Lâm Vũ Thiên Hạ

Trên mỗi đường mà Phong Thương đi qua để lại không ít lát cắt vô cùng sắc bén, trên đó còn có mùi khét của gió va chạm nhau.

Đám người khác thì đứng nhìn trong vô vọng, bọn họ đã thử nhưng không cách nào rút được một thanh trong số đó, xem như đời xui như chó mực.

Liễu Dương Thiên thì trợn mắt nhìn một kiếm cái thế vừa rồi, khí lực vô cùng mạnh, đến hắn cũng bắt đầu kích thích với Phong Thần Kiếm, hắn có phong thuộc tính nên sử dụng là tốt nhất.

- Đệ tử Liễu Dương Thiên bái kiếm sư phụ!

Liễu Dương Thiên không phải kẻ ngốc, hai chân quỳ xuống đất lạy ba cái thay cho sự tôn kính ân sư, với lại chí ích tuyệt kỹ này cũng từ Địa Cấp vũ kỹ trở lên.

- Tốt tốt tốt, ha ha ha cuối cùng cũng có người kế thừa Phong Tuyệt Kỹ của ta, nào đứng lên đi!

Tiểu Vũ liền thay đổi thái độ, nụ cười hiếm hoi cũng đã xuất hiện trên khuôn mặt lãnh đạm của gã.

- Đó chỉ mới là một tuyệt kỹ cơ bản của Phong Tuyệt Kỹ thôi! Ta cũng có câu này tặng ngươi khi luyện tuyệt kỹ này! Đó là “Cái chết cũng như cơn gió luôn cận kề bên ta!”.

Nói xong hắn đưa Phong Thần Kiếm lại cho đồ đệ mới nhận của mình, không quên vứt thêm vỏ kiếm cho hắn.

- Cái chết cũng như cơn gió luôn cận kề bên ta! Câu nói thật hay!

Liễu Dương Thiên lẩm bẩm lại câu nói vừa rồi, cái chết cũng như một cơn gió vậy, đến đi rất vội vàng cho nên khi sử dụng nó thì phải hiểu nó mới có thể vận dụng tới cảnh giới cao nhất.

- Tối nay tất cả mọi người tập hợp tại lầu hai phòng 400 trong Học Đường, ta sẽ chính thức giúp các ngươi khai mở võ mạch và tăng thêm cấp bậc võ mạch cho các ngươi!


Trần Vũ đi tới trước đám đông nhìn xuống phía dưới nhắc nhở bọn họ, hắn sẽ không phân biệt ai cả, những đan dược đó hắn cũng đã tính vào học phí của bọn họ cả rồi.

- Hoan hô...ha ha ha tối nay ta sẽ được tăng cấp bậc về võ mạch rồi!

- Ha ha ha, vậy là ta có thể dương danh với mọi người rồi!

...

Đến tối, đúng như dự định, hơn tám trăm người đổ xô vào bên trong phòng 400, cũng như lần trước hắn cũng đưa Tẩy Tủy Đan và Huyết Linh Đan cho bọn họ sử dụng.

Mà tới hôm nay thì hai loại đan dược này cũng đã bị tiêu thụ hết, nguồn dược liệu cung không đủ cầu nên hắn cũng tạm thời chưa gấp để luyện đan.

Đồng thời hắn nhờ vào mạng lưới của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn thông tin khắp nơi, rằng Thiên Đạo Học Viện đang tuyển giảng sư, nếu người nào thấy mình có khả năng thì có thể thử sức.

Ngoài ra cuối tháng còn được ban thưởng hậu hĩnh, đảm bảo mọi người không ai thất vọng!

Lần này lượng người sử dụng Tẩy Tủy Đan để phạt mao tẩy tủy không có la thét, khắp nơi hoàn toàn tĩnh lặng, chứ không giống như mấy đứa trẻ lần trước vì họ đã là những người từ thiếu niên trở lên.

Sáng hôm sau, trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười khi phát hiện võ mạch chính mình đã tăng lên một cấp bậc.

Mọi chuyện bắt đầu đi vào qũy đạo, hằng ngày sau khi giảng dạy cho mọi người xong thì Trần Vũ và Tiểu Vũ đi vào Tu Luyện Tháp để tu luyện, có khi hắn bế quan tới cả tháng mới ra.

Hiện tại khi đã hoàn thành tâm nguyện xây dựng lên cơ nghiệp thì hắn cũng không còn quá chú tâm vào nó nữa mà chăm chỉ tu luyện, bình cảnh cũng theo đó mà ngày một tốt hơn.

Ba tháng sau, liền có người tới muốn thử sức làm giảng sư, người đầu tiên là ứng cử vào Luyện Phù. Người này là một lão già đã hơn bảy mươi, thường được học viên gọi là Trầm Giảng Sư.

Lúc đầu lão ta cũng không tin tà, bắt đầu đi tỷ thí với Cơ Nguyệt về thuật Luyện Phù, nhưng nhanh chóng biết mình đẵ gặp phải cao nhân nên đành bái phục, từ đó được nhận vào bên trong.

Từ lúc đó Cơ Nguyệt cũng không cần phải đi xuống học viện chỉ điểm mọi người nữa, chỉ khi lâu lâu nàng mới xuống giới giải đáp những thắc mắc khó giải cho mọi người.

Không lâu sau, cũng có người nhảy vào mảng làm giảng sư về Sát Thủ, được học viên gọi là Dương Giảng Sư. Trần Long vô cùng vui mừng khi có người thay thế mình, vậy là hắn lại có thời gian để lo cho Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.

Mảng chỉ dạy cho những Thư Sinh cũng có người ứng tuyển vào, được mọi người gọi là Công Tôn Sách. Nhưng Tháp Lão không có về hưu mà vẫn thường xuyên xuống dưới chỉ dạy cho mọi người.

Có khi cả tháng không gặp được lão vì đi nhiều nơi trong Việt Triều giả dạng thành ăn mày hay là người mù để đi xem xét tính cách của con người khắp nơi.

Bây giờ học viện mà hắn dóc tâm xây dựng cũng đã có tiếng tăm khắp nơi trong Việt Triều.

Điều làm người ta ngạc nhiên nhất đó là mấy tộc trưởng của những gia tộc khác cùng với không ít tông chủ tông môn cũng xin tham gia vào trong này, tuy nhiên bọn họ chỉ hoạt động vào ban đêm để tránh cho thế hệ trẻ ngại ngùng.


Dựa theo tin tức được lan truyền rộng rãi, bắt đầu có nhiều người muốn tới đây xin gia nhập, hằng sáng mọi người thường thấy không ít người đang quỳ dưới sân để tỏa lòng thành muốn gia nhập vào trong.

Những người đó cũng chỉ quỳ một ngày tỏa lòng thành thì đều được hắn cho tham gia khảo thí như những người lúc trước, làm bọn họ vui mừng không thôi.

Người tới muốn hợp tác cũng không ít, theo đó dần dần có nhiều người tới thỉnh làm giảng sư cho học viện, duy chỉ có ba người là không ai thay thế được chính là Tháp Lão, cùng với Huyền Lão và Vu Lão.

Vì ba mảng Thư Sinh, Y Thuật, Đan Đạo khó có người vượt mặt được, đơn nhiên người tới đây kiếm Trần Vũ để tỷ thí là không ít nhưng hắn chưa từng nhận lời thách đấu nào.

Không phải hắn sợ mà đơn giản vì không thích!

...

- Ngày mai, có một người đầu đội nón cỏ, áo cũ màu nâu, tay cầm gậy xám, râu trắng tất tay, chân đi giầy cũ thì hãy cho mời lên gặp ta!

Tháp Lão nhìn sang Trần Vũ dặn dò, người này chính là người mà lão muốn gặp để truyền thụ lại một vài thứ quan trọng.

- Dạ được!

Trần Vũ liền đáp ứng, nếu sư phụ đã nói thì chắc chắn không phải chuyện đùa.

Quả nhiên sáng hôm sau có một lão già đầu tóc trắng phơ, chân đi giầy cũ, tay cầm gậy xám, áo mặc màu nâu đầu đội nón cỏ đi tới dưới chân học viện.

Tức khắc hai tên thị vệ liền dẫn người này lên Thiên Cấm Sơn để gặp Tháp Lão.

- Học trò Thiên Cơ Tử tham kiến đại Tiên!

Thiên Cơ Tử đi tới phía trước khơm người hành lễ.


Lão chính là sư phụ của Vương Trữ Huyên, lúc trước tự bói cho mình một quẻ thì biết được tương lai nhất định sẽ gặp một đại Tiên hạ phàm, nhưng không bói được thân phận người đó là gì.

- Ừm! Ta đợi ngươi ở đây rất lâu rồi! Cuối cùng ngươi cũng đi tới đây!

- Học trò cũng không biết đại tiên đang ở đâu, nhưng mà gần đây thiên tượng dị biến xuất hiện ngay chỗ này nên theo mách bảo mà tới đây, không ngờ được gặp ngài!

Thiên Cơ Tử ngồi xuống ghế trúc, tay cầm ấm trà rót một ly cho Tháp Lão.

- Ta xuống cũng là ý trời, ngươi tới cũng là ý trời, mọi việc cứ theo tự nhiên, không nên cưỡng cầu làm gì!

- Học trò đã rõ!

Thiên Cơ Tử gật đầu.

Hai người ngồi im lặng một chút thì Tháp Lão lên tiếng:

- Nay ý trời đã định, ngươi chính là người làm thay đổi thời cuộc trên đại lục này! Trung Nguyên Đế Quốc làm ác không ngừng, cho người đi chiến tranh khắp nơi mở rộng lãnh địa là cho dân chúng lầm than, phước đức thì ít là họa kiếp lại nhiều!

- ---------------------------------------------------------

Có người nói Cơ Nguyệt và Tháp Lão cùng những người còn lại không giúp được gì cho main, nhưng các hạ hãy đọc lại đi, vận mệnh của hắn thì hắn phải tự mình đi từng bước để NGỘ ra nó, có bao giờ có thể ăn cơm giúp người khác để người kia no hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận