Lâm Vũ Thiên Hạ

Nàng từ nhỏ sống trên Linh Giới đã được dạy rất kỹ về những chuyện này, những năm còn nhỏ nàng không có hiểu nhiều, nhưng mãi về sau khi đã có được tu vi khá cao thì nàng có thể nghe hiểu được tiếng của con vật nên biết chúng đau khổ như thế nào. 

Người tu Tiên đích thực chính là lấy nhân nghĩa làm gốc, cùng hiền từ làm rễ, chứ không phải như những người khác chém giết, đạp lên xác người mà tu đạo, sơm muộn thì cũng bị trời đất tiêu diệt. 

Tuy trên Linh Giới, mọi người vẫn còn chưa bỏ được hết dục vọng nhưng nhìn chung đã tốt hơn rất nhiều so với phàm giới. 

Mọi người nghe xong thì trầm ngâm bốn câu thơ đó, ý trong bài thơ kia cũng đã rất rõ ràng rồi, nhưng mọi người vẫn còn có chút thắt mắc, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Tháp Lão cắt ngang. 

- Thiên Lung con nói rất là đúng! Con người ăn thịt chính là trái với quy tắt của trời đất, nếu như các ngươi không ăn thịt thì thọ mệnh cũng theo đó mà được tăng lên. Bây giờ, các ngươi thử đặt mình vào trường hợp những con thú này xem, các ngươi có dám cầm dao cắt thịt chính mình không? Nên nhớ, con vật cũng có lòng tham sống sợ chết như con người, ví như lúc các ngươi cắt cổ chúng, chẳng phải chúng vô cùng sợ hãi dẫy dụa hay sao, thật ra bọn chúng có cầu xin nhưng tại các ngươi không hiểu mà thôi! Vậy nên chúng ta hạn chế giết chóc nhiều chừng nào tốt chừng đó, khi đó các ngươi còn tích được phước báo nữa, nếu không khi xuống dưới cửu tuyền các ngươi cũng phải trả lại những gì mà mình đã từng làm! 

Tháp Lão mỉm cười, tay vuốt bộ râu trắng muốt của mình, chậm rãi giải thích thêm cho mọi người hiểu rõ, lúc này mọi người lại ngẩn ra thêm một lần nữa. Quả thật nếu bọn họ là những con vật kia thì có sợ hãi không? 

Câu nói này quả thật rất thấm, tuy nói trong thịt yêu thú có chứa linh khí nhưng trong thực vật cũng có chứa rất nhiều tại mọi người không rõ mà thôi. 

- Tiên sinh nói quả thật rất đúng, nào giờ chúng ta nhìn nhận được những triết lý cao siêu như thế? Lời này ta sẽ ghi nhớ thật kỹ! 

Vương Khải Hoàng nãy giờ im lặng thì đã hưởng ứng lời nói của Tháp Lão, nhớ lại lúc hắn bị thương cửu tử nhất sinh thì gặp được vị tiên sinh này, mỗi một lời nói không phải người thường có thể nghĩ tới được. 

- Đúng vậy, khà khà, nào mọi người cùng ăn thôi! 


Trần Thiên Hàn đơn nhiên không có dị nghị, vị sư phụ của cháu mình nói không phải là không có lý mà là rất có lý, làm lão cũng không phản bát lại được vì đó là chân lý. 

Tất cả mọi người mỉm cười với nhau, sau đó cầm chén lên dùng bữa, nhưng khi dùng thử một món, rồi lại một món, ai nấy đều không thể dừng lại được việc ăn của mình. 

Đám người Vương Trữ Huyên thấy vậy thì mỉm cười, lúc đầu bọn họ cũng nghĩ vậy, nhưng khi niếm thử thì phải nói là còn ngon hơn những món ăn làm từ thịt nữa. 

- Đồ ăn quả thật rất ngon, rất ngon, đây là lần đầu ta được ăn những món ngon như vậy đấy! 

Vu Lão không khỏi cảm thán, xem như món thịt nướng mà Tiểu Vũ làm cũng không bằng được món này à nha. 

Mà khi ăn vào, ai nấy đều cảm nhận được linh khí chứa trong những rau củ này còn nhiều hơn trong thịt yêu thú mà bọn họ đã từng ăn, ngoài ra trong món ăn còn có nhân sâm ngàn năm, giúp bồi bổ nguyên khí, tăng thêm tuổi thọ cho mọi người. 

Cơ Nguyệt thì mỉm cười nhẹ, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào chén cho Trần Vũ. 

- Được rồi, con giải thích cho chúng ta nghe về chuyện đứa bé này như thế nào đi, ta quả thật tò mò nha! 

Lúc đang ăn thì mẫu thân của hắn để chén xuống bàn, chợt lên tiếng hỏi, nàng nghĩ từ sáng đến giờ cũng không có lấy được câu trả lời nào thích đáng cả. 

Huyền Lão, Vu Lão cũng chăm chú nhìn vào Tiểu Vũ, lão cũng muốn biết chuyện bên trong là như thế nào. 

- Thật ra con chỉ là phân thân, còn đây chính là bản tôn của con, do con tu luyện một môn công pháp đặc biệt nên buộc phải luyện ra một cái phân thân như vậy! 

Bây giờ hắn cũng không còn cần giấu giếm nữa, mọi chuyện cũng nên lúc đưa ra ánh sáng rồi, hắn giải thích một cách ngắn gọn cho mọi người hiểu, còn đứa trẻ Trần Vũ đang ngồi ăn thì mỉm cười. 

- Phân thân! 

Cha của hắn Trần Chính Thiên không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên, chuyện phân thân này cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng thấy qua, vậy mà con mình lại làm được, làm sao mà không bất ngờ cho được. 
Bây giờ, Vu Lão cùng Huyền Lão cũng đã biết tại sao hai người lại có nhiều nét giống nhau như thế, còn con Hắc Long nằm trong người hắn thì cũng không khỏi ngạc nhiên, hèn gì khế ước nằm trên người đứa trẻ. 

- Đúng là tuổi trẻ tài cao mà, chúng ta đã già hết rồi! 

Tam trưởng lão Trần Long Bá lắc đầu cười trừ. 


- Ha ha, con nói từ đầu rồi mà mẫu thân không chịu nghe! 

Tiếng nói trẻ con của Trần Vũ vang lên, lúc đầu hắn có nói cho mẫu thân mình nghe, nhưng nàng cũng không tin là mấy, bây giờ chính miệng phân thân mình nói thì nàng mới tin chuyện đó là thật. 

- Ta...ta xin lỗi! 

Mẫu thân hắn mỉm cười nhìn đứa con mình, nhìn hắn nàng lại nhớ đến cảnh lúc nhỏ chăm sóc hắn cực như thế nào. 

Mọi người dùng bữa xong thì cũng tản ra đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại Cơ Nguyệt và những người của Trần gia là vẫn ngồi lại, Trần Vũ thì ngồi trên đùi của Hàn mẫu ăn trái cây, còn Tiểu Vũ thì ngồi cùng với vợ mình. 

Lúc này, Trần Thiên Hàn nhìn sang hai vị trưởng lão nói: 

- Ngày mai ta dự định sẽ cho người đi lấy lại khu mỏ quặng của tổ tiên đã bị Trương gia chiếm giữ, mọi người thấy như thế nào? 

- Ta thấy chúng ta nên làm như vậy, khu mỏ quặng đó là của tổ tiên đã truyền lại từ lâu đời, chúng ta không nên để nó rơi vào tay người khác như vậy, mà do phục dụng đan dược chữa thương thần kỳ kia hiện tại chúng ta cũng đã khôi phục lại thực lực như ban đầu rồi. 

Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên gật đầu đồng ý với đề nghị của tộc trưởng, quả thật lần trước là do Trần Hạo làm bậy, nhưng cũng nhờ nó mà kéo dài được trận chiến. 

Nhưng hiện tại trận chiến đã kết thúc rồi thì cũng nên lấy lại những thứ thuộc về mình. 

- Tộc trưởng nói đúng, ngày mai chúng ta hãy lấy lại khu mỏ quặng của gia tộc mình! 

Tam trưởng lão cũng gật đầu tán thành với ý kiến này. 


- Ha ha, tốt, vậy ngày mai chúng ta sẽ cho tộc nhân đi qua đó lấy lại là được, Trương gia cũng không dám ngăn cản đâu! 

Trần Thiên Hàn cười lớn, sau trận chiến này thì hầu như mọi người cũng đã gắn kết hơn rất nhiều. 

- Tiểu Vũ, con với Nguyệt Nhi đã thành thân rồi thì cũng nên giới thiệu cho chúng ta đến bái kiến phụ mẫu của nàng mới được! 

Trần Chính Thiên mỉm cười nhìn sang đứa con trai của mình, hiện tại niềm vui đã che lấp đi nổi buồn về đan điền bị hủy của mình rồi. 

- Chuyện này... 

Tiểu Vũ gãi đầu, hắn không biết phải nói như thế nào, gia tộc của nàng không phải ở dưới phàm giới thì làm sao mọi người có thể đi gặp mặt được. 

- Sao vậy, chẳng lẽ con chê chúng ta sẽ làm mất mặt sao? 

Hàn mẫu thấy biểu hiện của con trai mình thư vậy thì không khỏi cau mày, chẳng lẽ gia tộc của con dâu mình lại lớn đến mức khó mà bái kiến như vậy sao. 

P/s: trả 1 chương mình nợ hôm qua, đang edit, chiều đăng tiếp! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận