Lâm Vũ Thiên Hạ

Bây giờ, chỉ còn năm ngày nữa là ngày Thiên Đạo Học Viện chính thức khai mở, cũng là ngày mà học viện sẽ chính thức tuyển học viên. 

Lúc này, Tháp Lão bất ngờ gọi hắn đi lại, nhìn vẻ mặt sư phụ mình thì hắn hoàn toàn không đoán ra được chuyện gì, vì đạo tâm của sư phụ hắn vững như bàn thạch. 

- Lần này vi sư có món quà muốn tặng cho học viện của con, những món đồ này nó sẽ rất có lợi cho học viện! Đó chính là Lôi Minh Kiếm, Phong Thần Kiếm, Hỏa Thần Bút, Khoái Linh Kiếm và Vô Cực Kiếm! 

Tháp Lão vun tay, từ trong tay áo lão bay ra năm thanh tiểu kiếm, kiếm vừa ra khỏi tay áo liền biến lớn thành hai thước, thân kiếm lấp lánh kim quang bay lơ lửng trên không trung. 

Trần Vũ tiện tay cầm một thanh kiếm lên xem xét, phía trên thân kiếm có khắc ba chữ Phong Thần Kiếm, dựa theo khí lực thì đây không phải là Linh Khí cùi bắp mà hắn đang sử dụng. 

- Tất cả năm thanh kiếm này đều là Pháp Bảo, so với thanh Linh Khí mà con sử dụng mạnh hơn rất nhiều! 

- Hả, sao trước giờ sư phụ không đem nó cho con sử dụng, sư phụ người thật là keo kiệt nha! 

Trần Vũ nhìn thấy mấy thanh kiếm trước mặt mình thì nước dãi cũng muốn rơi ra khỏi miệng, mồn thì bô bô ba ba trách móc sư phụ mình thiên vị với đồ đệ. 

- E hèm! Ta cho con Khai Thiên Tháp rồi con còn đòi gì nữa! Cái tháp đó đem so sánh với mấy thứ này chỉ là ánh sáng của nến mà so với mặt trời! Mấy thứ này ta cho con làm quà cho đám học viên sắp tới, trong đám học viên sắp tới sẽ có một vài thiên tài xuất chúng, ngoài ra năm thanh Pháp Bảo này cũng như làm tăng thêm danh tiếng cho học viện của con! 

Tháp Lão ký đầu hắn một cái, sau đó giải thích cho tên đồ đệ ngốc nghếch của mình hiểu, thứ tốt nhất lão cũng đã cho hắn rồi. 


- Vậy mấy thanh Pháp Bảo này có tác dụng gì vậy sư phụ, nhìn nó thật hấp dẫn nha! 

Trần Vũ không nhìn qua sư phụ mình, nhưng miệng vẫn hoạt động hết công suất, mắt thì không rời khỏi Phong Thần Kiếm, tay vuốt ve liên tục. 

- Đầu tiên là Lôi Minh Kiếm! Pháp Bảo này được luyện từ lôi kiếp của một vị Nguyên Anh trung kỳ, lúc đó hắn tặng ta nhưng mà ta thì không có sử dụng. Thanh kiếm này nghe tên cũng đủ biết nó có thuộc tính hệ lôi, một kiếm đánh xuống lan ra hàng ngàng tia lôi điện, sát thương diện rộng rất tốt! Dùng để đánh với ma đạo là tốt nhất, nó có tính khắc tà vật rất cao! 

- Thứ hai, Phong Thần Kiếm! Pháp Bảo này thì được luyện bởi một vị Nguyên Anh hậu kỳ! Thanh kiếm này mang trong mình phong thuộc tính, một nhát chém xuống cuồng phong tái khởi, cương phong sắc bén vô cùng, kiếm này cũng khắc với tà vật! 

- Thứ ba, Hỏa Thần Bút! Đây là do một vị Nguyên Anh trung kỳ luyện ra, tác dụng có thể khắc trận pháp hay phù văn vô cùng dễ dàng, biến lớn nhỏ tùy ý! Tuy nói là bút nhưng bên trong thân bút chính là một thanh kiếm hệ hỏa, vật này cũng khắc với tà vật! 

- Thứ tư, Khoái Linh Kiếm! Luyện bởi một vị Nguyên Anh hậu kỳ, nó là vật truyền thuyết của Huyền Thiên đại lục, cách đây ngàn vạn tinh hà, nó có linh lực và ý thức như một đứa trẻ, cũng khắc tà vật! 

- Cuối cùng là Vô Cực Kiếm! Thứ này thì được luyện bởi một vị Nguyên Anh đại viên mãn, cũng là lúc vị đó độ kiếp mà thành! Kiếm này rất yếu, cho dù bốn thanh kia hợp lại cũng chưa chắc ăn được nó! Chỉ một kiếm chém xuống thì ngọn núi ngàn vạn cân trước mặt sẽ thành hư vô! Kiếm này có cả ngũ hành bên trong, gặp tà vật là xong đời với nó! 

Tháp Lão cầm từng thanh kiếm lên vuốt ve, giảng giải liên tục về nguồn gốc cũng như cách sử dụng của chúng cho đồ đệ của mình nghe. 

Nghe xong Trần Vũ nuốt nước miếng cái ực, mấy thanh Pháp Bảo này quả thật là nghịch thiên đi, nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn muốn tự mình luyện ra một thanh cho bản thân sử dụng. 

- Thật ra năm thanh kiếm này là do năm đồ đệ ký danh của ta luyện ra, nếu con gặp thì họ sẽ phải xưng con là sư thúc, hiện tại bọn chúng đã leo tới Thiên Giới cả rồi, chỉ có sư thúc như còn là còn đang bơ vơ dưới này mà thôi! 

Tháp Lão buôn thanh Vô Cực Kiếm ra để cho nó mặc sức mà trôi nổi trên không trung, trong lời nói của lão có chút gì đó hơi tiếc nuối cho Trần Vũ. 

Hắn nghe xong thì mặt hơi đỏ lên, mình làm sư thúc người ta mà hiện tại vẫn còn bơ vơ dưới này, nói ra quả thật là mất mặt đi mà. 

- Không biết nó ngoài công dụng chứa đựng ra thì còn tác dụng gì nữa! 

Trần Vũ khởi niệm, Khai Thiên Tháp từ trong thức hải hắn chui ra lên ngoài, không ngừng lơ lửng trên tay hắn, xoay tròn liên tục, kim quang lấp lánh so với mấy thanh kiếm kia còn hơn nhiều lần. 

- Công dụng nhiều lắm, nhiều lắm...hiện tại con chưa sử dụng được nhiều nhưng lấy nó làm vũ khí cũng được! 

Tháp Lão đưa tay ngang đón nhận Khai Thiên Tháp vuốt ve một chút, rồi đưa lại cho hắn. 


Nghe sư phụ mình nói Khai Thiên Tháp làm vũ khí được thì mắt hắn không khỏi sáng rực lên: 

- Làm sao biến nó thành vũ khí vậy sư phụ? 

- Với tu vi hiện tại của con, ngoài chui vào đó trốn thì có thể xách nó ra, biến lớn hết cỡ đem người khác đè bẹp phía dưới! Yên tâm nó không nhẹ như con nghĩ đâu, với lại yêu ma không thể lại gần chiếc tháp này, tới gần liền bị hào quang của nó tiêu diệt ngay! 

Trần Vũ nghe xong thì chỉ thở dài, chung quy lại là tu vi của hắn quá thấp, chỉ có thể đem cái tháp làm ngọn núi đi đè người mà thôi. 

Nhìn nhìn một chút thì hắn thu Khai Thiên Tháp lại, nhìn sang sư phụ mình muốn hỏi muốn giải quyết mấy thanh Pháp Bảo này như thế nào. 

- Năm thanh Pháp Bảo này đều đã được khắc lên trận pháp vô cùng lợi hại, muốn phá vỡ nó trừ khi là Thiên Tôn đích thân làm, nếu không thì đừng nghĩ tới nữa! Năm thanh này sẽ tự tìm chủ nhân cho mình, người không hợp thì không cách nào lấy nó đi được! 

Tháp Lão vừa nói xong, tay áo vun lên năm thanh Pháp Bảo liền bay đến phía dưới chân bức tượng đồ đằng của hắn cắm thẳng xuống dưới. 

- Vẫn rút lên được mà sư phụ? Thần thông của người có vấn đề rồi! 

Trần Vũ nhìn thế liền đi lại rút thử thanh Vô Cực Kiếm lên, nhưng ngạc nhiên là hắn vẫn có thể rút nó lên một cách dễ dàng, toàn bộ quá trình không có một chút kháng cự nào. 

Cốc! 

- Ui da! 


Trần Vũ đưa tay lên đầu xoa xoa chỗ mới bị đánh, miệng thì cười khả ái nhìn sư phụ của mình. 

Tháp Lão đi lại, ký đầu hắn một cái nhẹ, sau đó giải thích: 

- Đồ đệ của ta ơi là đồ đệ của ta, con đã là đồ đệ của ta thì làm sao mà không rút nó lên được, làm sao mà không phải người hữu duyên cho được? 

Tháp Lão lại vun tay một cái nữa, Vô Cực Kiếm bay ra khỏi tay hắn cắm thẳng vào chỗ cũ. 

Hắn nửa ngờ nửa tin, liền gọi một tên thị vệ đi lại thay hắn rút bất kỳ thanh kiếm nào, tuy nhiên lần này thì khác, tên kia vừa chạm vào liền bị lôi điện đánh bật ra nhưng mà không có làm bị thương. 

Tên thị vệ xanh mặt, lại gần run rẩy nói: 

- Bẩm viện trưởng, không thể lấy ra được 

- Được rồi, ngươi đi đi! 

Trần Vũ vun tay cho người kia đi làm nhiệm vụ của mình, bây giờ hắn nhớ lại thanh Huyền Minh Kiếm lần trước trong một củ Lý Hạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận