Bên trong Khai Thiên Tháp, một lượng lớn âm sát khí được tụ hợp lại tại một chỗ, nhìn từ xa lại nơi này hắc ám khá nhiều, nhưng mảnh mai là chúng không cách nào lan tỏa ra những nơi khác.
Nhìn thấy Hắc Linh Quả đã được trồng xuống ổn thỏa, hắn phủi tay vài cái, bước ra ngoài, quét mắt sang xung quanh, nói:
- Nơi này tuy là Ma Vực, nhưng mà cũng có một ít linh dược sinh sống, chuyện này quả thật rất tốt, ta cũng muốn đi tìm Tử Vạn Hoa một chút, nó thường sinh sống trong những nơi như thế này.
- Tốt, vậy cùng đi kiếm Tử Vạn Hoa!
Tiểu Vũ gật đầu đáp ứng, tuy là “tâm ma” nhưng hắn cũng có phần ký ức của Trần Vũ nên cũng muốn giúp một chút, còn cảm xúc thì hắn hầu như đã tận diệt.
...
Trong lúc hắn và Tiểu Vũ đang lạc trôi bên trong Ma Vực, ngày ngày lấy chuyện rút ma hạch của yêu ma làm chuyện vui thì ở trong Nam Lĩnh Thành thì lại khác.
- Hàn huynh, ngươi đã gửi thư lên cho Lưu Vân Tông chưa?
Lúc này, trong nghị sự sảnh của Trần gia có ba người đang ngồi, không ai khác chính là ba gia chủ của ba đại gia tộc. Người vừa lên tiếng cũng chính là Đổng thành chủ.
- Ha ha, ta chưa có gửi thư, chỉ mới vừa viết xong vài vòng, cũng định đi tìm hai người các ngươi để thông báo, thì không ngờ hai người đã mò tới rồi!
Trần Thiên Hàn vuốt râu mỉm cười, lấy trong ngực ra một lá thư màu đỏ nhạt, trên đó có ghi ba chữ “Lưu Vân Tông”.
- Ha ha, không biết lý do của huynh là gì vậy?
Vương Mạc để chén trà xuống, quét mắt nhìn sang lá thư, mỉm cười hỏi.
- Nói ra thì sợ các ngươi chê cười chứ! Ta chỉ ghi có mấy dòng, nói là tộc nhân của Trần gia ta mới vừa lấy thê tử, không may trong đêm tân hôn “làm việc quá sức” nên chân khí rối loạn, cảnh giới đại lùi, nên không còn tư cách tiến vào trong quý tông môn!
Phụt!
Đổng thành chủ và Vương Mạc đang cầm chén trà thưởng thức một cách ngon lành, nhưng mà nghe cái lý do không thể chuối hơn được nữa, làm bọn hắn không khỏi phun hết trà trong miệng ra.
- Ta cam bái hạ phong!
Đổng thành chủ nhìn Trần Thiên Hàn với ánh mắt thán phục, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi kiểu mà. Tuy lý do của Trần gia đưa ra quá là củ chuối nhưng đó cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì, “làm việc quá sức” thì ai không bị chứ.
- Hai nhà các ngươi là lý do gì vậy?
Trần Thiên Hàn nhìn sang hai người còn lại, trong lòng có chút tò mò.
- Ta thì, tộc nhân vì quá mức muốn đứng đầu trong kỳ tuyển chọn của Lưu Vân Tông, nên đã đâm đầu vào trong sơn mạch lịch lãm để cũng cố cảnh giới cho vững chắc, nhưng không may bị yêu thú đánh chết, làm mồi cho bọn yêu thú nhâm nhi với nhau! Cũng vì đó mà không thể đặt chân tới quý tông!
Vương Mạc xoay xoay chén trà trong tay nhàn nhạt nói, không quên lấy một phong thư màu đỏ trong ngực ra, trong lời nói có vài phần kinh bỉ.
- Còn ta thì, tộc nhân vì quá ham chơi, ham mê bướm phấn, dám hãm hiếp thiếu nữ nhà lành, nên ta đã cho hắn làm quỷ phong lưu, đem ra chém đầu làm gương cho toàn tộc, nên không may không còn người ứng tuyển cho nên không tới quý môn được!
Đổng thành chủ lấy ra một lá thư màu trắng, chính giữ có một hàng chữ màu đen từ trong ngực ra để lên trên bàn, đây cũng chính là lý do hắn suy nghĩ ra được, vậy sẽ không trùng với ai cả.
Mà, khi nghe xong lý do của ba bên, không ai không thán phục chính mình, không ngờ rằng mình lại ngụy biện hay như vậy, mà hoàng cảnh của ba nhà phải nói là cực thảm, bởi vậy làm sao mà còn tộc nhân đi ứng cử chứ?
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
- Ha Ha, không ngờ nguyên nhân của chúng ta cũng thật thú vị, một bên thì đi vào sơn mạch không may mất mạng, một cái thì “làm việc quá sức” dẫn đến thành phế nhân, còn một cái thì làm quỷ phong lưu! Xem ra tin này truyền ra sẽ làm rất nhiều người cười à nha!
Trần Thiên Hàn nghe xong thì không khỏi lắc đầu cười một tiếng, bất quá, cho dù bên ngoài thích bàn tán thư thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không quan tâm.
- Tốt, vậy ba nhà chúng ta sẽ cho người gửi thư lần lượt, ta sẽ cho người gửi trước, vài ngày sau thì hai nhà các ngươi từ từ gửi sau, cũng nên thông báo cho người trong gia tộc một tiếng, cứ giả vờ làm khuôn mặt ủ rủ như chó nhà có tang là được.
Đổng Thanh Phong cười nhạt, muốn bọn ta cống hiến người cho cái tông môn vô ích của ngươi? Nằm mơ đi cưng!
...
Khi ba nhà Trần Vương Đổng ngồi chém gió, bên trong bàn chính sự thì bên ngoài phủ Trần gia, mọi người đi lại tấp nập, không ngừng bàn tán tới chuyện Lưu Vân Tông sắp tuyển chọn đệ tử.
Một số gia tộc nhỏ thì vô cùng háo hức, nhanh chóng chuẩn bị cho tộc nhân của mình thật tốt để chuẩn bị ứng tuyển, thậm chí còn có người đút lót cho những trưởng lão ngoại môn.
Mà, khi ba đại gia tộc bàn xong thì cũng đi thông báo nhẹ cho tộc nhân, sau đó cũng cho người đi thông báo cho những tiểu gia tộc thân cận với mình nhất, để bọn họ biết sự thật mà từ bỏ việc ứng tuyển.
...
Ngay thời điểm này thì bên trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn!
Trần Long đang ngồi trên bàn thống kê sổ sách tháng này, phía dưới hắn còn có Dịch Thu và hai huynh đệ họ Nhạc đang ngồi bẹp dưới đất, trước mặt ai nấy đều là một đống sổ sách cao tầm hai tất tay, ai nấy đều cầm trên tay một quyển sách dày cộm, họ đang ngồi thống kê lại sổ sách.
- Ài...riết rồi ta không biết mình làm trưởng lão để đi đánh nhau hay là để thống kê sổ sách nữa?
Dịch Thu buông quyển sách xuống, ngã người nằm xuống đất, cũng không màn đây là sàn nhà, miệng thì thào than vãn.
- Ài...cố thôi chứ biết làm sao bây giờ! Cũng do Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chúng ta làm ăn quá phát đạt đi, buôn bán linh dược thì khỏi phải nói, cung không đủ cầu, thông tin thì bán rất chạy, vừa nhìn thấy cả đống sổ sách, nhìn phát làm hai con mắt ta muốn rơi ra ngoài!
Hai huynh đệ họ Nhạc cũng buôn sổ sách xuống, ngã người xuống sàn nhà nghỉ ngơi, miệng cũng không khỏi than thở.
- Ta đề nghị tuyển thêm người giỏi tính toán sổ sách, ta tuyên bố từ chức, ta không thống kê sổ sách nhàm chán này nữa đâu!
Dịch Thu lắc đầu ngầy ngậy, bản thân là một võ giả, đầu đội trời chân đạp đất vậy mà lần này lại biến thành đầu đội sách chân đạp giấy, thì làm sao mà hắn chịu cho được.
- Các ngươi thử nhìn lại sau lưng ta xem!
Trần Long lắc đầu cười thảm.
Ba người Dịch Thu và hai huynh đệ họ Nhạc nhìn lại thì thấy sau lưng có một núi sổ sách cao tầm một mét, đây chính là quản lý chi tiêu của từng thành viên ở mỗi chi nhánh tháng này, làm mặt mày ai nấy đều xám ngắt.
- Ta ngất!
Dịch Thu nhìn xong nhắm mắt ngủ tại đó luôn, cũng không thèm để ý tới nữa. Thành viên gia nhập thì ngày càng nhiều, đến nổi mỗi khi nhìn thấy sổ sách thì cứ như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.
- Để ta đi cho người tuyển hai mươi người biết tính toán mới được, cứ kèo này chắc ta cũng quy tiên vì đám sổ sách này mất!
Trần Long bỏ bút xuống, hắn đứng dậy lắc người vài cái sau đó đi ra bên ngoài treo thông báo, chứ có bốn người thì làm tới đâm heo mất.