.

- Chê ta phải không?


- Ha ha, ta nào dám, nàng làm ta đều ăn hết, ăn hết, thật ah!

Còn cách nào khác, hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đi theo nàng đến hoa viên, trước đó chân thân Trần Vũ đã tới trước.

Phía trên chiếc bàn hình tròn bày đầy các món ăn cực kỳ bắt mắt, có bảy món xào, ba món canh, hai món khô, làm người khác nhìn vào chỉ muốn ăn liền, nhưng làm hắn thấy lạ toàn là những món làm từ rau củ quả, không có một chút thịt nào trên bàn.

Hắn cũng không gì lạ với những rau của quả này, đây đều là do hắn mua đem vào đây trồng để ăn hằng ngày.

Nhưng hắn mặc kệ, có cái để ăn còn hơn là ăn lương khô, khô khan như vậy rất khó nuốt trôi.

Trần Vũ thấy phân thân của mình có vẻ chần chừ, hắn liền cười lớn đi lại vỗ vai phân thân mình, cười lớn, nói:

- Ha ha, ngươi nhanh lên đây ăn đi, ngon lắm đấy, nếu không đừng trách ta ăn hết phần ngươi!

Trần Vũ lúc đầu đi tới cũng như phân thân của mình, cũng lo sợ nàng làm khó ăn, nhưng lúc nàng đi gọi phân thân hắn đã nếm thử, rất ngon, hơn nữa mùi vị rất đặc biệt.

- Thật là ăn được?

Phân thân cũng ngờ ngợ tin, nàng là tiểu thư trên Linh Giới làm gì biết nấu ăn, đây không đùa chứ!

Trần Vũ cũng lười trả lời, liền ngồi vào bàn, gắp từng món bỏ vào chén ăn, lúc đầu phân thân ăn thử một miếng liền thấy ngon quá liền tranh nhau với chân thân của mình.

Hắn không ngờ được tay nghề vợ mình lại cao như vậy, chí ít không thua mẫu thân mình chút nào, mà rau của quả này lại ăn rất ngon, bên trong chứa đầy linh khí thiên địa, ăn vào làm người ta vô cùng dễ chịu.


- Này, ta đang bị bệnh, ngươi phải nhường ta chứ...

- Nhường cái đầu ngươi, ta cần ăn để tu luyện, ngươi tối ngày ngồi không ăn nhiều làm gì...

Chân thân cùng phân thân cãi nhau quyết liệt, cả hai chiến đấu kịch liệt trên bàn ăn, Cơ Nguyệt mỉm cười nhìn hai người họ đấu đá với nhau, cùng là một người nhưng lại dành ăn với chính mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy.

Bất quá, nàng cũng lười quản những chuyện như thế này.

- Mai thiếp sẽ nấu nhiều hơn, để cho hai chàng ăn bồi bổ, Tiểu Vũ, chàng cao cũng sắp bằng thiếp rồi đấy!

Cơ Nguyệt dịu dàng nói như mẫu thân chăm sóc cho con mình vậy, sau đó mỉm cười cầm chén cơm mình lên chậm rãi thưởng thức, nhưng hắn mặc kệ, thật ra hắn thấp hơn vợ mình một chút do chưa trưởng thành hết nên mới thấp như vậy.

Hắn tin chắc rằng mình khi đã trưởng thành chắc chắn sẽ cao hơn vợ mình, chí ít cũng ngang chứ không thấp hơn như vầy, kệ, ai bảo nàng lớn tuổi như vậy chứ!

- Ai, sao lại so với ta, ta chỉ mới là 18 tuổi, vừa mới thành niên thôi, nhưng mà mai nàng nhớ làm nhiều một chút, tên kia ăn như trâu vậy, không chừa ta chút nào...

...

P/s: Chương kế tiếp -> Chương 139: Pháp Thuật Cơ Sở (04/04/2019)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận